Khi dấu yêu về - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Khi dấu yêu về


Chương 39


Mike chăm chú theo dõi cô, “Thế mày định đem cái vali xuống bằng cách nào?”

Meg ấn ngón chân vào cuộn dây thừng, “Tôi buộc vào lưng. Có nặng không?”

“Không nặng chút nào”.

Meg ngạc nhiên. Cô không biết để kích hoạt một vũ khí hạt nhân thì cần có những gì, nhưng cô đoán nó cũng phải khá nặng, “Mike, trong vali có gì?”

Mike nhe nanh, “Meg, không phải việc của mày. Chi cần biết mình nó thì không gây nguy hiểm gì hết”.

“Được rồi, Mike. Tôi tin anh”. Cô cười khinh khỉnh để đáp lại vẻ mặt của hắn. Nếu hồi đôi vợ chồng hờ này tham gia đoàn, dù chỉ một lần Meg nhìn thấy vẻ mặt này, cô sẽ biết ngay hắn ta là người xấu.

Và sẽ đỡ cho mọi người biết bao rắc rối.

*
* *

Ian nằm bẹp trên đất, chỉ cách mép vực đâm xuống gờ đá mà Meg sẽ phải leo lên vài bước chân.

Từ vị trí thuận lợi này, Ian quan sát Meg từ từ trèo lên vách đá dựng đứng. Cô trèo rất nhanh và chắc chắn, dù tuyết đang rơi và vết thương ở vai vẫn chưa lành.

Từ bên dưới, Mike giương súng hướng vào Meg, lúc đó đang ngày càng leo cao, dù Ian biết chẳng có cách nào Meg trốn thoát được trên mặt đá trơn tuột như vậy.

Chỉ còn vài nấc cuối cùng là Meg sẽ đu người lên mép đá, tới chỗ chiếc vali. Ian bò ra sát mép vực hơn, núp sau những bụi cây lùm xùm mọc trên vách núi.

Lúc nhìn thấy mặt cô, anh gọi, “Meg. Anh ở trên này”.

Tay run rẩy một thoáng, rồi Meg nở một nụ cười rạng rỡ đến nỗi có thể làm tan cả tuyết. Nhưng trước tiên, nó đã làm tan chảy trái tim Ian.

Cô hơi ngoái lại phía sau, “Mike không nhìn thấy anh chứ hả? Chúng mang Travis ra đây rồi”.

“Ta cứu được Travis rồi, Meg. Anh cướp lại con từ tay đồng bọn của Mike lúc ả dẫn thằng bé tới cho em thấy. Anh cũng nghe hết em với Mike vừa nói gì với nhau”.

Meg càng cười tươi hơn trong khi tay với lên điểm tựa kế tiếp, “Nó đâu rồi?”

“Nó đang ở nhà với Felicia. Thằng bé không sao cả. Vai em thế nào rồi?”

“Ơn Trời… cám ơn anh nữa, Ian. Vai em vẫn ổn. Nhưng Mike đang đứng dưới kia đợi em lấy chiếc vali xuống. Dù hắn không còn Travis đế uy hiếp được em nhưng làm sao em leo xuống kia được? Mike đang cầm súng chực ngay dưới đó”.

“Em đừng lo, anh đã tính cả rồi. Cố lên, chỉ chút nữa là em thoát rồi. Nếu lúc anh cứu Travis rồi quay trở lại, em chưa leo thì đã đỡ vất vả thế này”.

Cô thở ra rồi cười, “Em thích leo mà, có vất vả gì đâu”.

“Meg, em hăng hái quá đấy”. Đáng lẽ anh phải biết cô sẽ nói đỡ cho anh, luôn luôn là vậy.

Lúc này, đầu Meg đã ngang với gờ đá. Cô đu người lên mặt đá phẳng, rồi như một người anh hùng, cô giơ tay vẫy vẫy để ra hiệu cho Mike nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.

Nhưng không có nghĩa hắn sẽ được suôn sẻ.

Chiếc đài phát thanh trên tay cô kêu lẹt rẹt, giọng Mike vang lên, “Kiểm tra vali đi!”.

