Tư Mỹ Huyết Bộc
Chương 8: Sự Dày Vò
———————
“Thiên Điềm à!!”
Nhã Mỹ bật dậy và gọi tên em trai cô. Mất vài phút định thần, lau mồ hôi rớt đầy trên trán, cô mới biết hồi nãy chỉ là cơn ác mộng. Nhưng đúng thật là cô đã không gặp Thiên Điềm vài ngày rồi. Có lẽ quá nhiều chuyện xảy ra, mà cô lại quên mất người em trai đang ở bên ngoài đó. Nhã Mỹ lo lắng nghĩ trong đầu, liệu Thiên Điềm có cho là cô bỏ rơi cậu hay không? Với tính cách mà chỉ có Nhã Mỹ hiểu được, có lẽ không ai tiếp xúc hay trò chuyện được với Thiên Điềm. Như vậy, việc để người lạ hầu hạ Thiên Điềm nghe có vẻ không được tốt.
“Tiểu thư Nhã Mỹ, cô sao thế?!”
Chị hầu gái lo lắng, hớt hải mở cửa chạy vào. Nhã Mỹ mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, em nằm mơ thấy ác mộng.”
“Tiểu thư không sao là tốt rồi. À, tiểu thư để tôi thay thuốc bôi cho ạ.”
Nhã Mỹ gật đầu. Chị hầu gái nhanh chóng tháo băng cho Nhã Mỹ, rồi giúp Nhã Mỹ bôi một lớp thuốc mới lên các vết thương. Với cự li gần như vậy, Nhã Mỹ mới nhìn rõ khuôn mặt của chị hầu gái luôn hầu hạ mình suốt thời gian qua. Chị ấy có khuôn mặt rất hiền, đôi môi luôn mỉm cười thân thiện và giúp Nhã Mỹ với cử chỉ ân cần, nhẹ nhàng. Từ lúc ba mẹ nuôi mất đi, đến nay mới có người chăm chút cho cô như người thân trong gia đình.
“Chị ơi, tên chị là gì?”-Nhã Mỹ đột nhiên hỏi.
“Tiểu thư, gọi tôi là người hầu được rồi.”
“Như vậy xa lạ quá, chắc chị phải có tên đúng không ạ?”
Cô hầu gái hơi ái ngại một chút. Nhưng vì Nhã Mỹ có vẻ rất nôn nóng được biết, nên chị ấy đành nói: “Là San San, thưa tiểu thư.”
“Được rồi, em sẽ gọi chị là chị San.”
Nhã Mỹ mỉm cười. Chị San ngạc nhiên. Mới đầu chị ấy thấy Nhã Mỹ là một người rất lạ lùng, lại có chút phóng túng quá mức vì là người không hiểu quy tắc, lại luôn cãi lại mệnh lệnh của Hi Tịnh. Lúc này chị mới hiểu, chính vì Nhã Mỹ là người bình thường, nên cảm xúc của cô lúc nào cũng rất bình thường, không quá kín kẽ, không quá cẩn trọng, mà lại rất trung thực. Nhã Mỹ không muốn coi chị như một người hầu đơn thuần, mà muốn dần thân thiết như một người bạn của chị.
“À, chị San. Em có thể về thăm em trai được không?”
“A…cái này, có lẽ cần sự đồng ý của thiếu gia.”-Mải suy nghĩ, chị San giật mình.
“Em nhớ em trai quá…”
Thấy Nhã Mỹ có vẻ đáng thương, chị San liền tới bàn đọc sách, lấy điện thoại ra và quay số. Nhã Mỹ không rõ chị muốn gọi cho ai, nhưng cô có vẻ khá trông đợi vào chị San. Chị San đợi máy, vài giây sau thì có tiếng ở đầu bên kia. Là giọng của Hi Tịnh.
“Chị San, có chuyện gì à?”
“Thiếu gia, Nhã Mỹ tiểu thư muốn đi thăm em trai cô ấy ạ.”
“Cô ta còn đang bị thương, muốn đi đâu chứ?” -Hi Tịnh hỏi với giọng có chút lo lắng.
“Nhưng…”
Chị San hướng mắt nhìn Nhã Mỹ. Nhã Mỹ đoán được từ trước là Hi Tịnh không dễ dàng gì để cô ra ngoài, nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng. Cô nhớ em trai cô, vì trên cõi đời này, cô chỉ có Thiên Điềm là người thân ruột thịt.
“Thiếu gia, tôi sẽ đi theo cô ấy. Nên mong thiếu gia yên tâm!”
Chị San nói bằng giọng quả quyết. Hi Tịnh có chút ậm ừ, rồi anh đành phải để Nhã Mỹ đi, chí ít thì cũng yên tâm hơn chút vì có chị San đi cùng.
Nhã Mỹ vui sướng thay quần áo, nhờ chị San chuẩn bị cho cô một giỏ trái cây tươi ngon để đem tới cho Thiên Điềm. Dọc đường đi, ngồi trên xe ô tô của Vỹ gia, Nhã Mỹ không khỏi nôn nóng. Cô muốn biết xem giờ Thiên Điềm đang như thế nào, nơi ở mới có phù hợp hay không, Thiên Điềm có quen với việc được hầu hạ không… Càng như vậy, Nhã Mỹ càng giống như một người mẹ hơn là chị gái. Cô luôn lo lắng cho Thiên Điềm từ những thứ nhỏ nhất trở đi.
Chiếc xe đỗ trước một căn nhà rộng, cao tới ba tầng và có phần cổ kính. Đứng hai bên cổng có người canh gác. Nhã Mỹ bước xuống, vệ sĩ canh cổng liền cúi đầu chào. Ngôi nhà này nằm khá biệt lập, giữa một nơi có rất nhiều cây cối, vườn tược. Nhã Mỹ suy nghĩ, có lẽ như vậy cũng khiến Thiên Điềm thoải mái hơn.
“Nhã Mỹ tiểu thư, khi còn nhỏ, thiếu gia hay tới nơi này để nghỉ ngơi sau những ngày đi học. Thiếu gia rất thích thế giới thiên nhiên bên ngoài.”
Nhã Mỹ tròn mắt. Nơi quan trọng như vậy, mà Hi Tịnh cũng có thể giành cho em trai cô ở. Xem ra Hi Tịnh trước giờ đều là có ý tốt. Nhã Mỹ nhanh chóng bước vào. Người hầu trong nhà chỉ cho Nhã Mỹ nơi Thiên Điềm đang ở.
“Thưa tiểu thư, Thương thiếu gia luôn nhốt mình trong phòng, khiến việc hầu hạ hơi khó khăn. Nhưng thiếu gia rất khoẻ mạnh.”
Nhã Mỹ bước vào căn phòng trên lầu hai. Thiên Điềm đang ngồi đó, quay lưng lại với cửa, mắt hướng ra ngoài ban công. Cậu đang nhìn theo cánh chim bay lạc trên trời.
Nhã Mỹ bước nhè nhẹ, không để Thiêm Điềm nghe thấy, rồi từ sau lưng cậu, cô giơ ra trước mặt cậu giỏ hoa quả ngon mắt: “Đoán xem ai tới này.”
Thiên Điềm không quay lại, cũng không giật mình bất ngờ hay gì cả. Nhã Mỹ vẫn mỉm cười. Cô hiểu em trai cô: “Chị tới rồi đây, Thiên Điềm. Em có nhớ chị không?”
Thiên Điềm có mái tóc vàng giống chị của mình, dáng người cũng tầm Nhã Mỹ, không cao hơn, cũng không thấp hơn. Quả nhiên là hai chị em song sinh, nhưng hai người có lé hơi trái ngược về tính cách.
“Thứ lỗi cho chị, Thiên Điềm. Chị đã nhận lời làm huyết bộc cho một thiếu gia Ma cà rồng. Nhưng anh ta có lẽ là một người tốt. Ở đây được hầu hạ,cuộc sống chúng ta bớt khổ sở rất nhiều.”
Thiên Điềm hơi có phản ứng, nhưng cậu vẫn không nói gì. Nhã Mỹ vui vẻ xoa đầu Thiên Điềm, chỉnh lại cổ áo giúp cậu, rồi nhìn Thiên Điểm, chỉnh chu cho cậu một cách cẩn thận. Nhã Mỹ gật đầu ưng ý, rồi cô phải trở về ngay vì Hi Tịnh không cho cô đi quá 1 tiếng đồng hồ.
Bước xuống cầu thang, Nhã Mỹ không quên dặn dò người hầu Thiên Điềm: “Em ấy ít nói, sợ người lạ, sợ bóng đêm, nên phiền cho các chị rồi. Thiên Điềm hơi khó chiều, mong các chị thông cảm ạ.”
“Đúng vậy, Thương thiếu gia chưa từng quay mặt nhìn chúng tôi, mà luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không sao ạ, chúng tôi đã quen, tiểu thư xin đừng lo lắng.” -Người hầu của Thiên Điềm cúi đầu nói.
Nhã Mỹ đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cô quay trở lại biệt phủ Vỹ gia với trạng thái thanh thản. Gánh nặng trong tâm trí cô đã được giải toả, Thiên Điềm thực sự đang sống rất tốt.
Trở về biệt phủ, Nhã Mỹ có chút để ý khi đi ngang qua vườn ngự uyển rộng lớn. Đứng ngay đầu vườn, cô đã cảm nhận được hương thơm toả ra từ cây cối. Nhã Mỹ hơi tò mò: “Em có thể vào đó để xem không?”
Chị San gật đầu. Nhã Mỹ sướng rơn lên như một đứa trẻ. Cô bị choáng ngợp bởi vô số những loài hoa đang khoe sắc. Hương thơm ngọt ngào của hoa, xen lẫn với hương ngai ngái của thảo dược, tạo nên một không khí thanh đạm vô cùng giữa vườn ngự uyển. Không chỉ vậy, còn có bàn trà dọc theo con suối nhân tạo nằm giữa đó, khiến khung cảnh ấy vừa đẹp, vừa nên thơ, trữ tình. Thưởng trà giữa khu vườn này, cảm nhận sự tươi mới của thiên nhiên, chắc chắn là cực phẩm.
Nhã Mỹ mải mê ngắm những bông cẩm tú cầu xinh đẹp mà quên mất sự bất thường ở đây. Không biết vì lý do gì, mà chị San lại dẫn cô đến chỗ vắng vẻ nhất, tránh đi những nơi có người đang làm vườn. Chị San hít một hơi thật dài. Tay chị lăm lăm con dao trong túi.
Đổi từ vẻ hiền lương sang nghiêm trọng, chị San tay nắm chặt chuôi dao, nhào tới Nhã Mỹ và đè ngửa cô xuống. Chị ngồi lên người Nhã Mỹ, cầm chặt con dao nhắm thẳng vào ngực trái của cô.
“Chị… chị San… sao chị làm vậy!!”
Nhã Mỹ gắng gượng hết sức lực để ở hai cánh tay, cầm chặt lấy đôi tay đang cầm dao của chị San, đẩy ra xa để chống cự. Với một người bị thương như Nhã Mỹ đương nhiên sẽ vô cùng yếu thế. Nhã Mỹ la lên thật lớn, lúc này cô mới nhận ra mình được đưa tới một nơi vẳng vẻ, cách rất xa so với toà nhà trong biệt phủ.
“Thứ lỗi cho tôi! Nếu tiểu thư Nhã Mỹ không chết, tôi chắc chắn sẽ chết! Nên cô mau chết đi!!”
Chị San ghì chặt con dao, vượt qua sự chống cự của Nhã Mỹ. Nhã Mỹ dồn hết tàn lực. Nhưng con dao cứ gần hơn, gần hơn…
Nhã Mỹ nhắm mắt lại. Cô thoáng nghĩ đến việc bản thân mấy ngày nay đã bị dày vò quá nhiều, thà chết đi cho rồi…
Next: Chương 9
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!