(12 Chòm Sao) Nhân Sinh Y Mộng - Chương 1-2: Tỉ Muội Chia Lìa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


(12 Chòm Sao) Nhân Sinh Y Mộng


Chương 1-2: Tỉ Muội Chia Lìa


Song Tử mơ màng mở mắt,nhíu nhíu mi ngồi dậy. Toàn thân nàng thực đâu a! Cảm giác giống như xương cốt rã ra thành tưng khúc vậy. Nàng vươn tay,nâng bát cháo trắng bên cạnh ổ rơm lên môi,húp lấy húo để. Muội muội Sư Tử nàng thực khoé tay nha,đến cháo loãng cũng ngon.”Tử nhi,muội đâu rồi?”

Giải quyết xong tô cháo loãng,Song Tử thoả mãn “ợ” một hơi,cất tiến hỏi. Chỉ là,không có tiếng đáp lại. Song Tử khó chịu nheo mắt,gọi thêm một lần nữa,nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Nội tâm dâng lên một trận lo lắng,không quản chính mình còn sốt cao,Song Tử liền chạy đi tìm nàng. Nhưng,tìm mãi,tim mãi vẫn không thấy người đâu. Rốt cuộc,toàn thân không còn chút sức lực,nàng dựa lưng vào cửa ngồi xuống,thở hổn hển. Bởi đang ốm nặng còn hao tâm tổn lực,khuôn mặt Song Tử giờ đỏ ửng như trái cà chua;hơi thở nặng nhọc,hổn hển từng đợt;toàn thân run lên không ngừng.

“Phóc”-Một dòng huyết tanh trào lên cổ họng Song Tử rồi thoát ra ngoài. Huyết vương vãi trước cửa nhà,bắt tung lên tường mối mục nhìn kinh hãi vô cùng. Song Tử lấy hết sức nâng tay,quệt đi vết máu trên miệng,lại cảm thấy trước mặt mờ nhạt như lạc vào sương mù.

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————

Không biết là bao nhiêu thời gian trôi qua,Song Tử rốt cuộc tỉnh lại. Nàng chớp chớp đôi mắt,ngạc nhiên nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng gỗ rộng,có khi còn rộng hơn nhà nàng,tất cả đồ đạc trong này kể từ những thứ nhỏ nhặt nhất,đều là loại thượng hạng,chỉ con nhà giàu mới có được. Nhưng tại sao,nàng cư nhiên lại ở trong một căn phòng như thế này.

Đang tự hỏi không biết tại sao,cán cửa đột nhiên bật mở,một tiểu oa nhi phấn nộn trên người phục y cao quý chạy vào,khuôn mặt cười đầy tinh nghịch:

“Ngươi tỉnh rồi?”

“A,ân. Xin hỏi,đây là đâu?”

Song Tử nhìn là đoán được tại sao mình ở đây rồi,nhưng lại không biết cụ thể là ở đâu. Tiểu oa nhi mỉm cười:

“Đây là hoàng cung. Ta là Triệu Bạch Dương,tự là Thái Bình công chúa”

Một tiếng sét nổ trong đầu song Tử. Nàng trừng mắt,vội vàng hành lễ:

“Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn,xin công chúa tha tội”

Bạch Dươg nhìn hành động của Song Tử,bĩu môi giận dỗi:

“Hừ,còn cả ngươi nữa. Ta đi đến đâu các ngươi hành lễ đến đó,chán chết! Chẳng lẽ ta già lắm sao mà hành lễ”

“Đó là vì người là công chúa,là quý tộc. Phận tiểu nhân như bầy tôi,đều phải quý hành lễ với quý tộc. Nếu trái lệnh sẽ bị chém đầu”

Song Tử âm thầm nói nhưng không thoát khỏi tai Bạch Dương. Nàng (Bạch Dương) cười tinh nghịch,làm bộ ra lệnh cho nàng (Song Tử):

“Vậy từ nay về sau ngươi gặp bổn công chúa không được phép hành lễ,nếu trái lệnh bổn công chúa sẽ tâu phụ hoàng chém đầu ngươi”

Lời Bạch Dương mặc dù như ra lệnh,nhưng ngữ điệu lại đầy tinh nghịch cùng thân thiết,khiến Song Tử nhịn không được cảm thây ấm áp. Trước kia nàng gặp rất nhiều tiểu thư quý tộc,bọn họ đều cùng một bộ dạng chua chanh kiêu ngạo,luôn lấy hạ nhân như nàng ra làm thú vui để đùa giỡn,Bạch Dương là công chúa nhưng cư niên lại không thế. Nàng phận công chúa,lại tinh nghịch như một đứa trẻ,không có nha hoàn thiếp thân theo sau,còn miễn cho Song Tử hành lễ nữa.

Một cái như vậy công chúa,trên đời này thực hiếm có a!

“Hay ngươi ở lại đây làm cho nha hoàn thiếp thân cho bổn công chúa. Yên tâm a,bổn công chúa sẽ không bạc đãi đâu”

Bạch Dương đối với Song Tử gợi ý. Trước giờ nhân thấy nàng là hành lễ,còn sợ nàng như sợ cọp,làm cho nàng chán ghét vô cùng. Như Song Tử,mặc dù ban đầu cũng hành lễ nhưng lại rất thông minh và không dông dài như mấy bà tử trong cung,làm nàng thực yêu thích.

Nữ tử như vậy,xứng đáng cùng nàng trở thành bạn,xứng đáng trở thành nha hoàn của nàng

Song Tử nghe lời đề nghị của Bạch Dương,mắt sáng như sao,đang tính toán những thuận lợi trong việc này chợt nhớ đến Sư Tử,nội tâm đầy sửng sốt:

“Công chúa,nô tì còn một muội muội,không biết có thể về thăm muội ấy?”

“Muội muội?”

Bạch Dương ánh mắt đầu nghi hoặc:

“Lúc trước ta tìm thấy ngươi,đem ngươi về Bạch Dương cung,sau đó cho người canh trưng của ngươi nhà,kể từ đó ba ngày rồi cũng không thấy cái muội muội nào hết”

Song Tử thêm một lần nữa bị sét đánh. Toàn thân như cọng bún ngã xuống nền:

“Sao có thể như thế? Tử nhi,muội có thể đi đâu?”

“Hình như gần đây thổ phỉ nổi lên nhiều lắm!”

Bạch Dương vô cùng hào phóng cùng tốt bụng:

“Ta sẽ cho người tìm của ngươi muội muội,được chứ?”

Song Tử cảm thấy bầu trời của mình quang đãng một chút,chấm chấm nước mắt:

“Tạ ơn công chúa”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN