Cái bang, đợi ta
Chương 5: Theo tiểu gia về nhà đi!
Một người trong số đó không hiểu chuyện gì liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện mấy ngày trước vị tiểu thư ấy bị một tên khất cái chặn giữa đường… ờ, nhục mạ ấy.”
“Ồ, chính là chuyện cô nương ấy bị một khất cái nọ gọi là ‘nương tử’ đó hả, có nghe nói qua, dù gì người ta cũng là người bị hại, mấy người các ngươi cũng đừng có nặng lời quá thế.”
“Đường đường là tiểu thư phủ tướng quân lại chưa xuất giá, bị người ta gọi như thế chẳng phải thanh danh một đời đều mất rồi à. Lại còn là khất cái, muốn hắn chịu trách nhiệm cũng chẳng được.”
Bốn người này vừa hay ngồi bàn bên Lâm Tử và Mạc Vĩnh Thiên, câu chuyện rời vào tai hai người họ chẳng sót chữ nào nhưng lại chẳng có hành động gì khác thường.
Thoáng thấy thức ăn trên bàn đã vơi gần hết, Mạc Vĩnh Thiên gọi thêm vài món rồi mới quay sang nói với Lâm Tử.
“Đệ cứ ăn đi, ta đi một lát rồi quay lại ngay.”
“Ừm, Mạc đại ca đi thong thả.
Thoạt nhìn giống như Lâm Tử không có phản ứng gì đặc biệt, thật ra từ lúc cô nương ấy tiến vào và nghe mấy người bàn bên bàn luận, mắt nàng vẫn luôn dõi theo bóng bạch y ấy.
Nương tử ơi là nương tử, không ngờ chúng ta có duyên thật đấy. Đã thế không gặp nàng chẳng phải làm trái duyên trời hay sao?
Chẳng biết Lâm Tử lấy đâu ra cái quạt, vừa phe phẩy vừa thong dong đi đến trước bàn của bạch y cô nương, nhìn qua cũng có vài phần phong lưu.
“Vị cô nương này, tại hạ trông thấy cô nương rất quen mắt, không biết chúng ta có từng gặp mặt hay chưa?”
Mộc Liên không thèm liếc mắt, tiếp tục nhìn ra con đường tấp nập bên ngoài cửa sổ.
Tiểu cô nương búi tóc hai bên đứng phía sau lại lớn tiếng nói: “Hỗn xược! Tiểu thư nhà ta đường đường là thiên kim tướng quân phủ, làm sao lại quen biết hạng người thấp kém như ngươi được chứ.”
Lâm Tử nghe nàng ta nói không giận, tự nhiên ngồi xuống, tươi cười.
“Chưa từng gặp sao? Vậy ắt hẳn là tại hạ và cô nương rất có duyên rồi…” Lâm Tử nghiêng người lại gần Mộc Liên, dùng thanh âm mà chỉ ba người mới nghe được, ngả ngớn hệt như cái đêm ấy mà nói: “Đúng không, nương tử…? Tiểu nương tử có còn nhớ tiểu gia ta chăng?”
Sắc mặt Mộc Liên thoắt cái trắng bệch, trắng chuyển đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh.
“Người… là ngươi?”
“Ôi chao, nương tử chắc là nhớ tiểu gia lắm! Hẹn ngày chi bằng gặp ngày, thừa dịp không ai chú ý nàng liền đi theo tiểu gia về nhà đi.”
“Thật sự chính là ngươi! Vậy bỏ mạng lại đây đi, hôm nay bản cô nương phải giết ngươi.” Mộc Liên không nói hai lời đã rút kiếm chém về phía Lâm Tử.
“Mạc huynh, lâu rồi không gặp, nhìn huynh vẫn cứng ngắc như ngày nào.”
Tại một căn phòng khá kín đáo cách xa sảnh đường Mạc Vĩnh Thiên đang cùng uống với một vị công tử trẻ tuổi tên gọi Cố Văn.
Cố Văn lười biếng ngồi trên đệm, bạch y hé mở, xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo, tóc đen mềm mại tùy ý rơi trên vai, quạt bạch ngọc phe phẩy, nói là phong tình vạn chủng chẳng sai.
Mạc Vĩnh Thiên cụm ly: “Còn Cố huynh vẫn ‘xinh đẹp’ như vậy.”
“Phụt…!” Cố Văn không phải lần đầu nghe thấy cụm từ ‘xinh đẹp’ phát ra từ miệng tên đối diện nhưng vẫn không kìm được mà phun ra ngụm rượu trong miệng.
“Huynh đừng có dùng mấy từ dùng cho nữ nhân mà nói ta chứ.”
“Vậy nên nói là ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ mới đúng.”
Cố Văn trực tiếp sặc nước miếng của chính mình…! Mạc Vĩnh Thiên thản nhiên uống rượu, không tiếc lời khen.
“Rượu ngon!” tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía mới hạ thấp thanh âm xuống thấp nhất, trầm giọng hỏi: “Lấy được sao?”
“Đã lấy.”
“Đa tạ Mạc huynh khen tặng. Ở đây tại còn một bình Mạc huynh không che thì cứ lấy.” Mạc Vĩnh Thiên không nói hai lời nhét vào, đang định nói mấy câu khách sáo thì bên ngoài truyền đến một trần ồn ào sau đó là tiếng hét sợ hãi của tiểu nhị.
“Chưởng quầy, có chuyện rồi, chưởng quầy ngài mau đi xem.”
“Có chuyện gì và hốt hoảng vậy?”
“Chuyện lớn liên quan đến mạng người, ngài mau mau đi xem.”
Hai người Cố Văn, Mạc Vĩnh Thiên không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo chân tiểu nhị.
“Lưu manh, là nam tử hán đại trượng phu thì mau đứng lại cho bản tiểu thư.” tiếng nữ nhi hét lớn theo sau là âm thanh đổ vỡ. Văn Tú lâu giờ đã loạn thành một đống.
Một người cầm kiếm chém loạn xạ, một người trốn đông trốn tây, Lâm Tử dường như cảm thấy chưa đủ loạn còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nương tử, cẩn thận một chút đừng làm thương chính mình, tiểu gia sẽ đau lòng nha!”
Cố Văn: “…!!!”
Mạc Vĩnh Thiên: “…”
Những người vây xem: “…” Quá quá vô sỉ!!!
Xung quanh không ngừng sỉ vả Lâm Tử quá vô sỉ, người trong cuộc bất ngờ vấp phải đống hỗn độn trên đất mất thăng bằng trượt ngã. Mộc Liên chớp lấy cơ hội nhằm ngực đối phương mà đâm.
Mắt thấy thân kiếm trắng toát sắp đâm vào người mình, Lâm Tử thầm kêu không ổn.
Tuy rằng Mộc Liên không có võ công chỉ cầm kiếm chém bừa, thế nhưng mà dù thế nào cũng mang theo toàn bộ nỗi tức giận cùng uất ức bao ngày nay, một kiếm đâm xuống cái mạng nhỏ này liền đi tong.
Lâm Tử sợ đến nhắm tịt mắt. Xong rồi, xong đời trai rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!