Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim
Chương 2
Phụ thân nàng đứng trước linh cữu của mẫu thân gương mặt bình tĩnh đến lạ thường. Còn di nương, muội muội và đệ đệ nàng lại im lặng, gương mặt không rõ cảm xúc là gì, chỉ là nàng cũng chẳng quan tâm.
“Vân nhi, con muốn khóc thì khóc đi” – Di nương bỗng nhiên nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại lẫn có lỗi?
Lòng nàng thầm cười khinh, bà ta cũng cảm thấy có lỗi sao?
“Ta không muốn khóc, mẫu thân vốn bệnh nặng, ta cũng đã chuẩn bị tinh thần trước” – Nàng lạnh lùng nhìn di nương, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh khi lẫn cao ngạo.
Thật ra, nàng cũng muốn khóc chứ, nhưng nàng nhất định không khóc trước bà ta hay bất kì ai trong phủ này.
Lúc này, mặt bà ta biến sắc chỉ biết cười trừ.
“Vân nhi” – Phụ thân nàng bỗng lên tiếng.
Nàng hướng ánh mắt bình thản nhìn người phụ thân của nàng, im lặng.
“Trước khi mẫu thân con mất, có nói gì không?” – Lúc này trên gương mặt ông ta có mấy phần đau lòng xen lẫn hối hận.
Hối hận sao? Hối hận chuyện gì? Ông ta đã ruồng bỏ mẫu thân mà. Ông ta cũng chính là người đẩy mẫu thân vào tuyệt vọng uất ức, còn tư cách để hỏi sao?
“Người đã mất rồi, nói hay không nói còn quan trọng sao?” – Nàng lãnh đạm nói, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Con…” – Phụ thân nàng khổ sở nhìn nàng.
Nàng vốn không quan tâm nữa, nhanh chóng đi khỏi nơi đó. Từ khi mẫu thân nàng đi, những người đó đã không còn nằm trong mắt nàng nữa.
Trở về nơi biệt viện, giờ đây nó nhuốm đầy vẻ tang thương. Cái ghế gỗ mẫu thân hay nằm giờ nó đã mãi nằm im ở đó. Nàng đẩy cửa bước vào phòng, mọi vật vẫn vậy chỉ là chủ nhân nơi đây đã không còn nữa. Bên bàn trang điểm vẫn là túi hương thêu hoa lan tím ấy vẫn còn dang dở một cánh.
Mẫu thân, người vẫn chưa thêu xong mà, còn cái của Vân nhi nữa…
Trong căn phòng đầy tịch mịch tang thương ấy, cô gái bé nhỏ mười tuổi ấy ôm gương mặt bé nhỏ khóc…
_________________________________________
8 năm sau…
Du Tịch Vân, con gái của tướng quân đương triều được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nhân thành Vương Châu”. Sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, trời sinh tư chất thông minh lại tinh thông âm luật, tiếng đàn làm say mê lòng người. Cầm, kì, thi, họa đều giỏi giang. Mười tám tuổi, đã làm biết bao nam nhân say mê, từ xa đến cầu hôn. Chỉ là nàng vẫn chưa đồng ý một ai cả.
Hôm nay là một ngày tràn đầy nắng ấm, Tịch Vân nàng quyết định đi dạo trong vườn hoa, nhiều bông hoa khoe sắc thắm, khiến nàng dừng lại liếc nhìn. Nàng mười tám tuổi, dung nhan càng ngày càng diễm lệ động lòng người, tư chất lại cao quý mang vẻ thờ ơ như một đoá hoa cao ngạo khó chạm tới. Nhiều người từng nói, nàng càng lớn lại càng giống mẫu thân quá cố của nàng. Có vẻ vì việc đó, mà mỗi khi gặp nàng, phụ thân luôn nhìn nàng một cách buồn bã. Đặc biệt là cách đây 3 tháng khi phụ thân vừa đi chinh chiến về, theo lệ nàng phải ra tiếp đón người thắng trận trở về. Nàng một thân cao quý lạnh lùng, cùng di nương và hai đệ muội vừa tròn 13 tuổi tiếp đón phụ thân. Một năm không gặp, phụ thân vừa xuống kiệu vừa nhìn nàng trong mắt thoáng chấn động, cũng từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh. Còn phần di nương cũng lặng lẽ cười, có lẽ e ngại nàng nên cũng không dám nói gì nhiều. Hai đứa em nàng ngược lại rất quấn quít phụ thân, líu ríu mãi. Nàng cũng nhanh chóng xin lui, mặc kệ ánh mắt của mọi người. Bữa tiệc tẩy trần nàng cũng không tham gia.
Nắng bắt đầu lên, nàng đến thư phòng đọc sách. Thường mỗi khi rảnh rỗi nàng sẽ đọc sách để bớt nhàm chán hơn.
“Yên Chi, lấy cho ta giấy mực ra”
Yên Chi này là tì nữ thân cận của nàng, lúc trước mẫu thân thích ở một mình nên rất ít dùng tì nữ. Nhưng từ khi mẫu thân mất, có lần nàng thấy có một đứa bé bị đám gia nhân ăn hiếp, nhìn cũng chỉ tầm tuổi nàng. Hỏi ra mới biết, hóa ra là phụ mẫu nàng ta cờ bạc túng thiếu, bán nàng ta vào đây để trả nợ. Còn nhỏ, nên bị đám kia bắt nạt, vừa khéo nàng cũng cần người bầu bạn, nên thu nhận Yên Chi làm người hầu thân cận.
“Vâng”
Sau khi Yên Chi lấy giấy mực, nàng cũng đặt bút họa cảnh xuân.
“Tiểu thư, nô tì nghe bảo hôm nay cũng có nhiều người đến cầu hôn người”
Nàng dừng bút, lãnh đạm nói:
“Chuyện đó quá tầm thường rồi, những kẻ đó chỉ muốn sắc muốn địa vị thôi. Ta không cần”
Những kẻ kia, vốn chỉ là những người đầy tham vọng, dục vọng.
Nàng khẽ nhắm mắt, nàng muốn rời khỏi đây, nhưng cũng không thể chọn bừa người…
________________________________________
Du Nhĩ Lan tướng quân, hôm nay sau khi thượng triều về trong đầu ông tràn đầy vẻ phiền muộn, tuy mới ba mươi tám tuổi, thân thể cường trán, gương mặt đầy vẻ nam tính nhưng khóe mắt đã có mấy nếp nhăn. Tóc cũng hoa râm đầy muộn phiền.
“Lão gia, có chuyện gì mà ông có vẻ đăm chiêu vậy?”
Nương tử ông Lạc Chúc tỏ vẻ lo lắng. Lạc Chúc từ sau khi chính thê của ông qua đời, vì gia thế cũng như sự lãnh đạm của con gái Tịch Vân, ông không thể cho bà vị trí chính thất được. Nên lòng có vài phần áy náy.
“Ta nắm binh quyền trong tay, hoàng thượng bắt đầu lo lắng về ta, muốn ràng buộc ta”
“Ràng buộc chàng?”
“Lúc ở ngự hoa viên, người có ý muốn bóng gió, muốn ta gả con gái cho Hiên vương gia”
“Hiên vương gia? Ý chàng là cái vị vương gia ngốc nghếch?”
Ông thiểu não gật đầu.
“Sao lại gả cho hắn? Mà không phải hoàng thượng?”
“Tân hoàng hậu gia thế hiển hách, nếu ngay lúc này mà đả động đến thế lực phía sau hoàng hậu, e là…tân đế này một phen lao đao. Trước mắt gả cho Hiên vương gia, vì thế lực phía sau nhà mẹ của Hiên vương gia, hắn cũng được tiên đế và tân đế sủng ái, lại càng là kẻ ngốc nên có lẽ hoàng thượng mưu kế như vậy, để dễ bề khống chế thế lực của ta và thế lực của tân hoàng hậu. Vẹn cả đôi đường.”
“Nên chúng ta phải gả nữ nhi cho Hiên vương gia?”
“Đúng vậy, để củng cố lòng tin”
“Người đó là…?”
“Tịch Vân hoặc Tiểu Nhược”
Lạc Chúc bỗng nhiên biến sắc, con gái bà có thể là một công cụ để củng cố lòng tin của hoàng thượng?
“Tướng quân, chàng phải có cách chứ, Tiểu Nhược mới có 13 tuổi, phải gả cho vương gia ngốc nghếch ấy sao?” – Bà nước mắt ngắn nước mắt dài than khóc.
“Ta…” – Chân mày ông chau lại, vẻ mặt đầy khó xử, ông nói: “Tịch Vân lại thông minh, xinh đẹp, ta cũng không muốn nó phải chôn vùi tài sắc ở một kẻ ngốc nghếch”
Lạc Chúc khóc mang đầy vẻ tủi thân, uất ức.
“Chẳng lẽ, Tịch Vân là con gái đại tỷ, thân phận tôn quý, thông minh, xinh đẹp nên người không thể gả. Còn Tiểu Nhược là con gái thiếp, do thiếp thân phận thấp hèn, nên phải chịu chôn vùi đời mình như vậy sao?”
Tướng quân Nhĩ Lan cũng vô cùng khó xử, ông không biết nên giải quyết như thế nào.
“Thôi được rồi, tối nay nàng cùng ta đến thư phòng, ta sẽ gọi Tịch Vân đến”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!