[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm - Chap 5: Nếu hai ta cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ai trước?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm


Chap 5: Nếu hai ta cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ai trước?


“Thôi cũng muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi!”

“Để thần thiếp chuẩn bị cho Hoàng thượng!” Họa Ảnh nhanh chóng đi tới bên giường, sửa soạn.

Từ sau đêm hôm ấy, Hoàng thượng không hề bước chân đến Khôn Ninh cung lần nào nữa. Không ai hiểu được tâm trạng của hắn. Dù sao cũng có câu Đế vương vô tình, hôm nay có thể sủng ái phi tần này, hôm sau lập tức có thể ôm ấp cung nữ khác.

_________________

Chẳng mấy chốc, đợt tuyển tú cũng qua đi, đại tiểu thư nhà Thái úy được Hoàng thượng gọi vào ân sủng ngay lần đầu gặp mặt. Có vẻ Hoàng thượng rất hài lòng với nàng nên phong làm Lâm Tiệp dư còn ban thưởng vàng bạc châu báu cho phủ Thái úy.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu!” Giọng nói ngọt ngào vang lên của nữ nhân áo xanh lục. Đúng vậy, chẳng ai khác, đó là Lâm Tiệp dư.

“Lâm muội muội đêm qua hẳn đã mệt mỏi rồi!” Họa Ảnh còn chưa nói gì thì Đức phi đã chen vào Phía trên kia, Tiểu Hoa vô cùng tức giận, tại sao không ai coi nương nương ra gì? Dù sao đó cũng là Hoàng hậu của các ngươi cơ mà?

“Đức phi, tỷ…..” Giọng nói e thẹn kia thật câu nhân, hai má ửng hồng càng thêm giống thiếu nữ bị bắt nạt khiến ai cũng muốn bảo vệ.

“Hoàng thượng giá đáo!” Tiếng Đức Phúc công công vang lên chưa hết đã thấy bóng dáng Hoàng thượng trước cửa điện.

“Hoàng hậu, sao nàng lại để Lâm Tiệp dư quỳ mãi thế này?”Giọng nói đầy tức giận vang lên khiến cảm xúc mọi người thay đổi , kẻ vui sướng khi người đau khổ, người đau lòng nắm chặt vạt áo, kẻ phẫn nộ trong lòng.

“Hoàng thượng, xin ngài bớt giận, Hoàng hậu tỷ tỷ chỉ là quên mất thôi mà, đúng không mọi người?” Câu nói tuy có vẻ là cảm thông nhưng nó chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa.

“Nhu Nhi, nàng không cần bênh vực nàng ta, tiếp tục cấm túc Hoàng hậu thêm 30 ngày nữa!” Nói rồi Dạ Trạch vòng tay qua vòng eo thon nhỏ, bước đi.

Hừ, rốt cuộc tại sao mọi tội lỗi đều đổ lên đầu nương nương chứ ? Tất cả là do các phi tần hiểm độc kia, nếu không do các nàng, nương nương đã không…. Nghĩ đến đây, nước mắt Tiểu Hoa đã trực trào ra….Lại nói đến Diệp phi, sau khi mang long thai liền thất sủng, chẳng biết giờ nàng ra sao nữa?

Từng ánh nắng vàng ấm áp khẽ len lỏi qua từng tán cây trong Hoa viên. Một khung cảnh bình yên lạ thường…

“Nương nương, bánh hoa quế người làm thực sự rất ngon!” Giọng tiểu cô nương vui vẻ đầy năng động vang lên kèm theo đó là giọng cười của một nữ nhân khác.

Lâm Tiệp dư dọc theo hàng cây bước tới Ngọc đình phía trước. Khung cảnh trước mắt dần hiện ra, Hoàng hậu mỉm cười uống một ngụm trà, bên cạnh là đám nô tì nói chuyện. Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, trong đôi mắt kia liền hiện lên một tia ghen ghét, nàng bước tới, cất giọng “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu”

“Bình thân!” Họa Ảnh xoay người lại, trong con ngươi hiện lên hình ảnh nữ nhân mặc bộ váy xanh lục điềm đạm đáng yêu.

“Tỷ tỷ, muội nghe nói bánh hoa quế tỷ làm rất ngon, không biết hôm nay có thể ăn thử?” Nghe tiếng Họa Ảnh đáp lại, Lâm Tiệp dư theo đó ngồi xuống.

“Muội nói quá rồi, tài nghệ của ta cũng tầm thường thôi!” Họa Ảnh chỉ cười ôn hòa, nàng nhanh chóng đẩy đĩa bánh về phía Lâm Dung Y, cầm một miếng hoa đưa cho nàng.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Dung Y cũng cười cười, nàng cầm miếng bánh lên, cắn một miếng, vị ngọt thanh và tươi mát tan ra trong miệng. Còn có mùi thơm của đào chín, quả thật là một chiếc bánh không chê vào đâu được. Chỉ là, người làm chiếc bánh này….Trong mắt Dung Y lóe lên tia sáng lạ kì.

Lâm Tiệp hơi nhấc người dậy, nàng nâng ấm trà rót cho mình một chén. Động tác tưởng chừng vô cùng bình thường nhưng lại khiến Dung Y tiến gần Họa Ảnh hơn.

Giọng nói ngọt ngào vang tới tai Họa Ảnh “Tỷ Tỷ, nếu bây giờ hai ta cùng rơi xuống nước, tỷ nói xem, Hoàng thượng sẽ cứu ai trước?”

Trong mắt Họa Ảnh liền hiện lên tia kinh ngạc, nàng ấy muốn làm gì? Không để nàng chờ lâu, Dung Y liền kéo tay Họa Ảnh ngồi dậy, nói “Tỷ tỷ, chúng ta xem hoa sen đi!”

Nàng chỉ kịp gật đầu liền bị lôi đi, cánh tay trắng nõn bị bám chặt hiện lên vết lằn đỏ. Sau đó “Tùm” một tiếng động lớn vang lên. Nàng chưa kịp phản ứng liền bị làn nước lạnh xông vào mắt, vào mũi. Họa Ảnh cố vùng vẫy nhưng cánh tay bị nắm chặt, nàng không thở được, ai đó…làm ơn…..cứu với!

Nàng chợt nhớ tới những lời Lâm Tiệp dư vừa nói, lòng chợt dâng lên cảm xúc mong mỏi, nàng….mong hắn sẽ đến cứu mình….

“Cứu với! Hoàng hậu cùng Lâm Tiệp dư rơi xuống nước rồi!” Tiếng nô tì hoảng loạn vọng xuống mặt nước. Cả người nàng từ từ chìm chìm, ý thức dần mất đi.

_______________

“Nương nương, nương nương, người mau tỉnh lại đi!”

“Ưm….khát….quá!” Hai hàng mi rung rung rồi mở ra để lộ con ngươi đen mơ hồ. Nàng nhìn quanh, đây là Khôn Ninh cung. Cổ họng bỏng rát, đôi môi khô khốc, nàng gắng nói ra hai chữ.

“Nương nương, nước của người đây!” Tiểu Hoa mừng đến rơi nước mắt, nàng nhanh chóng rót một chén nước mang tới. Tạ ơn trời đất, Nương nương đã tỉnh rồi!

———————————————————————————

Hoàn thành ngày: 11/02/2018

~ Ps ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN