Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh
Chương 23
Anh thấy tức cười, bao năm qua anh hận những người phụ nữ xung quanh anh, cho họ chỉ là cỏ rác, kẻ mưu mô lợi dụng, bây giờ anh lại đang lo sợ vì đánh mất một người phụ nữ. Một cô gái bình thường, một cô gia sư nhỏ bé không có gì đặc biệt lại có thể lay động trái tim tưởng như đã chết của anh.
Tiểu Ly gọi cô sang phòng nó có chuyện gì vậy? Anh bắt đầu thấy bực bội khi mãi không thấy cô quay lại. Anh đứng dậy, đi đi lại trong phòng, hết nhìn về phía cửa ra vào lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù có mang lòng thù hận đến đâu con người ta cũng không thể nào thoát khỏi ma lực của tình yêu, của trái tim. Anh toan ra mở cửa thì cánh cửa đã bật mở. Cô bước vào, và bắt gặp ánh nhìn lộ liễu của anh.
-Có chuyện gì với Tiểu Ly thế?- anh hỏi.
-Con bé muốn tôi giúp nó với trò đố chữ trên mạng thôi.
-Lâu đến vậy sao?- anh cật vấn.
-Cô bé cần tôi ở đó, anh không cần phải chất vấn tôi.- cô bực bội quay đi, tránh ánh nhìn của anh. Lẽ ra cô đã có thể quên được, nhưng nụ hôn của anh, sự động chạm của anh lại khơi dậy những tình cảm, những khao khát trong cô.
-Không chỉ có con bé cần em.- anh tiến gần cô. Cô lùi lại, cố giữ một khoảng cách với anh.
Bức tường sau lưng đã phản bội lại cô. Không cho cô bước tiếp nữa. Cô đứng chôn chân một chỗ.
-Em sợ tôi?
-Không.- cô lạnh lùng đáp.
-Vậy tại sao không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tại sao em giữ khoảng cách với tôi?- anh chống tay lên bức tường sau lưng cô.
-Anh…
-Nói cho tôi biết về người đó- người em yêu. Tôi muốn biết về người đó.
-Không có ai cả. Tôi không yêu ai hết.- cô lạnh lùng đáp. Cô không muốn lộ ra rằng mình đang nói dối, nhưng làm sao có thể nói với anh rằng người đó là anh.
-Em nói dối. Chính em đã nói với tôi rằng em có yêu một người. Hôm nọ, lúc chúng ta nói chuyện với nhau. Chính em đã nói thế.
-Tôi…- cô đã quên mất. Đứng trước anh, cô không thể suy nghĩ thấu đáo được bất cứ chuyện gì.
-Nói với tôi về người đó.
-Tại sao anh lại muốn biết? Và tại sao tôi lại phải nói với anh chứ?- cô đẩy anh ra.
-Tò mò chút thôi.- anh đáp tỉnh bơ nhưng kì thực trong lòng anh đang có bão.
-Anh ấy là người đàn ông đầu tiên tôi yêu.
-Đầu tiên và mãi mãi?- anh bất chợt hỏi, một cách vô thức.
-Có lẽ sẽ như vậy… hoặc có lẽ không.- sẽ như vậy…cô sẽ yêu anh mãi mãi. Trái tim cô sẽ luôn hướng về anh, chỉ hướng về anh.
Em có biết tim tôi đau nhói? Em có biết tôi đang gục ngã? Anh đã quen bị người khác bỏ rơi. Anh cứ tưởng mình đã miễn dịch với những đau khổ. Nhưng không, tim anh sao lại đau thế này? Tôi có chút ý nghĩa gì với em không? Môi anh nhếch lên thành một nụ cười cay đắng, dĩ nhiên anh không dại để cô nhìn thấy. Anh vừa mới tìm lại được con người thật của mình. Anh vừa mới khiến trái tim mình thôi băng giá. Anh vừa mới nhìn cuộc đời bằng con mắt ít cay nghiệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!