Tư Mỹ Huyết Bộc - Chương 10: Sự Thay Đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tư Mỹ Huyết Bộc


Chương 10: Sự Thay Đổi


Một chị hầu gái mới được phân phó đến hầu hạ Nhã Mỹ. Chị ấy có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc hơn chị San, lại có phần hơi khó tính. Nhã Mỹ rất lo, cô không biết chị San ra sao, có bị Hi Tịnh trừng phạt hay không. Cô cứ cố nhìn ra cửa sổ, tìm kiếm nhưng không thấy.
“Tiểu thư, Hi Tịnh thiếu gia nói cô hãy quên cô ta đi. Cô ta chỉ là kẻ phản bội, giờ tôi sẽ hầu hạ cô!”
“Không, chị San không phải!”-Nhã Mỹ quay lại nói lớn tiếng.
Nhưng chị hầu gái này không khuất phục như chị San. Chị ấy nhìn rất nghiêm nghị, cứng rắn. Thấy Nhã Mỹ có biểu hiện bất phục, chị ấy liền đứng ra, tát mạnh vào khuôn mặt Nhã Mỹ. Nhã Mỹ sững người, lấy tay ôm lấy bên má đang đỏ rát.
“Tôi chưa từng thấy người nào ngoan cố như tiểu thư! Hành xử như vậy chẳng xứng làm huyết bộc cho thiếu gia chút nào!
Nói rồi, chị hầu gái ấy mặc kệ cho Nhã Mỹ muốn nghĩ thế nào, chị chẳng nói gì mà cứ thế mở cửa phòng bước đi. Trước khi đi, chị hầu gái quay lại khoá phòng cẩn thận: “Hối lỗi đi, tiểu thư.”

Nhã Mỹ hơi bất ngờ trước thái độ khác lạ của chị hầu gái. Trước kia, chị San ân cần chiều chuộng bao nhiêu, thì chị ấy khó tính bấy nhiêu. Nhã Mỹ ngồi phịch xuống, cô cứ nghĩ là người hầu trong Vỹ gia thì ai cũng như ai cả. Xem ra, đúng thật cô nên nhìn lại bản thân mình.

Chị hầu gái nhốt Nhã Mỹ trong phòng, thong thả bước xuống bếp để lấy đồ ăn cho Nhã Mỹ. Chị ấy lấy đồ ăn rất cẩn thận, nếm thử trước khi bày ra đĩa, còn cắt cho Nhã Mỹ một đĩa hoa quả tươi, thêm bên cạnh còn có ly sữa nóng.

“Cô biết gì chưa, tôi chưa từng thấy cô gái nào không phép tắc như cái cô Nhã Mỹ gì đấy, nghe bảo cô ta dám cãi lời thiếu gia!”-Một cô hầu gái tay cầm chổi, đang xì xầm với cô hầu khác ngoài cửa phong bếp, làm chị ấy nghe tiếng.
“Nghe nói thiếu gia còn chiều cô ta, cái loại nữ nhân này đã dùng bùa mê gì vậy?! Đúng là ghê tởm! Tôi sợ nhất loại nữ nhân như này.” -Cô hầu gái bên cạnh được đà lấn lới.

“Câm hết đi! Lũ người các cô biết gì mà đàm phán về người của thiếu gia! Dần dần rồi cô ấy sẽ tốt lên!”
Chị hầu gái ấy tức giận tay bưng khay đồ ăn, chân đạp mạnh cửa làm hai người kia giật bắn mình. Hai cô hầu kia có vẻ sợ chị ấy, liền nhanh chóng rời đi làm việc. Chị hầu gái lườm theo, ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Cái cô Châu đó làm gì mà ghê gớm, đi bảo vệ cái cô Nhã Mỹ đó ư? Kỳ lạ.”
“Thôi đi, cô ăn đánh bây giờ!”
Hai cô hầu xấu tính bỏ đi, không quên để lại những lời lẽ bức xúc.
Thì ra, họ của chị hầu gái mới là Châu. Chị Châu nghiêm khắc với Nhã Mỹ không phải có ý xấu, trái lại đó còn là ý tốt. Chắc chị ấy muốn áp dụng phương pháp: “thương cho roi cho vọt” với Nhã Mỹ.
Chị Châu bắt Nhã Mỹ phải học cách ăn đúng kiểu của giới quý tộc: biết dùng dao, nĩa, khăn và biết cách thưởng thức đồ ăn. Nhã Mỹ phải ăn ở trên bàn đường hoàng, không được ngồi ở giường. Khi ngồi ăn phải thẳng lưng, và biết cách cắt thức ăn, dùng dĩa và thưởng thức nó một cách thật ngon lành. Khi ăn không được phát ra tiếng động, không được ăn quá chậm, cũng không được ăn quá nhanh. Bữa ăn kết hợp với dạy kỹ năng này kéo dài tới hơn một tiếng, khiến cho Nhã Mỹ mệt lử, mà khi ăn cũng chẳng thấy ngon chút nào.

Hi Tịnh đang ở trong phòng của anh. Anh mở cặp sách và ngồi xuống bàn làm việc, lấy hồ sơ học sinh của Nhã Mỹ ra xem.
-Thương Nhã Mỹ
-Ngày sinh: Không rõ, năm xxxx
-Giới tính: Nữ
-Cha Mẹ: Không có

Tới giờ, Hi Tịnh mới biết Nhã Mỹ không chỉ nghèo khổ, mà cô còn không có cha mẹ, ngày sinh cũng không có nốt. Anh chống tay suy nghĩ, tự hỏi Nhã Mỹ đã sống ra sao trong suốt 19 năm qua. Rồi Hi Tịnh nhớ về tuổi thơ của mình. Anh sinh ra đã có cha mẹ yêu thương, đùm bọc, sống trong vàng bạc, nhưng lụa không thiếu, lại có người hầu kẻ hạ, cung phụng hết nấc. Còn Nhã Mỹ thì sao? Hi Tịnh có mọi thứ, còn Nhã Mỹ dường như chẳng có gì cả.
Lật đến trang ghi thành tích của Nhã Mỹ, nó cao hơn anh tưởng tượng. Phải cao chứ, vì đâu dễ dàng gì mà Nhã Mỹ lại có được học bổng ở Cao học Sirtavik.

Gập lại cuốn hồ sơ, Hi Tịnh có hơi trầm ngâm một chút.
“Liệu cô ta có từng thắc mắc bố mẹ của cô ta là ai không?”

“Chị Châu ơi?”
Nhã Mỹ đang đọc sách theo hướng dẫn của chị Châu. Cô bị bắt buộc phải đọc sách về quy tắc, cách ứng xử, phong thái sao cho giống với những tiểu thư quý tộc thực sự. Nhã Mỹ cảm thấy khá vô ích, vì đằng nào thì giao ước này cũng chỉ kéo dài một tháng. Hết thời hạn, Nhã Mỹ sẽ trở về nơi cô lớn lên, và nơi đó thì cần gì phải sống bó buộc phép tắc như nơi này.
“Không được nói khi đang đọc dở một trang sách. Phải đọc xong, gập lại, rồi mới được cất tiếng nói!”
Nhã Mỹ cười một cách khổ sở. Cô cố đưa mắt lần theo dòng chữ, đến cuối trang sách, rồi nhẹ nhàng gập lại, để xuống thật ngay ngắn trên bàn. Chị Châu gật đầu ưng thuận.

“Tiểu thư muốn hỏi gì?”
“Cát…Cát Na công chúa gì đó, cô ấy là ai vậy?

Chị Châu có chút né tránh trước câu hỏi của Nhã Mỹ. Nhưng vì Nhã Mỹ có vẻ rất tò mò muốn biết, bên cạnh đó nghĩa vụ của một người hầu là nên nói hết những gì chủ nhân mình hỏi.
“Tiểu thư có thực sự muốn biết?”
“Hơ… vâng. Em chỉ muốn biết vì sao cô ấy muốn hại em…”

Chị Châu hơi nheo mắt lại. Nhã Mỹ nôn nao muốn biết Cát Na công chúa là ai, và vì sao cô ấy lại có động cơ muốn trừ khử Nhã Mỹ. Nhìn Nhã Mỹ, chị Châu thở dài. Chị ấy có vẻ không muốn nói, nhưng nghĩ rồi chuyện gì cũng sẽ bại lộ, nên đành phải tiết lộ cho Nhã Mỹ biết.
“Cát Na công chúa, tên đầy đủ là Hữu Ái Cát Na. Là vị hôn thê của Hi Tịnh thiếu gia.”

Nói đến đây, Nhã Mỹ như không tin vào tai mình. Cô chưa từng nghĩ đến việc Hi Tịnh có vị hôn thê, cũng chưa từng nghe thông tin này bao giờ. Ở trường cũng vậy, không ai biết Hi Tịnh có vị hôn thê, nên các cô gái vẫn luôn ra sức theo đuổi anh ấy. Thì ra Cát Na là vị hôn thê của Hi Tịnh, đã vậy còn là công chúa. Nghe xong câu trả lời của chị Châu, trong lòng Nhã Mỹ đột nhiên nghẹn lại. Có gì đó thật khác lạ trong cô lúc này. Cảm xúc này cô chưa từng được trải qua, nó pha lẫn một chút thất vọng, một chút buồn, mỗi thứ chỉ một chút nhưng lại dâng lên và nghèn nghẹn ở cổ.
Nhã Mỹ cố nén lại, cô tỏ ra thoải mái trước mặt chị Châu: “Ra vậy, có phải em làm chướng mắt cô ấy rồi không?”
Chị Châu lưỡng lự: “Ừm, có lẽ vậy.”

Đêm đến, Nhã Mỹ trằn trọc không ngủ được. Không hiểu sao trong đầu cô quanh quẩn suy nghĩ về việc Cát Na công chúa và Hi Tịnh không thôi. Tâm tư của Nhã Mỹ bây giờ thực sự rất khó chịu.
Nhã Mỹ sực nhớ ra gì đó, cô bật dậy và rời khỏi giường. Đi dọc theo tủ sách, cô chọn lấy một đầu sách viết về các quốc gia khác xung quanh quốc gia của cô. Lật đến trang thứ một trăm mấy, cuối cùng Nhã Mỹ cũng đã tìm được trang sách có ghi về một quốc gia dưới sự cai trị của huyết tộc Hữu Ái.
-Huyết tộc Hữu Ái là gia tộc thừa hưởng dòng máu thuần chủng từ rất nhiều đời Ma cà rồng xa xưa, nên họ được coi là huyết tộc mạnh nhất. Quốc gia được cai trị bởi huyết tộc Hữu Ái theo thể chế phong kiến, với sự đứng đầu của Hữu Ái Quốc Vương.

Gập quyển sách lại, Nhã Mỹ hiểu ra, chắc chắn Cát Na công chúa là một Ma cà rồng, đã vậy còn là huyết tộc thuần chủng, danh phận rất cao quý. Cô không ngờ, Hi Tịnh lại có một đính ước gần như là tối cao đến vậy. Càng nghĩ, Nhã Mỹ càng thấy tâm can như quặn thắt lại.

“Như vậy… là sao chứ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN