TỪ TỪ YÊU - Chương 28: Cuộc sống hôn nhân (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


TỪ TỪ YÊU


Chương 28: Cuộc sống hôn nhân (2)


Kiều Di nóng mặt, cô nghĩ bây giờ cô là ở ké nhà của anh, nếu mà cả hai cùng nằm trên cái giường kia, thật sự thì khó mà ngủ ngon giấc được. Mà cô với anh cũng sẽ về sống chung đương nhiên cái giường sẽ là của chung của hai người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể nào mà yên phận để mình cùng nằm trên giường với người nọ.
Cuối cùng cô quyết định, nằm, dưới, sàn, nhà. Kiều Di vơ vét hết toàn bộ chăn gối từ trên giường xuống, cô trải một cái chăn dày xuống sàn, rồi để chiếc gối lên. Thẩm Lạc Liên bị cô cầm hết chăn làm của riêng cho mình, anh chỉ có thể trố mắt nhìn. Bây giờ anh thật sự rất buồn ngủ, đã là 2 giờ sáng.
Anh nằm trên giường nhắm mắt lại mặc kệ người nọ tự nguyện muốn nằm xuống sàn nhà. Thẩm Lạc Liên vì quá mệt mỏi với thật sự buồn ngủ chỉ sau ít phút chợp mắt, anh đã ngủ say, hơi thở đều, bất động. Kiều Di ngồi dậy, quay qua nhìn người nằm trên giường ngủ ngon lành, cô có tức giận cũng không thể làm gì. Chỉ có thể trùm kín chăn che đầu mà ngủ tiếp cho tới sáng.
“Ting” tin nhắn được gửi đến
Kiều Di, thò tay ra khỏi chăn ấm, đưa tay ra cầm lấy điện thoại. Tin nhắn từ Cố Mai.
Từ lần Cố Mai cùng cha và dì Cố gạt, ép cô kết giao với Thẩm Lạc Liên đến giờ mới thấy được tin tức hỏi han gửi đến mình.
“Buổi sáng vui vẻ” thêm vài icon mặt cười đằng sau. Kiều Di căm phẫn, hỏi thăm chỉ là bốn chữ ngắn gọn, xúc tích như vậy thôi sao? Nghĩ đi nghĩ lại cô vì muốn đứa bé của Cố Mai có cha đứng trên tờ khai sinh sau này mà hy sinh hạnh phúc của mình. Vậy mà Cố Mai lại lạnh lùng gửi tin nhắn đối với tất cả mọi người, dù chỉ cần gặp ngoài đường họ vẫn có thể nói ra.
Kiều Di cũng tỉnh dậy hẳn, cô đứng dậy dọn tổ ấm của mình đặt lên giường ngay ngắn. Cô nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Thẩm Lạc Liên đâu, cô thở phào nhẹ nhõm. Hên cho cô, nếu sáng nay anh mà vẫn chưa dậy cô khó mà đối mặt với chuyện tối qua dùng liên hoàn gối đập thẳng vào người anh.
————-
Quay qua quay lại, kết hôn cũng đã hoàn thành thủ tục, lễ cưới cuối cùng đã xong xuôi mọi thứ. Điều mà cô lo cũng không có xảy ra. Có lẽ là lúc đó Lý Lâm chỉ gọi đến để trêu chọc cô. Nhưng hình như cô phát hiện ra trong ngày hôm đó, cô có nhìn thấy anh em nhà họ Lý có mặt tại khách sạn nơi cô tổ chức đám cưới.
Có thể là hai anh em họ đến để dự buổi tiệc khác ở khu bên cạnh. Nhưng nhìn Lý Lâm ngày hôm đó, hình như anh ta cũng đến chụp ảnh cưới, có cả cô gái đứng gần ngay cạnh anh, cô ấy mặc váy cưới. Chẳng lẽ là Lý Lâm cũng làm lễ cưới tại đây, trùng ngày với cô. Kiều Di suy nghĩ mà dẫn đến thất thần, Thẩm Lạc Liên xin nghỉ để cả hai chuẩn bị cho tuần trăng mật tới. Anh sắp xếp, gấp dọn đồ của mình vào một chiếc vali không quá lớn, không quá nhỏ đã xong, quay lại nhìn Kiều Di thấy cô thất thần đã vài phút.
“Này, cô đã dọn xong hết chưa?” Thẩm Lạc Liên không khách khí, dùng chân đá nhẹ vào chân Kiều Di.
Cô hiện chưa hồi hồn lại, nên chỉ động người một chút, trong đầu chỉ hiện lên chữ “Chắc chắn phải hỏi anh ta”. Kiều Di đang dỡ tay gấp một cái áo vội vứt sang một bên. Ngước mắt nhìn người đang đứng kia.
“Thẩm Lạc Liên”
“Hử?”
“Anh thử nghĩ coi, hôm đám cưới tại khách sạn tôi có nhìn thấy Lý Lâm với Lý Từ trong đại sảnh? Không biết họ đến đó làm gì?”
“Cô muốn biết, được, thì Lý Lâm ngày hôm đó cũng kết hôn”.
“Kết hôn, hôn lễ” Kiều Di với vẻ mặt đầy ngạc nhiên mà hét lên thật lớn, tiếng hét làm cho Thẩm Lạc Liên muốn bịt lại cái miệng của cô lại.
Cô không ngờ hôm đó anh ta cũng kết hôn mà lại cùng ngày, cũng phải lần trước anh ta gọi điện đến cho cô, anh mặc áo vest, túi gài bông hoa, bên cạnh còn có cô dâu. Chỉ là cô không nghĩ tới. Như vậy quả thật đáng mừng, coi như cô thoát khỏi được kiếp nạn thứ n lần một đi.
Thẩm Lạc Liên cũng không nghĩ Kiều Di lại không biết Lý Lâm kết hôn. Mà thái độ ngạc nhiên của cô vợ này có đến mức làm quá lên như vậy không? Lại còn lúc nào cũng gọi thẳng họ tên đầy đủ của anh ra nói chuyện, hay cần việc nhờ vả hỏi han. Anh thấy không hề thích. Bây giờ đã là vợ chồng thì đương nhiên anh có quyền cùng vợ bàn bạc với nhau về mọi vấn đề đời sống.
Anh ngồi vào ghế sofa cạnh vị trí Kiều Di đang ngồi bệt xuống, cô vẫn liên tục thực hiện công việc gấp đồ của mình xếp vào trong vali.
“Kiều Di, tôi nói này” Anh cố điều chỉnh giọng mình sao cho thể hiện rõ sự nghiêm túc trong đó.
“Ờ, anh nói đi” Cô vẫn vẻ mặt thờ ơ mà làm công việc mình.
“Cô nói xem, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, dù sao thì tôi cũng lớn tuổi hơn cô đương nhiên phải biết lễ phép, trên dưới, xưng hô cho phù hợp có đúng không?”
Kiều Di nghe thấy cũng có lý, cô cũng gật đầu, nhưng chợt nghĩ lại ý nói của Thẩm Lạc Liên là có ý gì?
“Tôi phải lễ phép, biết trên dưới, xưng hô phù hợp, vậy ý anh là tôi phải xem anh như là anh trai, bậc tiền bối có phải hay không?” Thẩm Lạc Liên gật đầu.
Kiều Di trong mắt cô tỏ ra vẻ chứa ý cười, rồi nói: “Thẩm Lạc Liên anh nằm mơ tiếp đi, đợi khi nào anh là anh trai của tôi, hoặc là cha của tôi thì lúc đó tôi sẽ chú ý cách xưng hô. Còn bây giờ anh là chồng của tôi, tôi gọi sao cũng được. Dù gì ở nhà, có cần phải thể hiện quá hay không?”
Thẩm Lạc Liên một phen á khẩu, không biết nói gì chỉ thấy trong lòng đầy hậm hực. Anh chỉ muốn kéo sự gần gũi giữa hai người lại thôi, đã vợ chồng mà gọi thẳng họ tên của nhau người khác nhìn vào họ sẽ đánh giá không hay cho lắm. Vậy mà cô vợ này còn có thể trả treo lại anh. Đợi mà xem anh chỉnh cô như thế nào?
—————
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN