Làm cún vẫn kiêu ngạo
Chương 6: Gặp lại Cao Kỳ
Bách Du không có sở thích quản đến người khác làm cái gì, nhưng người này hiện là phiếu cơm dài hạn của cô, hết cách, không muốn quản cũng không được.
Bách Du dùng chân đè cái tay đang cầm chai rượu xuống.
“Gâu gâu.”
Không được uống nữa!
Đào Bá Thịnh mở to mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra ‘vật thể’ trước mắt là Louie lập tức kéo vào lòng ôm chặt.
“Louie, mi thật là tốt, mi tốt với anh nhất, không bao giờ bỏ rơi anh, càng không bao giờ phản bội anh. Louie là tốt nhất!”
Đào Bá Thịnh lảm nhảm hồi lâu sau đó lại yên tĩnh. Nhìn mới biết anh ta lại ‘bất tỉnh’.
Cô thề, nếu hiện tại cô không phải cún cô chắc chắn phải đập cho anh ta một trận.
Bách Du đáng thương ôm cái bụng đói một lần nữa dọn dẹp bãi chiến trường, dùng sức chín trâu hai hổ lôi Đào Bá Thịnh đến tấm thảm ở phòng khách. Còn người nào đó lại vô cùng thoải mái lật người kéo Bách Du vào lòng ôm ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại nhận ra mình nằm ngủ trên sàn nhà cả đêm Đào Bá Thịnh không khỏi giận mình, cảm giác đầu đau như búa bổ nhắc nhở anh rằng hôm qua anh đã uống rất nhiều, uống hết một thùng bia lại vào bếp lục ra mấy chai rượu. Ơ mà anh nhớ là anh uống rượu trong bếp sao lại ngủ ở phòng khách nhỉ, còn biết chọn chỗ ghê chứ.
Dọn nhà một phen lại nhận ra tuy nhà nồng nặc mùi bia rượu nhưng lại rất gọn gàng. Trong nhà chỉ có anh và Louie,… chẳng lẽ…
Không thể nào đâu nhỉ.
Nấu xong bữa sáng thì cũng là lúc Bách Du thức dậy, ôm cái bụng rỗng cả một đêm vào nhà tắm còn không quên trừng mắt nhìn người nào đó một cái.
Hừ, cũng còn biết nấu cơm cơ đấy!
Bỗng nhiên bị trừng mắt, đoán rằng Louie đang oán giận anh say rượu không cho nó ăn chăng… đi vài bước theo Louie định xin lỗi, lại bị Louie không khách khí đóng sập cửa lại.
Đừng có theo ‘con gái’ người ta vào nhà tắm chứ!
Đào Bá Thịnh ngượng ngùng vuốt mũi. Sao Louie nhà anh càng ngày càng giống người thế nhỉ.
Trong lòng áy náy nên Đào Bá Thịnh rất ư là chiều theo sở thích cá nhân của Bách Du, đương nhiên không thể thiếu cánh gà thơm nức rồi.
Bách Du liếc nhìn bữa sáng một lượt, ánh mắt dừng lại nơi đĩa cánh gà, nuốt nước miếng đánh ực, lại nhìn Đào Bá Thịnh một cái, rất không khách khí mà tặng cho anh cái mông đầy lông.
“Louie, xin lỗi mà, về sau anh không uống rượu nữa.
Vì một người dưng mà làm khổ Louie thì thật chẳng đáng chút nào, Louie nhỉ! Sau này anh tuyệt đối không say sỉn nữa. Đừng có giận nữa mà!”
Haizzz. Đầu năm nay nuôi cún thật chẳng dễ dàng gì…
“Hắt xì… hắt xì…”
Cơn đau đầu hậu say sỉn mãi không hết mà ngày càng có dấu hiệu gia tăng cộng thêm hắt xì liên tục. Đào Bá Thịnh sờ cái trán nóng hổi của mình.
“Hình như bị cảm rồi, chắc tại tối qua nằm ngủ dưới sàn cả đêm chăng”
“Louie trông nhà nhé, anh ngủ một giấc rồi làm cơm cho mi.”
Bách Du vẫy đuôi coi như đồng ý.
Có điều Đào Bá Thịnh sốt không nhẹ, dù đã uống thuốc lại vẫn ngủ mê man.
Bách Du thầm than. Làm cún cũng không yên, thật là số khổ mà.
Nhìn tình hình này thì chắc là không dậy nổi rồi, nói gì đến nấu cơm, cô lại không muốn ôm cái bụng rỗng đi ngủ nữa đâu nha. Nghĩ vậy Bách Du tìm ví tìm của Đào Bá Thịnh ngậm mấy đồng tiền, nhân lúc trời còn sáng đi ra cửa.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bách Du đeo trên cổ hai cái túi lớn và mấy đồng tiền dư trong miệng đi về nhà. Đi đến cổng khu nhà, không ngờ lại gặp được người quen.
Người đàn ông cao lớn, tây trang thẳng thớn nhìn thấy Bách Du như thế cũng lấy làm lạ, cúi người nhìn Bách Du hồi lâu.
“Ồ, mi có phải là cún của bác sĩ Đào.”
Bách Du vui vẻ vẫy đuôi. Không ngờ ra đường mua đồ ăn cũng có thể gặp Cao Kỳ, cuộc đời thoáng chốc trở nên tươi đẹp không tưởng.
Không biết anh đang định ra ngoài hay về nhà nhỉ.
Cao Kỳ dường như cảm thấy hai cái túi trên cổ Bách Du hơi nặng so với cơ thể của Bách Du. Xoa đầu cô, tiện tay nhấc hai cái túi ra, nói: “Để anh đưa mi về nhà, được không?”
Bách Du đương nhiên là vui vẻ còn không kịp ấy chứ!
Lần trước Cao Kỳ có để ý thấy Đào Bá Thịnh không hề đeo xích cho cún của anh ta, chỉ là không ngờ nó lại khốn đến mức có thể một mình ra ngoài mua đồ ăn thế này.
Một con cún thông minh luôn luôn khiến cho người ta yêu thích, Cao Kỳ cũng không phải ngoại lệ.
Một người một cún ở chung tương đối hài hòa, Cao Kỳ không nói nhiều, đưa Bách Du đến nhà, đặt hai cái túi lên bàn lại yêu thích xoa đầu cô hai cái mới rời đi.
Bách Du tâm tình vui vẻ, đối xử với người bệnh nằm trên giường tự nhiên cũng vô cùng nhiệt tình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!