“Ý hay đấy”. Cô nhìn Ian rồi đảo mắt. Meg cúi xuống, gạt đống cành và đất phủ trên chiếc vali cứng ra, “Mike nói đúng, cái này nhẹ thật”, Ian nhướn mày, “Nhẹ à? Nó còn nguyên không, hay lúc rơi xuống đây đã bị vỡ và những thứ ở trong rơi ra hết rồi?”

Meg sờ tay lên mép chiếc vali, “Nó còn nguyên… khóa kỹ nữa”.

“Thế nào rồi? Thế nào rồi?” Giọng Mike lại vang lên.

Meg tảng lờ Mike, đặt chiếc vali xuống, hai tay hết mở ra rồi lại nắm vào, “Ian, bây giờ thì sao?”

Anh chỉ lên trời rồi bảo, “Ta đợi Buzz”.

“Buzz nhảy từ trên trời xuống hay thế nào?”

Đáp lại lời cô, tiếng quạt phạch phạch của chiếc trực thăng vang lên. Buzz đã tới tiếp viện kịp thời.

Meg há hốc miệng, “Anh không bảo anh ấy là lái trực thăng vào chỗ này rất nguy hiểm hay sao?”

“Anh có nói chứ, thế nên mới khiến cậu ta liều thế này được”.

Mike cuống cuồng rít lên, “Thế này là thế nào? Sao lại có cái trực thăng kia? Meg, tao đã bảo mày không được bày trò rồi kia mà. Nên nhớ con trai mày đang nằm trong tay chúng tao. Chỉ cần gọi điện cho Katrina là thằng bé sẽ chết”.

Meg quả quyết ấn nút chiếc đài, “Anh nhầm rồi Mike. Katrina không có con tôi, và tôi e sẽ còn nhiều trò hay nữa đấy”.

Cô thả chiếc đài xuống lớp đá bên dưới, rồi quay sang Ian, “Anh muốn em làm gì?”

“Em đeo cái vali lên được không?”

“Không hề gì. Em cũng định lúc xuống sẽ làm vậy”.

Từ hẻm núi phía dưới, tiếng súng bắt đầu rộ lên. Meg thụp người xuống, “Từ dưới kia có bắn lên trên này được không?”

Ian đứng thẳng người, “Không. Ta ở trên này là an toàn rồi, trừ phi hắn phóng tên lửa lên cái trực thăng”.

Trong khi Meg luồn dây qua tay cầm của chiếc vali, Ian đứng sát mép hòn đá nhô ra khỏi vách núi, đưa tay vẫy Buzz. Anh biết chỉ Buzz mới xử lý được tình huống này.

Người đi trên trực thăng cùng Buzz thả một chiếc thang xuống gờ đá mà Meg đang hiên ngang đứng, hai chân dạng ra, chiếc vali cột sau lưng. Ian ước anh có thể thế chỗ cho cô, nhưng anh cũng biết Meg hoàn toàn có thể làm được.

“Tóm lấy thang đi, Meg”.

Ian nghiến răng vì căng thẳng khi Meg trèo từng nấc lên cái thang đang lắc lư mạnh. Mãi tới khi đồng đội của Buzz kéo cô vào trực thăng, anh mới thở lại bình thường.

Rồi Buzz nghiêng chiếc trực thăng, áp sát nơi Ian đang đứng. Trong lúc với tay nắm lấy thang, Ian nghe sau lưng có tiếng động. Anh tóm lấy nấc đầu tiên, rồi xoay người lại. Katrina, một bên đầu đầm đìa máu, đang cầm dao lao tới chỗ anh.

Ian thả chiếc thang, rồi vớ lấy khẩu súng. Một tiếng nổ vang lên từ chiếc trực thăng, làm Katrina ngã gục, rồi lăn xuống vực, rơi đúng chỗ chiếc vali ả ta thèm muốn.

Ian nhìn lên, thấy Buzz đang kê khẩu súng trên cửa sổ trực thăng. Buzz gật đầu một cái.

Giống hệt ngày xưa.

*
* *

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN