Tôi sẽ cưới - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Tôi sẽ cưới


Chương 6


Cô thật sự không thích bữa ăn này chút nào, cũng ăn cơm, cũng nói chuyện nhưng không khí có chút không đúng.

” Đúng rồi tôi còn chưa giới thiệu” người ngồi bên phải nói “Tôi là Diệp Chí Dĩnh, đây là bạn của tôi Dương Gia Huân”.

Chỉ là muốn ngồi ké bàn ăn một bữa cơm thôi mà cần gì phải nói nhiều như vậy, cứ như lúc con đi học, cứ xem đây là căn tin trong trường muốn ngồi đâu thì ngồi miễn là đừng làm phiền tới cô là được.

Nhưng chỉ tiếc là người ta đâu chịu hiểu cho cô, lại nói quá nhiều, cô thật sự thấy rất phiền, không khí yên tĩnh từ nãy tới giờ bị phá hủy cả. Cô không thích chút nào, lại có chút không vui. Nhìn ly nước trong tay, cô xoay đi, xoay lại rồi “Choang” một tiếng ly nước rơi xuống đất. Vỡ mất rồi.

“Cô không sao chứ” Dương Gia Huân tỏ vẻ lo lắng hỏi.

“Sao vậy?” Trương Lệ hoảng hốt hỏi nhưng vừa hỏi xong cô ấy lại thấy vẻ mặt gian xảo của Mạnh Hiểu Phù liên biết sắp có kịch vui xem nên rất nhiệt tình phối hợp.

“Không sao, không sao đâu, lỡ tay thôi mà”. Cô trả lời. Cô chỉ muốn muốn yên tĩnh một chữ thôi mà sao lại ồn ào hơn vậy.

” Thật sự không sao?” Dương Gia Huân lại hỏi.

Con người này thật kỳ lạ cô đã bảo không sao rồi mà sao cứ hỏi mãi vậy.

“Ừ, không sao, chỉ là ai đó đã nói quá nhiều rồi, ồn ào quá, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi”.

Cô vừa nói xong Diệp Chí Dĩnh mặt mày biến sắc, không còn nói được lời nào, đến nỗi ngụm nước Dương Gia Huân vừa uống vào lại phun ra, Trương Lệ bày ra vẻ mặt “biết ngay là thế mà”.

Còn ai đó vừa gây ra chuyện lại bày ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội:
“Tôi vừa nói sai cái gì sao? Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý”.

Ai bảo anh ta nói nhiều như vậy làm gì phá hoại cả tâm tình khó khăn lắm mới vui vẻ lại của cô.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy Dương Gia Huân vội chuyển chủ đề:
“Chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Nhìn cô rất quen”.

Thật ra ngay từ lúc mới bước vào anh đã nhận ra cô nhưng thật không biết cách nào mở miệng, cũng may là là có lúc này.

“Chắc anh nhìn nhầm rồi”. Cô thờ ơ đáp.

“Không có, chắc chắn đã gặp rồi, chỉ là tạm thời không nhớ được”. Anh khẳng định.

“Vậy sao?” Ngược lại với sự nghiêm túc của anh cô lại thơ đáp.

“Có khi nào cậu thật sự nhìn nhầm không?” Diệp Chí Dĩnh nói.

” Cậu nghi ngờ con mắt và trí nhớ của tôi sao” anh nói.

“Cái đó cũng chưa chắc trên đời người với người giống nhau nhiều lắm”. Trương Lệ xen vào.

“Đúng vậy” Diệp Chí Dĩnh vẻ mặt rất tán thưởng.

“A thì ra là ở cửa hàng hoa”. Sống đến ngày hôm nay anh mới biết nói dối thật sự không dễ dàng gì. Anh thật sự thấy tội nghiệp cho những người hàng ngày phải nói dối, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng khi vạch trần những người đó.

“Có sao? Gương mặt của tôi rất phổ biến”. Vẫn vẻ mặt thờ ơ như vậy cô nói.

“Là hoa cẩm…..” Anh còn chưa nói xong thì điện thoại cô reo lên.

“Vâng. Có chuyện gì vậy mẹ”. Là mẹ cô gọi.
Cô đi ra ngoài nghe điện thoại khi quay lại vẻ mặt không tốt lắm.

” Xin lỗi, tôi đi trước”.

“Có chuyện gì vậy?”. Trương Lệ hỏi.

” Không có gì. Có một số người thật sự bám rất chặt đuổi thế nào cũng không đi. Không dùng biện pháp mạnh có lẽ sẽ không giải quyết được”.

“Cần tớ đi với cậu không?” Trương Lệ cũng biết người mà cô nói tới là ai. Cô ấy cũng hơi lo lắng vì con người ấy là người có gia thế cô không thể đắc tội được mà với tính khí của Mạnh Hiểu Phù thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Không cần đâu, một mình tớ là được rồi”.

” Vậy cậu đi cẩn thận. Nhớ đừng nói gì quá đáng đấy.”.

” Được rồi. Thôi tớ đi đây.”

Mạnh Hiểu Phù đi Trương Lệ cũng không ở lại làm gì cô từ biệt hai người họ rồi cũng rời đi.

Mạnh Hiểu Phù đi rồi anh vẫn nhìn theo hướng cô rời đi, trong đầu vẫn là hình bóng của cô.

” Người ta đi rồi cậu nhìn cái gì nữa”. Diệp Chí Dĩnh châm chọc.

Anh quay lại tính đá xéo Diệp Chí Dĩnh vài câu vừa hay lại thấy một sợi dây chuyền trên mặt đất.

Sợi dây chuyền bằng bạc được thiết kế rất tinh xảo, mặt dây chuyền là hình một giọt nước ở giữa có đính một viên đá màu ngọc bích rất đẹp.

Nhìn hồi lâu nghĩ là của cô nên đem cất đi.

“Cái gì vậy?”. Diệp Chí Dĩnh tò mò.

” Kim cương” Anh đáp.

“………” Thật sự Diệp Chí Dĩnh không còn lời nào để nói, anh ta thật không hiểu tại sao sao mình lại có thể để quen được với một người như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN