TỪ TỪ YÊU - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


TỪ TỪ YÊU


Chương 15


Hai người người trước người sau. Nhân viên phục vụ dường như đã quen với Thẩm Lạc Liên nên cô đã nhanh dẫn hai người đến vị trí đã đặt sẵn.
“Thẩm tiên sinh mời chọn món” Nhân viên đưa tập menu ra, Thẩm Lạc Liên nhận lấy, rồi chuyển sang cho Kiều Di
“Cô chọn đi”
Kiều Di cũng nhận lấy menu từ trên tay của Thẩm Lạc Liên, cô nhìn lướt qua từng món trong này, trong lòng không khỏi đầy hoang mang. Qủa thực từ lúc đứng bên ngoài quan sát nhà hàng này đã thể hiện sự sang trọng của nó, huống hồ bây giờ nhìn từng món trong thực đơn này càng khiến cô choáng.
Thẩm Lạc Liên quan sát vẻ mặt của cô anh cũng đoán ra được suy nghĩ hiện tại của cô gái này.
“Cô gọi đi, bữa tối này tôi mời”
Kiều Di ngẩng đầu nhìn người phía trước, ánh mắt cô có chút ngạc nhiên. Với cô mà nói những món ăn này quá mức xa xỉ, cô cũng từng thưởng cho mình đến những quán sang trọng nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đến một nơi như thế này. Nhìn xem giá tiền của từng món ăn nó quá mắc, nếu muốn ăn thì cô có thể tự mình nấu.
Cô lướt qua lướt lại tập menu trên tay vẫn không dám chọn món nào cả. Nhân viên bên cạnh cũng khá mất kiên nhẫn với vị khách này. Bèn lên tiếng nói:
“Ngài có thể chọn thay bạn gái của ngài vài món”
Khi cả hai nghe người nhân viên nói vậy, sắc mặt cả hai bỗng nóng lên. Kiều Di không biết tình huống lúc này quá làm cô ngạc nhiên. Thẩm Lạc Liên thì không nói, chỉ nhận lấy menu từ tay nhân viên sau đó chọn vài món, chắc có lẽ theo sở thích của anh ấy.
Trong thời gian chờ đợi, cả hai người cũng không có nói bất cứ lời nào. Nếu như người khác nhìn vào có thể đoán được họ đang giận nhau. Kiều Di thầm thở dài một tiếng trong lòng, cô muốn về ngay.
Nhưng chỉ là suy nghĩ của riêng cô, lần lượt những món ăn được bưng lên, đặt trước mặt cô, trái và phải nhìn trông thật sự hấp dẫn. Cô nuốt một ngụm nước miếng xuống, quá kích thích. Những món này quá tuyệt lại vô cùng tốt cho dạ dày. Không phải anh chọn những món mà cô ăn được thôi chứ. Kiều Di đang tự đa tình.
“Chúc hai vị dùng bữa ngon miệng” nhân viên phục vụ cúi chào đi ra ngoài.
“Sao anh gọi nhiều món như vậy, ăn sẽ hết sao?” Cô đang tỏ rõ sự tiếc rẻ của mình đối với tất cả các món được bày ra trước mặt.
Thẩm Lạc Liên vẫn đang tự nhiên nếm ăn từng món trên bàn, đầu gật gù vẻ tâm đắc. Cô quan sát người đối diện vẫn thản nhiên ăn, nhưng mình lại không dám đụng đến mặc dù thật sự rất muốn ăn. Thẩm Lạc Liên ánh mắt nhìn như không nhìn được vẻ mặt của cô, anh không khỏi buồn cười. Mặc kệ để cô nhịn đói, anh vẫn nhẹ nhàng gắp từng món bỏ vào miệng. Cho đến lúc đã gần 20 phút đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy Kiều Di phản ứng. Anh dừng lại động tác của mình, rồi nhẹ bỏ nĩa cùng con dao đang cắt dỡ thịt bò bít tết xuống. Sau đó đưa về phía cô, đặt xuống.
Kiều Di quan sát động tác của anh, cô cũng ngạc nhiên vô cùng. Cô đưa mắt nhìn anh khó hiểu.
“Cô ăn đi, chúng ta sẽ mau rời đi”
Kiều Di không biết ăn xong bữa ăn tối này, Thẩm Lạc Liên còn muốn đưa cô đi đâu. Mà anh là bác sĩ cũng có thời gian rảnh rỗi như giờ sao?
Cô gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi nhai một cách cẩn thận đến mức không phát ra tiếng có thể. Thẩm Lạc Liên vẫn luôn cố gắng nhịn cười. Kiều Di vì nét mặt của anh mà bị sặc mất miếng thịt xuống họng.
Thẩm Lạc Liên vội đưa ly nước đến cho cô.
“Mau xuống nước rồi nuốt từ từ”
Cô nhận ly nước từ tay anh, vội uống. Cơn sặc đã qua, bít tết quá ngon nhưng cuối cùng c làm cô mất đi vị ăn uống. Nhưng cô vẫn vui vẻ, dù sao cũng ăn được một ít thay vì không ăn được miếng nào.
Cả hai bước ra khỏi cửa nhà hàng, Kiều Di khá là vui vẻ với bữa tối hôm nay.
“Tôi đã mời cô bữa tối thì tối nay theo tôi giúp một chuyện”
Thẩm Lạc Liên nhét hai tay vào túi quần, người thẳng lưng bước đi cạnh cô. Kiều Di nghe được bỗng ngừng bước. Hóa ra bữa ăn tối hôm nay anh mời cô là muốn cô giúp anh, nhưng mà việc gì? Cô cứ tưởng ăn một bữa ăn mà người khác trả tiền thì quá mừng nhưng sự thật là đều có điều kiện cả. Chỉ có những người thân thiết khi mời là thật lòng mời ăn uống, huống chi Thẩm Lạc Liên đối với cô là người không quen thân. Dù sao đã lỡ ăn mất bữa tối rồi, cô không muốn dây dưa với anh thêm chút nào.
“Tôi có việc mất rồi” Kiều Di lấy đại một lý do để lấy làm cớ từ chối.
Thẩm Lạc Liên biết được trước ý này của cô nhưng tối hôm nay là ngày cuối cùng của giao kèo với cha mẹ anh. Trước bữa tối anh còn mới nghe họ gọi điện tới, nếu như anh không đưa cô gái đến, thì họ sẽ tự tìm đến. Nếu mà để họ tìm đến đây anh coi như sống không bằng chết. Có khi anh còn phải bỏ công việc bác sĩ hiện tại để về nhà. Anh không muốn, anh yêu nghề bác sĩ.
Bây giờ cả hai đã ngồi trong xe, Thẩm Lạc Liên phải cố gắng nghĩ cách phải thuyết phục Kiều Di cùng anh trở về nhà tối nay.
“Cô không muốn giúp tôi hay là thật sự có việc?”
Thẩm Lạc Liên hỏi lại câu nói của cô. Kiều Di như cứng họng không biết nói sao cho được, cô dở nhất chính là nói dối, chỉ cần nói vài từ là cô sẽ bị lắp.
“Thì cha tôi muốn tôi về sớm. Anh với tôi lại không thân quen nên càng không thể ở lâu được”
Thẩm Lạc Liên không nói thêm lời nào, vòng xe lại, Kiều Di ngồi cạnh tay lái có chút ngã người về phía trước, cô chưa kịp gài dây an toàn.
“Anh… anh lái xe cũng phải chú ý chứ?” Kiều Di tức giận la lên. Tim cô vẫn còn sợ.
“Anh còn muốn đi đâu?”
Tốc độ lái xe của Thẩm Lạc Liên quá nhanh, chiếc xe bỗng dừng lại từ từ rồi dừng hẳn. Kiều Di định thần lại, cô nhìn ra ngoài qua cửa kính ô tô. Đây không phải là khu nhà của cô hay sao? Cảm giác của cô bây giờ giống như từ cõi chết trở lại. Cô quay sang nhìn người bên cạnh.
“Cảm ơn anh”
Kiều Di đẩy cửa xe bước xuống đây có thể là thói quen khi từng đi chung xe với anh. Thẩm Lạc Liên cũng bước xuống, cô nhìn anh, thầm hỏi anh ta xuống xe làm gì? Bây giờ là 9 giờ tối. Khu nhà của cô đã vắng người, hàng xóm thường nghỉ ngơi sớm, chỉ có vài người đi làm đêm sẽ trở về muộn.
“Tôi đi đây, hẹn lần sau không gặp lại”
Kiều Di quay lưng bước thẳng về nhà, Thẩm Lạc Liên lẽo đẽo theo sau. Anh nghĩ cách này sẽ có hiệu quả tốt hơn, dù sao với anh thời gian đã rất gấp. Bây giờ đã 9 giờ nếu lái xe đến nhà anh cũng mất 2 giờ đồng hồ. Phải thật nhanh, anh phải có mặt trướ 12 giờ tối nay. Thời gian thiêng nhất, bất chấp mọi thủ đoạn. Kiều Di cảm nhận được phía sau có người luôn theo sau, cô quay lại là anh, sao anh không về đi theo cô làm gì?
“Này, anh theo tôi làm gì?”
“Tìm gặp cha cô” Thẩm Lạc Liên buông lời không để ý đến thái độ của cô
“Tìm cha tôi, Hình như anh không phải người quen”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN