Kiếp Sau Không Cầu Gặp Gỡ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Kiếp Sau Không Cầu Gặp Gỡ


Chương 3


Trạch Lăng Y đã bao lần muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn tự hỏi hắn lấy cương vị gì để che trở cho nàng đây? Nữ nhân hắn yêu thương, nữ nhân hắn cần phải bảo hộ là Ngạc Nhi không phải nàng, hắn cứ luôn dằn lòng mình lại, hắn cứ luôn nhắc nhỡ bản thân mình như thế. Hắn sợ hắn sẽ quên mất, sợ cái cảm giác không rõ đang ăn sâu béng rễ trong tận tâm can hắn từng ngày.

Hắn không biết rốt cuộc hắn đang thương hại nàng hay là… Đã yêu nàng mất rồi? Nhìn thấy nàng đau đớn lòng hắn cũng đau theo, còn đau hơn vạn tiễn xuyên tâm.

Tuyết lạnh lòng người càng thêm lạnh lẽo, nàng cứ đi trong trận tuyết lớn mặc kệ gió tuyết gào thét quất vào người nàng. Nàng không có phương hướng, cứ vô thức mà đi, cuối cùng lại đứng trước Uyển Đình của Ngạc Nhi. Nàng bước vào mang theo khí lạnh đến tận xương tủy, nhìn nàng phờ phạc chẳng có chút huyết sắc thật giống ma nữ đi đòi mạng.

“Cô… Cô là người hay ma?” Ngạc Nhi vừa thấy nàng đã kinh hãi không thôi, từ sau khi nàng phái người đi ám sát bọn họ thì không nghe tin tức gì, cũng đã mấy ngày vương gia hắn không có đến chỗ nàng, nên tin tức bên ngoài nàng một chút cũng không biết gì. Nhược Tâm đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng với bộ dạng người không ra người ma không ra ma, nàng không sợ mới là lạ.

“Cô hi vọng ta là người hay ma?” Nàng thờ ơ hỏi lại.

Ngạc Nhi lùi lại phía sau vài bước, cố trấn tĩnh nói: “Ngươi vẫn chưa chết…”

“Đúng vậy, còn đến tìm ngươi để báo thù”. Nàng nhàn nhạt phun ra vài chữ, từng bước tiến sát về phía Ngạc Nhi.

Ngạc Nhi trừng mắt nhìn nàng, dung nhan kiều diễm trở nên thâm độc. Nàng ta thản nhiên cười nói: “Haha! Nhược Tâm ngươi có thể làm gì ta? Ngươi nên nhớ đây là vương phủ, Lăng Y nhất định sẽ không để ngươi tổn hại ta. Ngươi xem ở đây còn có bao nhiêu thị vệ ganh gác……”

Nàng liếc mắt nhìn bọn họ, song lại đối diện với nữ nhân lòng dạ rắn độc trước mặt, thần sắc băng lãnh. “Bất quá là ngọc đá cùng nát, ta và ngươi cùng chết có được không?”

“Nhược Tâm ngươi điên rồi, người đâu mau đưa nàng ta đi đi…..” Ngạc Nhi hoảng hốt la lên, nàng ta muốn chạy trốn lại bị Nhược Tâm bắt lại. Nàng không nhanh không chậm lên tiếng: “Ngươi sợ rồi sao? Ngươi thế mà cũng biết sợ!”

Cảnh vật trước mắt hỗn loạn, bọn thị vệ không biết nên làm sao, nói gì đi nữa Nhược Tâm vẫn là vương phi. Không lâu sau thị vệ chạy đi tìm Trạch Lăng Y bẩm báo sự tình, hắn nghe xong liền tức tốc đến nơi. Đập vào mắt hắn là nàng đang bóp cổ Ngạc Nhi, từng chút từng chút lấy đi hơi thở của nữ nhân hắn yêu thương, chỉ cần nàng dùng sức thêm chút nữa chắc chắn Ngạc Nhi sẽ chết. Ngạc Nhi vừa nhìn thấy hắn liền muốn kêu cứu, nhưng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ biết rơi lệ nhìn hắn.

“Vương phi nàng mau dừng tay!” Hắn vừa nói vừa bước đến chỗ nàng, bước chân vội vã ba bước nhập lại thành một bước mà đi.

Nàng không nhìn hắn chỉ nhìn dung nhan trắng bệch dưới tay nàng, dù nàng có làm gì có thương tâm đến tột cùng thì cũng không bằng dung nhan này nói vài câu, rơi vài giọt lệ…

“Vương gia ngươi muốn ta dừng tay cũng được, chỉ cần ngươi giết ta!” Nàng nói xong tay lại tăng thêm lực, dường như muốn dùng hết sức lực của nàng để bóp chết nàng ta.

Bước chân hắn đột nhiên khựng lại, hắn đang đứng rất gần nàng lại không dám tiến lên thêm nữa. Hắn biết nỗi thống hận trong lòng nàng, nhưng mà hắn lại không có cách nào giúp nàng trút đi nỗi hận lòng này. Ngạc Nhi là nữ nhân mà trước khi lâm chung mẫu phi đã giao phó nàng cho hắn, hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn, trừ khi là hắn chết nếu không sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị tổn hại.

Hắn thật có lỗi với Nhược Tâm…

“Vương phi nàng muốn như thế nào mới tha cho Ngạc Nhi?” Hắn cố kiềm chế bản thân cùng nàng thương lượng.

“Vương gia người chết còn có thể sống lại không? Ngươi thương xót Ngạc Nhi vậy ai thương xót phụ thân ta? Món nợ máu này ta tính với ai đây?”

Hắn biết nàng đã hạ quyết tâm không chịu thoả hiệp, hắn bất đắc dĩ dùng kiếm rạch lên tay nàng một đường, nghĩ rằng nàng đau đớn sẽ buông ra nhưng không nghĩ đến nàng thà cắn răng chịu đựng chứ không chịu buông, Ngạc Nhi sắp không thể chịu đựng ý thức dần mơ hồ.

“Vương gia chẳng thà ngươi lấy mạng ta sẽ nhanh hơn”.

Trạch Lăng Y không đáp, hắn đành dùng hạ sách cuối cùng bước tới nắm lấy cổ tay nàng dùng lực bẻ gãy rồi hất nàng ngã xuống đỡ lấy Ngạc Nhi đã mê man.

“Ngạc Nhi, Ngạc Nhi……. Người đâu mau truyền thái y!!!”

Khoảnh khắc ấy nàng không còn nhìn thấy gì nữa, không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, cứ thế theo tâm can chết lặng mà ngất. Cùng là nữ nhân vì sao nàng lại gánh hết đau thương còn nàng ta lại hưởng hết tất thảy hạnh phúc chứ? Chỉ vì không có tình yêu của hắn ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN