Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền
Chương 3. Rắc rối tìm đến cửa
– Công tử.
Lãm Ngọc khôi phục bộ dáng ôn hoà, gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, lại lơ đãng đánh giá đám người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người đứng đầu:
– Không biết các vị đây là…?
Tên công tử cầm đầu đánh giá Tần Giai Nhiên từ đầu đến chân, dung mạo như ngọc, bạch y thanh thoát xuất trần, là một gã mặt hoa da phấn đích thực. Hắn chắp tay cười nói:
– Tại hạ họ Triệu, tên Quân Hạo. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh Lãm Ngọc công tử đã lâu, nay được bái kiến đúng là tam sinh chi hạnh.
– Triệu công tử khách khí rồi. Có thể đến hàn xá của tại hạ mà toàn thân nguyên vẹn, bản lãnh của Triệu công tử không nhỏ.
Hồ ly! Triệu Quân Hạo trong lòng chửi thầm. Hắn vốn dẫn hơn trăm thị vệ lên núi, lại tốn vạn lượng bạc mới thuê được một người có gan chỉ đường, mà đến nửa chặng tên chó má ấy lại cắp đuôi chạy mất. Lăn lộn cả đêm trong rừng, mất ba phần tư nhân lực mới mò được tới thung lũng quỷ quái này, chân còn chưa bước vào đã bị cơ quan ngầm cạnh hồ bắn cho tan tác. Toàn thân nguyên vẹn? Không thấy đằng sau hắn người nào người nấy máu me chưa băng bó, bản thân hắn cũng te tua như cái bang sao? Hắn cảm thấy đây căn bản không phải y quán, càng giống động quỷ ăn thịt người hơn.
– Người có tâm thiện lương sẽ được trời phù hộ, Triệu công tử quả thật có phúc.
Tức chết hắn! Hôm nay không giáo huấn tiểu tử này một trận thì hắn không mang họ Triệu! Bổn thế tử mệt sắp chết vẫn phải tươi cười khách sáo, ai biết bên trong biệt viện này còn chứa thứ chết tiệt gì?
– Lãm công tử, hôm nay tại hạ lặn lội đến đây là muốn làm phiền công tử phối hợp tìm một người. Không biết ngươi đã từng gặp qua hắc y nhân bị trọng thương hay bất cứ ai khả nghi?
Tần Giai Nhiên vô cùng tự nhiên mà “ồ” một tiếng kinh ngạc, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới cười nói:
– Chưa từng.
Ám chỉ gãy lưỡi một lúc lâu, Lãm Ngọc không có ý nể mặt, Quân Hạo nghĩ đi nghĩ lại chẳng lẽ ở trên núi quá lâu nên hắn chưa từng nghe qua Triệu gia- Lĩnh Nam Hầu phủ của Tuyết Linh quốc? E hèm một tiếng, hắn đổi giọng bề trên:
– Lãm công tử, kẻ chúng ta đang tìm bị đánh chạy về phía này, mà khắp núi Huyền Quan chỉ có Như Ý quán là nơi dành cho người sống. Nếu công tử không nể công sức của chúng ta, cũng phải chừa mặt mũi cho Lĩnh Nam Hầu phủ chứ? Bằng không, kẻ đối địch với ta —
– Ấy ấy. Sao Triệu công tử dám chắc giờ này xác hắn ta không trôi nổi trên nhánh sông nào đó? Biệt viện của tại hạ có người mắc bệnh truyền nhiễm, nếu mọi người nhất quyết xông vào, vạn nhất xảy ra chuyện gì Lãm Ngọc không bảo đảm phần mộ có phong thuỷ tốt.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Triệu Quân Hạo tức đến run lên, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên vặn vẹo khó coi, nửa buổi không thốt ra lời. Mà Tần Giai Nhiên đứng muốn khô cả cổ, tê cả chân, tâm tình không khỏi nóng nảy hơn bình thường. Bất quá, đàm phán hoà bình không được thì chỉ có thể dùng bạo lực.
– Dực Tử, tiễn khách.
Bên này vừa dứt lời, Triệu Quân Hạo cũng giơ tay lên ra hiệu, hơn chục thị vệ lao vào quấn lấy Dực Tử, hẳn thực lực không tồi. Tần Giai Nhiên nhẹ nhàng nghiêng người sang hai bên né mũi kiếm của Triệu Quân Hạo. Nàng động cổ tay, một thanh chuỷ thủ xuất hiện ngăn thế tới của hắn, dần dần thu hẹp khoảng cách khiến kiếm của hắn mất tác dụng. Triệu Quân Hạo bị động nhìn bóng trắng thoăn thoắt di chuyển trước mắt, mỗi chiêu hắn ta xuất ra đều rất quỷ dị, từ đầu chí cuối đều nhắm vào nơi trọng yếu trên cơ thể, không hoa lệ phô trương, không có một động tác dư thừa nào.
Hắn ta là muốn lấy mạng hắn! Cái danh thế tử Lĩnh Nam Hầu phủ cơ bản chẳng có tí sức nặng!
Dù sao Triệu Quân Hạo cũng có nhiều kinh nghiệm ẩu đả hơn một đại phu như Lãm Ngọc. Hắn rất nhanh lấy lại phong độ, chủ động vứt kiếm, cũng lấy ra chuỷ thủ tiếp chiêu. Mỗi đường chém của hắn còn kèm theo nội lực, Tần Giai Nhiên lại chỉ dùng sức tay bình thường, tuy có lợi thế tốc độ nhưng đánh qua lại một hồi vẫn không chiếm được tiện nghi.
– Lãm công tử, ngươi chưa ăn điểm tâm sao?
Triệu Quân Hạo phát hiện ra yếu điểm thể lực của đối phương, càng đánh càng hăng. Bất tri bất giác hai người đã xuyên đến sân của nội viện. Lý Liên Thành nằm bên trong cẩn thận nghe ngóng tiếng đao va chạm nhau, tay nắm chặt thanh gươm dưới chăn, mắt gắt gao theo dõi cửa chính.
Rầm!
Lý Liên Thành chỉ nhìn một bóng trắng bị hất văng vào phòng, bụi do cửa gỗ bị bật tung bay mù mịt khắp gian ngoài. Chưa kịp quan sát rõ lại nghe tiếng quát:
– Tiểu tử nhà ngươi vắt mũi chưa sạch mà dám đối đầu với bổn thế tử?
Ha, muốn lấy mạng hắn mà Lĩnh Nam hầu huy động cả tên phá gia chi tử Triệu Quân Hạo? Lý Liên Thành nhìn Lãm Ngọc nằm bất động trên đất, trong lòng ẩn ẩn cảm giác khó chịu khác thường. Cái tên đại phu này cũng quá kiêu ngạo, tay chân èo uột đánh không lại còn cố liều mạng cái gì? Hắn nợ người ta ngày càng nhiều rồi, mấy cái nhân tình mơ hồ làm sao trả hết đây.
Lý Liên Thành trở mình ngồi dậy, tay lấy kiếm chống xuống đất lấy điểm tựa nhưng không thành, chỉ đi được mấy bước thân thể lại nặng trĩu đổ sập xuống. Mà Triệu Quân Hạo đã phát giác ra gian trong còn người:
– Ai? Bước ra đây!
Hắn ta vừa dứt lời liền dũng mãnh cắm đầu xuống đất. Bóng trắng vốn bất tỉnh ngồi bật dậy, xì một tiếng coi thường.
– Lãm Ngọc, ngươi cố tình?
Tần Giai Nhiên phủi bụi trên người, quay đầu thấy hắc y nhân giữ nguyên tư thế ngồi ôm ngực nhìn mình liền cau mày:
– Cuống cái gì? Vết thương mà toác ra lần nữa, ngươi tự đi mà băng bó.
Còn không phải tại ngươi? Lý Liên Thành liên tục niệm chú bình tĩnh, bình tĩnh, nhìn thoáng qua Triệu Quân Hạo lại không nhịn được tò mò mà hỏi:
– Ngươi hạ độc hắn?
Tần Giai Nhiên đứng dậy, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Triệu Quân Hạo đang bất tỉnh nhân sự, vừa đưa ngón trỏ chọc vào má hắn mấy cái vừa nói:
– Cũng không phải độc, chỉ làm hắn ta tạm thời ngoan ngoãn một chút. Lúc nãy là ta tiện tay phẩy ít thuốc bột lên người hắn.
Thứ bột đó độc lập thì không gây hại, nhưng khi bước vào trong căn phòng sặc sụa mùi giải dược dành riêng cho Thạch Đầu Cốt thì nó quyện với hương cỏ Nhai Xích trong không khí liền biến thành thuốc gây mê kèm tê liệt tứ chi hiệu lực mạnh. Cũng vì thế mà nàng cất công dụ hắn đến đây, lại cố tình ăn một chưởng, trước khi bay lên không mới dám ra tay để tránh bột dính vào người.
Tuyết Mai cùng Dực Tử trước sau chạy vào, cả người Dực Tử lấm lem bùn đất, đơn độc đối phó chừng ấy võ sĩ, dáng vẻ hắn ta không khỏi có chút chật vật. Tuyết Mai đem Tần Giai Nhiên xoay vài vòng, đảm bảo nàng không vấn đề mới thở phào quở trách:
– Công tử, lần sau không được lấy mình ra liều như thế nữa. Thân thể người…
– Ta không sao.
Tần Giai Nhiên phẩy phẩy tay, dặn dò đem Triệu Quân Hạo nhốt vào kho chứa củi, lại sai Dực Tử thu thập cẩn thận rồi vội vàng về phòng. Vừa đóng cửa lại, nàng gập người phun ra một ít máu đỏ tươi, thân thể dần dần trượt xuống, dưới lớp phấn nguỵ trang sắc mặt nàng đã sớm trắng bệch rồi.
Nội lực của tên họ Triệu mạnh ngoài dự đoán của nàng, một chưởng kia vừa khéo đánh thẳng vào chính giữa lồng ngực, xem ra thương thế cũ cũng chưa chịu hoàn toàn hồi phục… Nàng mất ba năm trời luyện võ mới dưỡng thân thể yếu ớt được như hôm nay, may mà lúc nãy máu nóng chưa bốc lên, nếu dùng nội lực cùng hắn cứng đối cứng không biết còn nghiêm trọng đến đâu.
Trời sẩm tối, Như Ý quán càng thêm trơ trọi giữa núi rừng, như một ánh lửa le lói thắp lên không biết khi nào lụi tắt. Vì náo động chiều nay mà người trú tại đây ngộ thương, chịu kinh hách không nhỏ. Tuyết Mai mất cả buổi mới trấn an được họ, bận đến chân không chạm đất.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ lộc cộc, Tần Giai Nhiên vội cất bức thư đang đọc vào hộc tủ, ra vẻ đường hoàng mời vào. Khi thấy bóng người mặc y phục vải thô lại không có gì bất ngờ, cười ôn hoà:
– Xem ra phương thuốc của ta rất tốt.
– Phải, đa tạ công tử dốc sức.
Lý Liên Thành nhàn nhạt gật đầu. Sau khi uống đợt thuốc thứ hai hắn đã có thể đi lại xung quanh viện, quả không phụ danh xưng Lãm Ngọc. Tần Giai Nhiên đảo mắt qua hắn, chủ động cầm ấm trà rót cho hai người.
– Có chuyện gì cứ nói thẳng.
– Được. Vậy Lãm công tử có thể cho ta nợ thêm một nhân tình, giao Triệu Quân Hạo cho ta xử lý? Rắc rối này ta thay Lãm công tử thanh toán, đảm bảo Như Ý quán không liên can. Chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
Lý Liên Thành nhẫn nại đón chờ bất cứ phản ứng nào, nhưng người trước mắt trầm tĩnh như nước, một lúc sau lại dùng bộ mặt bồ tát phẩy phẩy quạt ngọc:
– Ngươi…trước tư tình với phụ nhân đã thành thân, sau lại có hứng thú với Triệu Quân Hạo?
Lý Liên Thành cảm thấy, hình như ngực hắn sắp nổ rồi.
– Chẳng lẽ ngươi nam nữ đều ăn? Chậc, cũng phải, Triệu tiểu tử kia bộ dáng cũng là hàng cực phẩm.
– Lãm. Ngọc.
Tần Giai Nhiên hơi nhún vai, rất đúng mực dừng lại, nếu không hàm răng sứ trắng của hắn sớm bị nghiến nát mất. Nàng thu lại giọng điệu bỡn cợt, nụ cười cũng đứng đắn hơn nói vào chuyện chính:
– Triệu Quân Hạo, không thể giao.
Khoé môi nam tử vẽ lên một đường cong như có như không, chậm rãi bước đến đối diện Tần Giai Nhiên ngồi xuống, tự rót trà cho mình rồi mới bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía nàng:
– Xem ra, ngọn núi sau lưng công tử Lãm Ngọc, không phải một tiểu nhân vật như ta có thể đắc tội.
Thấy nàng chỉ cười nhạt không đáp, trong lòng Lý Liên Thành có chút mờ mịt, hắn nhướng mày:
– Không biết, công tử với Triệu Quân Hạo là…
Có thù oán riêng nhất định phải tự mình ra tay hay còn ẩn tình khác? Có điều hắn chắc chắn hai người không phải bằng hữu, lúc đó ở nội viện đánh đến ngươi chết ta sống tuyệt đối không phải diễn kịch.
– Ô, chẳng nhẽ ta đoán đúng rồi, ngươi thực sự…đơn phương hắn?
Lý Liên Thành môi vừa mới nhấp một ngụm trà, suýt chút nữa phun hết ra ngoài. Đầu óc thiên tài nào cũng vặn vẹo như vậy sao?
Cạch một tiếng, Tuyết Mai đứng ở cửa thần sắc hoảng sợ nhìn hai người, chợt chạy vù đến bên chủ tử, giang hai tay che chắn, miệng hùng hồn cảnh cáo:
– Ngươi tốt nhất tránh xa công tử nhà ta một chút!
Tần Giai Nhiên không nhịn được phì cười, tay lấy quạt gạt nha đầu ra, giọng nam trầm thấp thâm tình đầy mị hoặc:
– Mai nhi a Mai nhi, Lãm Ngọc ta đời này kiếp này, chỉ có một mình muội.
Tuyết Mai mắt rưng rưng, hận không thể gào to, sao tiểu thư không phải nam nhân chứ?! Bên cạnh Lý Liên Thành tức tối đập bàn đứng dậy, ôm cả bụng oán khí đi gần như bay khỏi phòng, bên tai văng vẳng tiếng Tần Giai Nhiên nói với theo:
– Ngươi đừng nóng vội, hôm nay ta mới gặp Triệu Quân Hạo lần đầu tiên. Có trời chứng giám!
Hắc y nhân đi rồi, Tần Giai Nhiên chợt ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc nhìn phương hướng hắn biến mất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Mai khẽ cau lại, thần thái phức tạp, nhẹ giọng thì thầm:
– Công tử, thân thế người này chỉ sợ so với phủ Lĩnh Nam Hầu không kém. Sao người không giao Triệu Quân Hạo cho hắn?
– Tiểu tử kia hiện tại không thể xảy ra chuyện.
Tần Giai Nhiên cười cổ quái, lấy tờ giấy trong hộc tủ ra, đăm chiêu hồi lâu rồi đưa tới ngọn nến đốt đi. Tuyết Mai ở bên rất quy củ nhìn trần nhà, nếu tiểu thư không nói tức là chuyện đã quá phận sự của nàng. Đang do dự có nên lui ra hay không, lại nghe thấy tiếng thở dài.
– Cho dù tận lực tránh khỏi vòng xoáy, thế nhưng có lẽ ta vĩnh viễn không thoát được.
Triệu Quân Hạo chớp chớp mắt tỉnh lại, toàn thân mỏi nhừ không thể cử động, cựa quậy vài cái mới phát hiện hai tay bị trói chặt ra đằng sau. Xung quanh chỉ được thắp sáng bằng một cây đuốc đang cháy tí tách, không gian ngột ngạt thiếu dưỡng khí như vậy chắc hẳn là dưới lòng đất. Hắn dỏng tai lên nghe tiếng bước chân ngày càng gần, khi nhìn rõ khuôn mặt người mới đến ngay lập tức làm ầm lên:
– Lãm Ngọc! Tên vô lại, vô sỉ, lừa đảo, gian trá nhà ngươi! Ngươi, ngươi dám chơi xỏ gia! Đợi khi gia thoát khỏi cái nơi quái quỷ này xem có lột da róc xương ăn thịt uống máu ngươi không!
– Triệu thế tử là đang nhắc nhở ta giết ngươi trừ hậu hoạn sao?
Tần Giai Nhiên đến gần, hạ thấp người quan sát Triệu Quân Hạo mặt cà chua đang nghẹn khuất. Tên tiểu tử này thoạt nhìn lăng nhăng bay bướm, dù tự cho khéo léo nhưng trong bụng nghĩ gì đều hiện ra ngoài, nếu được nàng muốn làm bằng hữu với người thành thật không lươn lẹo như hắn. Nghĩ vậy, nàng lại bắt đầu nổi hứng trêu chọc.
– Thả ta ra. Danh vọng, mỹ nhân hay vàng bạc châu báu ta đều có thể cho, ngươi muốn gì?
Lãm công tử nở nụ cười câu hồn vô cùng tà mị, quạt ngọc trên tay nâng cằm mỹ nam lên, ngắm nghía hồi lâu rồi chậm rì rì nói:
– Ta muốn ngươi. Ngươi cho nổi không?
Triệu Quân Hạo cứng người, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu. Hắn phong lưu, không sai. Nhưng hắn không thể nào nằm dưới một tên nam nhân khác được! Thế tử thần thái ngày càng nghiêm trọng, đến khi một tràng ho khan vang lên mới cắt đứt khung cảnh hắn đang tưởng tượng.
– Công tử, khụ khụ… đói bụng ăn quàng không tốt cho sức khoẻ.
Triệu tiểu tử thất thần nhìn qua, một nha đầu tầm mười bốn mười lăm tuổi vô cùng bình thường, mặt còn có chút tàn nhang, trên tay bê bát cơm to ụ thơm lừng đến chuẩn bị đút cho hắn. Cơn tức lúc nãy bị dội xô nước lạnh lại bốc lên:
– Ngươi, các ngươi dám đùa giỡn bổn thế tử! Có một ngày bổn thế tử phải thiêu trụi cái chỗ này!
– Tiểu Hạo Hạo, một là chết, hai là làm nam sủng của bổn công tử. Ngươi hảo hảo suy nghĩ đi?
Triệu Quân Hạo giãy dụa đạp đạp chân, hận không thể một cước đạp bay tên chết bầm đang cười sảng khoái kia, tức đến mức gân xanh ở thái dương giật giật vô cùng đáng sợ. Nhân lúc hắn há mồm lôi mười tám đời tổ tông mình ra chửi, Tần Giai Nhiên nhanh tay nhét một viên đan dược màu đỏ to bằng đốt ngón tay vào, lấy quạt dí vào yết hầu hắn:
– Thành thành thật thật ở đây mấy ngày rồi ta đưa ngươi xuống núi. Nhớ kĩ, chỉ cần ngươi hé răng nói về Như Ý quán hay cầu cứu người khác, chỗ này của ngươi, từng ngày từng khắc sẽ lở loét chảy mủ, đến- chết- mới- thôi.
Tần Giai Nhiên híp híp mắt hài lòng nhìn khuôn mặt tái mét của hắn, công nhận cái danh thần y này dùng để doạ người cũng hiệu quả quá đi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!