TỪ TỪ YÊU - Chương 32: Lục đục nhỏ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


TỪ TỪ YÊU


Chương 32: Lục đục nhỏ (1)


Sáng sớm.
Thẩm Lạc Liên lái xe đến thẳng bệnh viện, vừa tránh mặt cô, vừa một phần sáng nay có một ca mổ quan trọng.
Vừa vào tới sảnh bệnh viện, anh đã nhìn thấy một vài bác sĩ cùng y tá đi đến phòng họp, anh cũng nhanh chân vào phòng làm việc của mình thay đồ.
Tống Thanh Thuần một nữ thực tập sinh mới vào thực tập đã nhanh đón anh trước sảnh bệnh viện. Anh không mấy ngạc nhiên trước hành động này của cô, vì nó quá quen thuộc từ khi cô cùng với vài thực tập sinh khác được xếp vào nhóm hướng dẫn của anh. Nhưng nói thật ra thì anh khá hài lòng về cô gái nhỏ này, một cô bé thông minh, nhanh nhẹn, tỉ mỉ và ham học hỏi. Đó là điều cốt yếu của một người bác sĩ tương lai cần có.
Anh không để ý người phía sau vẫn lẽo đẽo theo sau lưng, vừa vào đến cửa phòng làm việc đã thấy các thực tập sinh khác đã đợi trước cửa phòng làm việc chờ. Anh vừa bước đến cửa, cả năm người cúi đầu chào, Thẩm Lạc Liên cảm giác anh thật sự tổn thọ với mấy người này.
“Thầy Thẩm, có cuộc họp sẽ bắt đầu sớm” một nam thực tập sinh nói.
“Tôi đã biết” Anh không quá mức lạnh nhạt nói, rồi quay sang Tống Thanh Thuần “Tống Thanh Thuần, em đã sắp xếp công việc cho ngày hôm nay xong rồi chứ?”
Tống Thanh Thuần bị hỏi nhanh, cô vội ngước nhìn anh, trong lòng có chút run sợ cùng với hồi hộp.
“Em đã làm xong rồi”
“Được, vậy thì mau triển khai cho cả nhóm đi, xong việc tôi sẽ đến kiểm tra”
Nói xong, Thẩm Lạc Liên liền nhanh chân đi vào phòng họp.
Hôm nay bên khoa họ tiếp nhận một bệnh nhân bị ngã từ trên cao, không may khiến xương sườn đâm vào phổi. Hiện đang được cấp cứu đặc biệt và chờ các vị bác sĩ chuyên khoa bàn bạc lại để có thể khi phẫu thuật để tránh những tình huống đáng tiếc xảy ra.
Sau một hồi cùng bàn bạc bên trong phòng họp, trưởng khoa quyết định để Lý Miêu nhận ca phẫu thuật, còn đứng hỗ trợ. Mọi việc đã thống nhất, tất cả mọi người rời phòng họp, Thẩm Lạc Liên cùng bác sĩ Lý chuẩn bị cho ca phẫu thuật gấp này.
Đèn báo trước cửa sáng lên sau vài tiếng đồng hồ bên trong phòng phẫu thuật. Kết quả khá thành công và bệnh nhân được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt để tiếp tục theo dõi.
Thẩm Lạc Liên bước ra, vẻ mặt quan sát người thân của bệnh nhân, trên gương mặt của họ lộ rõ vẻ lo lắng sau đó là thở phào nhẹ nhõm đi được phần nào.
Một ca phẫu thuật thành công, đó là điều mong muốn nhất đối với tất cả mọi người, kể cả họ là bác sĩ, họ đều muốn cứu sống những bệnh nhân của mình.
Anh nhìn đồng hồ trong phòng phẫu thuật, bây giờ đã hơn một giờ. Bụng anh có chút đói, sáng nay vội đi đã không kịp ăn gì.
Đẩy cửa phòng phẫu thuật đi ra, Thẩm Lạc Liên rửa sạch tay mình, cởi bỏ bộ đồ bên ngoài, anh về phòng làm việc nghỉ ngơi. Trên bàn có hộp cơm, anh ngạc nhiên, là của ai?
Vừa hay một thực tập sinh đi vào.
“Thầy Thẩm”
Anh đang chăm chú quan sát hộp cơm, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, anh đưa mắt nhìn về hướng cửa lớn.
Im lặng vài giây.
“Mời vào”
Một nữ thực tập sinh đẩy cửa đi vào, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng, gấp gáp. Thẩm Lạc Liên nhìn người đang đứng trước mặt anh, thấy không nói gì, anh không hiểu mấy đứa nhỏ này mỗi lần tìm đến anh sao đứa nào cũng trưng ra bộ mặt đầy căng thẳng. Anh có làm gì họ đâu? Anh khó hiểu, chờ nữ sinh thực tập vẫn đứng yên, anh bèn hỏi:
“Có chuyện cần hỏi?” Thẩm Lạc Liên bao giờ cũng vậy, anh vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc đối với các thực tập sinh.
“Có người mang…” Nữ thực tập sinh chưa kịp nói hết câu thì bị chen ngang bởi một người khác, là Tống Thanh Thuần.
“Thầy Thẩm, một bệnh nhân có triệu chứng sốc phản vệ”
Trên gương mặt Tống Thanh Thuần lộ rõ sự lo lắng, chắc chắn lúc gặp phải chuyện này cô đã không biết phải xử lý như thế nào nên đành tìm bác sĩ hướng dẫn mình.
Thẩm Lạc Liên không chần chừ, liền đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng làm việc, hai nữ thực tập sinh đi theo sau anh.
Vừa đến phòng bệnh nhân có dấu hiệu sốc phản vệ. Các thực tập sinh nhanh chóng tản ra để Thẩm Lạc Liên đi vào. Anh dùng đèn pin chuyên dụng soi vào mắt.
Một nam sinh đứng bên cạnh nói.
“Thầy Thẩm, hiện tại bệnh nhân đã được sơ cứu qua”
“Ai là người cấp thuốc cho bệnh nhân?”
Thẩm Lạc Liên vẫn giữ bình tĩnh trước tình trạng của bệnh nhân, trong phòng bệnh còn có người nhà bệnh nhân, gương mặt của người phụ nữ đang đứng trắng bệch, vì lo lắng.
“Bác sĩ… anh ấy không sao chứ?” Lúc này cô mới dám lên tiếng hỏi
“Đừng lo, cũng may là phát hiện kịp thời và sơ cứu nhanh” Anh thật lòng nói để người phụ nữ chắc chắn là vợ của bệnh nhân này, để cô đỡ lo lắng hơn.
Người phụ nữ nghe, lòng thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được nỗi sợ hãi tột độ,
“Thầy Thẩm là do em…” một nữ thực tập sinh đứng trước mặt lên nhận trách nhiệm
“Tôi cần một bản tường trình, cùng với những kiến thức về trường hợp sốc thuốc, cuối chiều nay nộp lại cho tôi”
Nữ thực tập sinh vẫn cúi đầu đầy hối lỗi, cô cứ tường thầy Thẩm sẽ la mắng, trách móc cô nhưng may thay Thẩm Lạc Liên không dùng lời lẽ nặng để chỉ trích cô mà thay vào đó là bắt cô đi chép phạt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN