TỪ TỪ YÊU
Chương 20
————————–
“Cha, tại sao cha lại thay con quyết định chuyện này”
Kiều Di nói như muốn khóc. Cô không ngờ được mọi chuyện lại đi xa đến như vậy. Cố Mai hiện giờ bị mẹ Cố giam lỏng trong nhà, bà không muốn mất cháu nhưng bà lại không để con gái bà kết hôn. Cố Mai tối nào cũng gọi điện đến cầu xin cô, hàng chục tin nhắn gửi đến với một nội dung là giúp cô ấy. Kiều Di cảm thấy cuộc sống này của cô quá mệt mỏi.
Tại sao mọi chuyện người lớn cứ phải làm quan trọng lên?
Dì Cố…
Kiều Di không ngừng phát khùng với những chiếc gối trên giường mình, cô liên tục đập đầu vào gối. Nếu để cô khóc cô cũng chẳng thể nào khóc nổi được. Mọi chuyện cứ từ từ đến với cô, cô không thể nào mà thích ứng kịp được. Cô phải lựa chọn, nhưng rốt cuộc chẳng có lựa chọn nào tốt đẹp với cô.
Cha Kiều đứng nhìn con gái phát khùng trên giường. Ông cũng không biết làm gì? Mẹ Cố Mai đến tận nhà tìm ông nói chuyện. Bà còn quỳ xuống, khóc lóc cầu xin. Người làm cha như ông cũng không muốn ép buộc con gái yêu mình làm điều gì. Nhưng mà bà Cố cứ như làm quá lên, ông khó xử không biết khuyên can như thế nào cho vừa lòng.
“Cha cũng không muốn để con phải chịu thiệt như vậy! Nhưng con gái…” Cha Kiều thấp giọng xuống, đi đến bên giường Kiều Di ngồi.
Kiều Di biết chắc chắn cha cô lại muốn giở giọng năn nỉ, khóc lóc với cô nữa đây mà.
“Con nghe theo cha. Cha thấy cậu Thẩm lần trước đến đây cũng khác được, con nhìn xem con đau dạ dày, cậu ta là bác sĩ đương nhiên hợp tình hợp lý về với nhau”
Cô không khỏi bật cười, cha cô có thể nghĩ tới chuyện xa vời như thế này. Mà có liên quan gì đến chuyện cô đau dạ dày, mà anh ta là bác sĩ. Cô đau cô có thể tự mua thuốc, cô có thể tìm bác sĩ mà không phải là Thẩm Lạc Liên.
“Dì Cố lại tặng cha món gì mới nữa phải không? Cha, cha xem cha bị người khác mua chuộc mình thật dễ dàng đến vậy nè. Cha muốn gì tháng sau con sẽ tìm mua bằng được cho cha”
Cha Kiều có sở thích sưu tầm rượu, trước đây chỉ cần có thứ liên quan đến rượu là mắt ông sáng lên. Cô cũng từ đó như bị lây sở thích của cha mà cô cũng có hứng thú với việc sưu tầm, tự làm rượu.
Lần này cô biết chắc mẹ Cố đã đưa món gì đó thật sự cha cô thích nên bây giờ ông một lòng sẵn sàng giúp bà khuyên giải cô kết hôn.
“Không có, cha nghĩ dì Cố nói cũng đúng, con nghĩ đi, Thẩm Lạc Liên khí chất ngời sáng, lại hòa đồng, lẽ phép, người lớn như cha gặp một lần đã mến rồi. Nếu mà mẹ con còn sống bà mà thấy Thẩm Lạc Liên chắc chắn cũng sẽ thích cậu ta giống như cha bây giờ”
Kiều Di thật sự choáng hoàn toàn, nhìn cha cô xem, ông lại lôi mẹ đã mất của cô ra nói chuyện. Ông giống như mỗi lần chỉ cần cô cứng đầu là ông lại nói sang người vợ kính yêu của mình. Cô muốn khóc, khóc vì cô có một người cha quá yêu vợ của mình, khóc vì cô thua cuộc trước cha.
“Thật khó hiểu với cha, sao mỗi lần cứ đem mẹ vào nói chuyện với con. Cha…. Con thật sự không biết nói làm sao” Vạch đen chảy đầy mặt cô lúc này.
Cha Kiều nghe cô nói, ông nhanh chóng thay đổi thái độ của mình, ngẩng đầu lên, mặt rạng ngời vui vẻ lạ thường.
“Con đồng ý lấy chồng sao con gái”
Kiều Di thấy sự vui mừng của cha lộ rõ ra mặt, trong lòng thầm chửi rủa. Đúng như cha nói, cô không có lựa chọn. Cô yêu quý Cố Mai, người bạn thuở ấu thơ, lại nghĩ nếu nói cô kết hôn để Cố Mai được kết hôn thì cô tìm đâu được người đàn ông nào sớm nhất để kết hôn trước khi bụng Cố Mai lớn thêm nữa.
Thẩm Lạc Liên chính là quyết định tốt nhất, mặc dù trong mắt của cô, anh chẳng tốt đẹp gì.
Với thêm lần trước ở nhà họ Thẩm, Lý Lâm như phát điên gọi điện đến đe dọa cô. Cô không muốn để mình tiếp tục dính tới anh em nhà Lý, trong suốt thời gian qua với cô đã quá đủ rồi.
Thẩm Lạc Liên anh coi như được tỏa sáng, anh cuối cùng cũng được bán đi….
#Cô dùng từ bán đi, giống như anh Thẩm hàng tồn kho lâu ngày chờ bán nhưng chưa ai mua.
———————
“Cô, sao lại muốn kết hôn cùng tôi”
Thẩm Lạc Liên nhận điện thoại, cũng may thời gian bây giờ là giữa trưa, anh đang ngồi ăn tại canteen. Thấy số của Kiều Di gọi đến, anh không tin vào mắt mình, cứ tưởng sau lần cô cùng anh về nhà cha mẹ, cô giận không nói chuyện lại bỏ về một mình. Vì chuyện đó mà anh bị nghe một trận giáo huấn đã đời. Mà hôm nay cô chủ động gọi đến mình.
Nhưng càng ngạc nhiên hơn, cô còn nói muốn cùng anh kết hôn. Thẩm Lạc Liên nghe xong, liền bị sặc cơm. Anh phải cố bình tĩnh, uống từ từ nước xuống cho trôi phần cơm trong miệng xuống.
Kiều Di bên kia đầu dây nghe được tiếng sặc lớn từ Thẩm Lạc Liên, cô cũng có lo lắng.
“Thẩm Lạc Liên anh có bị làm sao không?”
Thẩm Lạc Liên cảm thấy cục nghẹn đã hoàn toàn trôi xuống, anh cố gắng nói từ từ.
“Cô… cô muốn kết hôn với tôi” Anh nhắc lại, để xem mình có bị nghe nhầm không.
“Phải,,, anh không có nghe nhầm”
“Vậy được”
Thẩm Lạc Liên coi như mình không nghe nhầm, anh nhanh chóng đồng ý. Việc này cứ như là thỏa mãn được sự mong đợi của hai bô lão đang ở nhà đợi anh. Anh cũng không thể ngày nào cũng nhận những cú điện thoại hối thúc từ hai người. Và đúng lúc Kiều Di gọi đến nhắc đến chuyện này, vậy chuyện lần trước cô ấy đã quên lời mình nói. Thẩm Lạc Liên cảm thấy buồn cười. Cô gái này quá mức dễ giận cũng thật dễ quên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!