Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 8.2: Lên Đường?
Chương 8.2: Lên Đường?
————————————————————
Rồi một hôm đang làm vài việc lặt vặt trong phòng thì chiếc trâm cài trên tóc nàng bỗng dưng gãy làm đôi. Đó là chiếc trâm mà Hán Dương đã tặng cho nàng lúc thành thân. Nàng luôn coi nó là bảo vật, nâng niu, trân trọng hết mực. Từ ngày Hán Dương đi, nàng lại càng thêm quý giá nó, luôn giữ nó bên mình như vật bất ly thân, mỗi lúc nhớ chàng thì lại lấy nó ra ngắm, cười một cách đau đớn, cũng coi như là tự an ủi bản thân mình thôi!
Nay nó lại vô duyên vô cớ mà bị gãy, tâm can nàng bây giờ nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, liên tục lo lắng không nguôi. Nếu mà Hán Dương mà có mệnh hệ gì thì nàng cũng chẳng thiết sống làm gì nữa! Tâm trí nàng lúc này như gió bão cuồng phong ầm ầm nổi lên, rối rắm, lo sợ và cũng đầy hi vọng.
Cảm thấy không thể chờ mãi như vậy được, trong một phút nông nổi mà nàng liền đưa ra một quyết định điên rồ :”Cải nam!?”.
Nghe thì có vẻ kì quái nhưng suy đi nghĩ lại thì đây lại là một phương án khá thiết thực. Nàng vốn là phận nữ nhi, đi đường không tránh khỏi bất trắc, biết đâu lại còn không thể nhìn lại mặt trời. Mà giới tính thì ai thay đổi được? Nên nếu như nàng cải nam không phải là quá tốt rồi còn gì? Với lại còn cách nào cho nàng chọn sao? Dẫu sao nàng cũng đã bị dồn vào chân tường rồi! Đành ngậm ngùi chấp nhận vậy!
Thế là kế hoạch được tiến hành thuận lợi. Nàng mượn đồ của Hán Dương năm 13 tuổi thì vừa khít, điều bây giờ là phải buộc cao tóc, vẽ chân mày rậm, dáng đứng oai vệ và… giả giọng ồm ồm của đấng nam nhi! Nhưng mà cũng không có gì khó, chỉ là làm cho giọng khàn một chút, nói to hơn một chút là ổn mà.
Mà nói đúng ra là do nàng quá mong muốn được gặp Hán Dương nên mới tập luyện ngày đêm đấy chứ.
Tình yêu quả thật là mù quáng!
Rồi mấy ngày sau, nàng chính thức cuốn gói lên đường. Chọn lúc mà mặt trời còn chưa ló dạ, chim còn chưa muốn hót, giọt sương còn chưa hết vấn vương nhành hoa thì nàng bỏ đi. Thật nhẹ nhàng, thật lặng lẽ. Hệt như cách mà Hán Dương đã rời bỏ nàng. Dù biết có chút lỗi lầm với mọi người nhưng nếu nói ra, liệu họ sẽ ủng hộ nàng không?
Nhưng mà trước khi đi nàng cũng không quên để lại 1 bức thư cùng vài lời nhắn:”Muội đi gặp Dương huynh, muội biết chỗ huynh ấy. Mọi người đừng lo cho muội!” ở trên bàn, chắc là Tiểu Nhu tỷ sẽ đọc được thôi.
Trên đường đi đến Kinh Thành có biết bao nhiêu là cảnh sắc tuyệt mĩ, hữu tình hiếm có nhưng nàng cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, đếm xỉa ngắm lấy một lần cảm thụ. Nàng chỉ biết đi và đi, đi mãi và đi mãi, nàng muốn đến đó thật nhanh để gặp Hán Dương, cả tháng qua là đã đủ để nàng dấu đi nỗi nhớ nhung khôn xiết này rồi!
Cũng may mà nàng không gặp gì bất trắc, chỉ là có chút rắc rối với…nữ nhân! Tại sao ư? Vì nàng cải nam nhìn rất anh tuấn a! Dáng vẻ thì thư sinh nho nhã, khí chất thì phong lưu hiếm có, mái tóc mềm mượt, dáng người nhỏ nhắn ngây thơ. Nàng đi đến đâu là các kĩ nữ hay nữ nhân nơi ấy đều không thể kìm lòng mà buông lời trêu chọc khiến nàng nhiều lần đỏ cả mặt.
Nhưng mà nàng chẳng muốn được khen như thế bao giờ! Thử hỏi có cô nương nào lại muốn được khen là mỹ nam không cơ chứ? Nhiều lúc nàng cũng muốn phản kháng mà hét lên:”Tôi là nữ nhân!”… nhưng mà suy nghĩ lại thì vốn không thể được nên nàng cũng đành lờ đi mà bước tiếp vậy.
Sau 7 ngày đi đường tích cực quên cả đêm ngày thì cuối cùng nàng cũng đến được Kinh Thành. Nó thật sự rộng lớn và thịnh vượng hơn xưa nhiều a~ Đâu đâu cũng đầy tiếng nói cười vui vẻ. Tiếng rao giới thiệu, tiếng người mua kẻ bán tấp nập, tiếng trống kèn biểu diễn vang ra từ các quán trà bên đường, tiếng reo hò tán thưởng,… Rất nhộn nhịp và đông vui. Cũng lâu lắm rồi nàng mới có thể có lại cảm giác này.
Đang mải ngắm nghía đây đó thì bỗng bụng nàng réo lên từng hồi dài khiến mọi người quay lại nhìn chăm chăm vào nàng như ánh nhìn một sinh vật lạ khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui xuống cho đỡ nhục.
Vừa định lấy ngân lượng trong túi ra mua cái bánh bao ăn lót dạ thì nàng mới giật mình:”Sắp hết rồi, nếu không mau mau kiếm việc thì e là đêm nay nàng phải ngủ ngoài trời mất.”
Thế là nàng đánh lò do, lủi thủi đi tìm việc làm, cũng may mà vừa đi được một đoạn thì thấy có một quán trà đang tuyển nữ hầu bàn. Chẳng kịp suy nghĩ, nàng nhảy tọt và trong quán đầy mừng rỡ.
Xuất hiện trước nữ chủ quán lúc này là một thư sinh nho nhã nhưng bẩn thỉu, cả người lấm lem đầy bùn đất. Thế là nàng ta chẳng thèm nhìn lại cái nữa, quay sang nói một câu lạnh lùng:”Quán ta không tuyển nam nhân!”
Nghe xong thì nàng mới sực nhớ mình đang cải nam. Ây ya, cải trang lâu ngày khiến nàng quên lửng quên lơ đi mất, thật mất mặt a. Thế là nàng cũng chỉ biết cười hề hề, lấy tay gãi gãi cái đầu rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệm.
Dù tiếc đứt ruột nhưng mà nàng cũng đành phải bỏ hết số ngân lượng cuối cùng còn sót lại mà mua lấy một bộ nữ phục mặc vào người thay vì đống quần áo nam nhân. Đó là một bộ váy với thiết kế đơn giản, màu sắc giản dị chỉ gồm hai màu chủ đạo là trắng và hồng phấn. Lúc đầu nhìn thấy một nam nhân đi mua váy còn mặc thử thì chủ quán gần như ngất xỉu, tiếc thay cho một mỹ nam ngây thơ trong sáng đầy vẻ thư sinh.
Phải mãi đến khi mặc bộ váy đó, từng đường cong cơ thể nàng dần được thể hiện đầy quyến rũ, bầu ngực nở nang thì nàng ta mới chép miệng tiếc rẻ, thở dài một cái :”Haiz”.
Cuối cùng, nàng phải dùng hết tài cán của mình mà tự mình làm tóc, trang điểm. Cũng may mà có đợt học tập cho vụ thành thân hụt kia mà nàng đỡ biết bao nhiêu là tiền. Đó là lần đầu nàng có suy nghĩ:”Biết làm đẹp cũng có ích đấy chứ nhỉ?”
—————————————- Hết Chương 8.2 ————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!