Ngân Hà Đế Đạo - Thanh Trừ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Ngân Hà Đế Đạo


Thanh Trừ.



– Lâu chủ… ta thấy hay là cứ giao cho ta đi… ta nhất định sẽ phân xử rõ ràng rồi định tội cũng không muộn.

Hứa Nghị xem đám này tâm ý cầu xin thì sáng lên, nếu lúc này hắn mà ban ân cho đám người này thì không phải ngày sau hắn bảo gì nghe đó sao.

– Ngươi là nói đám này mưu sát lâu chủ mưu đồ bất chính là đáng được sống.

Lão lâu chủ lạnh lùng nói.

Mặt dù lão bên ngoài tỏ ra giận dữ nhưng là trong lòng cũng cười thầm, cuối cùng cái đuôi cáo của lão tặc này cũng loài ra ngoài rồi đúng là một việc tốt để phá đi cái này khối u ác tính trong lòng lão.

– Lâu chủ đại nhân, ta thật là không có ý đó… chỉ là việc này rất hệ trọng dính líu đến rất nhiều anh em trong lâu… nếu mà cứ như vậy mà giết sạch đúng là làm cho lòng mọi người trong bang nguội lạnh.

Hứa Nghị đứng ra tự tin nói.

Lão lâu chủ trong lòng cười lạnh, cái gì mà lòng người nguội lạnh chứ, lão biết tên hồ ly này là đang trắng trợn uy hiếp lão. Nếu mà lão cứ khư khư cố chấp hạ lện thì đúng là hắn thật sự muốn trở mặt.

– Hứa Nghị… ngươi cái này khốn kiếp… từ xưa đến nay tội giết đế đoạt vị cái nào không phải là ngũ mã phanh thây… Lâu chủ lệnh ngươi một đao chém chết bọn họ, con mẹ nó coi như giữ chút tình nghĩa rồi…. nguội lạnh con mẹ ngươi…

Hà Ngĩa trưởng lão đường nhìn Hứa nghị căm tức đứng ra nói.

Lão quay đầu nhìn Hà Nghĩa gật đầu một cái,lão cũng đã từ trong bóng tối nghe hết những tranh cãi của Hà Nghĩa, lão đánh giá tên này đúng là không tệ mặt dù cương trực thẳng thắng thế nhưng đứng trước việc quan trọng cũng giữ mình thẳng thắng mà làm. Ví như là Hà Nghĩa có thể bình tĩnh nhìn ra được ẩn tình trong việc lão bị hành thích, hay như là bây giờ ai cũng sợ quyền hạn của chấp sự đường lấn áp không tên nào giám đứng ra, nhưng là cái này lão già đúng là vẫn có thể đứng ra thẳng thắng chỉ thẳng mặt mà chửi đấy.

– Ngươi là cái thứ gì cẩu thí đứng ra sủa bậy… còn không mau cầm mồm lại.

Hứa nghị bị chửi trước mặt nhiều người làm cho tức điên thả ra khí tức khí hải tầng chín dọa lui Hà Nghĩa trưởng lão.

Khí tức tràn ra làm tất cả mọi người đều hít một hơi lãnh khí lẫm bẩm nói:

– Hix… vậy mà có thể cùng lầu chủ ngang hàng rồi.

Mọi người đều cho rằng ngay lúc này đúng là Hứa Nghị lời nói có thể nói cùng Chủ lâu trọng lực ngang nhau á, nhìn về phía Lâu chủ một lần rồi lại đưa mắt về phía hứa nghị, bọn họ chỉ biết lắc đầu cười khổ thầm nghĩ lần này Minh Nguyệt lâu lại phải cung phụng thêm một lâu chủ mới.

Vị Lão đầu đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà Hứa Nghị thân là một cái cấp dưới nho nhỏ mà muốn leo lên đầu lão ngồi thì đúng là một cái ngu ngốc người. Hứa Nghị là cái thá gì chứ, không phải cũng chỉ là một cái luyện khí tầng chín thôi sao, Lão giờ cũng đã khai mở hồn quang là một cái cấp một hồn niệm, một cái luyện khí tầng chín người thì có thể đỡ bao nhiêu lần hồn niệm công kích chứ. Lão nhìn tên này hứa nghị ngu ngốc ngờ vực nói:

– Hứa Nghị chấp sự cho ta biết đám người này ngươi giết hay không giết.

– Lâu chủ đại nhân, xin lỗi ta cũng là vì nghĩ đến tương lai Minh Nguyệt lâu chúng ta mà suy tính thôi.

Hứa Nghị khuông mặt khó xử nói nhưng là hắn thầm chửi lão già này ngu ngốc, Hắn trở mặt thì sao chứ hiện giờ hai bên đã là cùng ngang cảnh giới nhau hắn sợ ai chắc, cho dù là đánh không lại thì bỏ chạy không phải cũng giữ được mạng nhỏ sao.

– Chấp sự đại nhân anh minh.

Cả đám người Lê Hải đang quỳ cũng vì vậy vui mừng đứng trước Lầu chủ cũng không kiên nể gì ra lời nịnh nọt.

– Các ngươi sao lại như vậy chứ… haizz… mau tạ ơn lầu chủ không giết đi.

Trưởng lão đường chấp sự Hứa Nghị ngoài miệng thì khổ sở như vậy mà nói nhưng trong lòng một trận mừng như điên thầm khen đám này thức thời không có phí hắn dụng tâm lương khổ.

– Vâng… Lão Lâu Chủ anh minh.

Đám này người xoay người hướng lầu chủ gật đầu đáp nhưng là ngữ khí đối với vị này lầu đã khác xưa lại là thêm một chữ ” Lão”, điều này cũng là hướng lầu chủ của bọn họ bóng gió là lầu chủ đã già rồi không còn thích hợp cai quảng việc trong lâu á.

– Đám này khốn kiếp người… lầu chủ người mau hạ lệnh đi cái này trưởng lão đường của ta mặt dù không thể so sánh với chấp pháp đường nhưng Minh Nguyệt lâu là nhà của ta….. đám này phản nghịch ta thà chết cũng muốn giữ gìn tôn nghiêm của Minh Nguyệt lâu.

Hà Nghĩa khí khái đứng ra nói.

– Đúng là một tên ngu.

Hứa Nghị cười lạnh nói.

– Ơ kìa… Hứa chấp sự làm sao giận giữ chứ việc này cứ để ta làm là được.

Lão lầu chủ đứng ra cười cười nói.

– Haizz… lầu chủ đại nhân, ta là vì Minh Nguyệt lâu dụng tâm lương khổ á… mong lão lầu chủ phân giải.

Hứa Nghị nghe đối phương nói vậy liền sảng khói lui ra khí phái nói.

Không ít người trong đám Lê Hải thầm cười trộm Lão đầu này nhu nhược thầm nghĩ đũng là cái này lão đầu đã hết thời.

Một số còn lại thì thầm cảm thán cho cái kia Hà Nghĩa cứng đầu cứng cổ để rồi tự mang gông cho mình, thế nhưng là họ vẫn hâm mộ nhiệt huyết của hắn. Đúng là bọn họ có bất bình, thế nhưng can đảm mà đứng ra thì ngoại trừ Hà Nghĩa thì không có ai, hiện giờ đối với bọn họ mà nói đứng bên trung lập mà nhìn vào là một phương pháp an toàn nhất.

Lão Lầu chủ nhìn đám bọn này như là nhìn một đám sâu mọt, hắn thở dài chấp tay sau lưng thầm nghĩ: ” có lẽ là đã đến lúc chỉnh đốn lại lâu rồi.”

– Haizz… Hà Nghĩa còn đứng đó làm gì… mau đứng ra cho ta.

Lão lầu chủ cất giọng ra lệnh.

– Nhưng mà lầu chủ ta muốn giết đám này phản đồ.

Hà Nghĩa đứng ra không phục nói.

– Ngươi… ngươi cái này ngông cuồng…. Hứa chấp sự đại nhân á dưới tay không ít phụ tá đắt lực người… vậy mà dám nơi này hô loạn ngươi nghĩ liền một mình ngươi có thể chơi hết đám này sao… ngu dốt… đúng là cái ngu dốt… mau quỳ xuống cho ta.

– Ha hả… đúng là lão lầu chủ, liền mắng người cũng là lợi hại như vậy.

La Hải không kiên nể tôn ti liền cười lớn nói.

Đám kia người đúng là có chút không dám như vậy cũng là một mặt đỏ bừng vì nhịn cười.

Nhưng là bọn họ có người nào biết là cái kia La Hải trong mắt lão đầu đứng trên cao đã là tương lai một cái thi thể.

Lão đầu không nhanh không chậm nói tiếp:

– Hà Nghĩa nghe lệnh.

– Vâng.

Hà Nghĩa không chút oán trách vẫn quỳ gối đáp.

– Từ giờ phút này trưởng lão đường của ngươi không làm nữa…

Lời nói lầu chủ thốt ra có người liền bày ra vẽ đương nhiên vì là tình hiện giờ Lầu chủ phải cùng Hứa Nghị xoa diệu, một số còn lại chỉ biết thở dài cảm đưa ánh mắt thương hại nhì Hà Nghĩa, nhưng là suy nghĩ này của bọn họ chỉ trong chốc lát mà thôi.

– Ngươi cái này ngu ngốc, một người đánh cả đám không lại còn không biết điều động đám người tron đường ngươi hay sao…..Từ giờ trở đi… ngươi sẽ là tân trưởng lão chấp pháp đường.

– Vâng… á… mà người nói cái gì cơ.

Hà Nghĩa ngây dại, Hứa Nghị cũng ngây dại, thoáng chốc toàn trường đều dại ra không biết là cái này trò đùa ở chỗ nào vui đâu chứ.

– Gì?… còn muốn nghe… ta nói ngươi từ nay trở đi là tân trưởng lão chấp pháp đường… ngươi có nguyện ý.

Lâu chủ nhìn Hà Nghĩa buồn cười nói.

Nếu Hà Nghĩa coi Minh Nguyệt Lâu là nhà của mình rồi thì hắn thân là Lâu chủ cũng không ngại thu một cái huynh đệ, đúng như người ta vẫn thường nói là đôi khi người điên cũng có phúc khí của người điên.

– Lâu chủ… ngài đây là muốn cùng ta trở mặt sao… ta mấy mươi năm nay giữ chức vị trưởng lão chấp sự đường không có công lao cũng có khổ lao.

Hứa Nghị khuông mặt già nua lúc này nghiêm nghị nói.

Hắn đúng là không biết cái này lâu chủ là suy nghĩ gì, chẳng lẽ hắn đã đạt đến một bước kia, điều này hắn nghĩ không thể nào. Đúng là hắn thiên phú không bằng vị lâu chủ trước mặt này, có một thời vị này lâu chủ một mình quét ngang hoàng triều Hải La, thế nhưng ai mà không biết năm đó lão thương thế liền để lão tu vi rớt xuống đời này bước lên ngưỡng cửa kia là không thể, đấy cũng là nguyên nhân mà lão cụt đuôi an quay về hoàng triều mở ra một cái Minh Nguyệt Lâu cho đến ngày hôm nay.

Thế nhưng là hắn không biết một việc là lão lâu chủ thương thế liền khỏi hẳn đã có thể từng bước tu luyện.Nhờ viên kia đang dược mà cậu nhóc kia đưa cho lão không chỉ luyện đi độc tố trong người lão mà cai kia thương thế cũng hết sạch.

– Đúng… lâu chủ vẫn là nên suy xét lại.

Lê Hải đã là cùng đứng chung một thuyền với Hứa Nghị cũng liền không sợ sệt nói.

– Tội đồ… ai cho ngươi quyền mở miệng.

Nói xong lão tâm niệm vừa động liền một luồn ánh sáng xanh lang ra bao lấy Lê Hải, tiếng kêu thảm thiết hét ra làm cho cả đám người trong đại sảnh đều hoảng sợ tay chân không ngừng mà run rẩy quỳ xuống.

Lúc này Hứa Nghị không còn như lúc trước oai hùng mà là sợ sệt đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra đầy áo ước đẫm.

– Nghị Chấp sự… à không… là ta nhớ nhầm, ngươi đã không còn là trưởng lão chấp sự đường nứa rồi… Hứa Nghị, ngươi cảm thấy là ta nên làm gì với ngươi mới phải.

Lâu chủ trào phúng nói.

– Á… Lâu chủ là ta làm việc không chu toàn á… Lâu chủ xin tha mạng.

Hứa Nghị quỳ gối liên tục dùng sức dập đầu.

Hắn mắt nhắm mắt mở để đám người Lê Hải cùng Lâm Ảnh hành sự là sai, vì để đám kia lấy mình vi tôn lại đối đầu với lâu chủ làm sao lâu chủ lại không biết tính tóa của hắn chứ, nhưng là hắn tự tin có thể dùng thực lực vừa mới đột phá khí hải tầng chín của mình để lâu chủ nhún nhường đúng là hắn đã sai hoàn toàn rồi.

Hắn ngay từ lúc bắt đầu đã sai, hắn đúng là không có nghĩ đến một chuyện, nếu như là một sói vương không nắm thực quyền trong tay có phải hay không là sói vương nữa, đường đường là một lâu chủ nếu là không có thực quyền thì sẽ cam tâm sao.

– Hà Nghĩa… ngươi đứng ra.

Lão Lâu chủ không nhìn đám này cẩu thí liền hạ lệnh cho Ha Nghĩa đứng ra.

– Vâng.

Hà Nghĩa biết được Lâu Chủ như vậy đã mạnh khỏe liền mừng rỡ, từ nãy đến giờ đứng ngây ngô nhìn người mà cười sáng lạng, lúc này liền nghe được lệnh liền nghiêm chỉnh đứng ra đáp.

– Ngươi nói… mưu đồ phản nghịch là phải tội gì.

Lão lạnh lùng nói.

– Giết.

Hà Nghĩa ấm ức nãy giờ lúc này liền cơ hội sao lại chịu khoang nhượng chứ.

– Tốt… vậy thì xin lỗi… chết đi.

– Không… Hà đại nhân… Lâu chủ… tha mạng á…….Phanh….

Mặt cho Hứa nghị la hét cầu xin, lão một chưởng vỗ xuống tức khắc Hứa Nghị liền trở thành một đống bùn nhão.

– Chuyện còn lại ngươi biết thế nào xử lý.

Việc còn lại lão cũng không có đích thân xử lý liền để lại cho Hà Nghĩa coi như là luyện tay hắn, huống chi Lão bây giờ còn có việc muốn làm nên nhanh chóng xoay người rời đi.

– Vâng.

Hà Nghĩa cung kính đáp.

Mọi người giờ phút này nhìn Hà Nghĩa với con mắt nóng bỏng ghen ghét, nhưng vẫn là thở dài vì bản thân đúng là không có bằng người ta điên cuồng á.

– Haizz… làm một cái ngu ngốc người cũng có cái phúc khí của nó.

Không ít người lẩm bẩm nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN