Chỉ là vai phụ - Chương 9.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Chỉ là vai phụ


Chương 9.2


Dưới khuôn viên của bệnh viện, trời cũng đã xế chiều nên xung quanh cũng bắt đầu lên đèn. Giữa sự nhộn nhịp của thế giới xung quanh, Jun và Đan Sa chỉ ngồi im lặng nhìn tứ phía. Nhưng đến lúc lên tiếng thì cả hai cùng lên tiếng:

“Anh Jun”/ “Doãn Đan Sa”.

“Lady first.” – Jun chỉ tay về phía Đan Sa rồi nói.

“Anh nói trước đi, em cũng chưa biết phải nói gì.” – Đan Sa ngượng ngùng nói, cô chỉ đơn giản là lên tiếng để xóa cái không khí im lặng thôi.

Jun gật đầu rồi hỏi:

“Tôi nên gọi em là Trương Đình tiểu thư hay Doãn Đan Sa đây?”

Đan Sa giật mình, cô sống dưới thân phận là một đứa trẻ mồ côi được một gia đình giàu có nhận nuôi – Doãn Đan Sa từ năm lớp 4. Từ đó đến giờ chưa ai điều tra được ra thân phận của cô cả. Cô nhìn Jun:

“Quả không hổ danh là trợ lý của Vương tổng.”

Jun hơi nheo mắt, từ trước đến nay Royal và tập đoàn giải trí Star chưa từng chạm mặt trên thương trường, vậy tại sao con gái họ lại muốn tiếp cận Mễ Đóa.

“Anh đang lo lắng em tiếp cận Tiểu Đóa sao?” – Đan Sa hỏi sau đó lấy điện thoại mở cái gì đó rồi đưa cho Jun để đổi chủ đề nói chuyện. – “Lúc nãy em đến kiểm tra sức khỏe thì tình cờ quay được cái này. Anh xem đi.”

Sau khi Jun xem xong thì không khỏi bất ngờ, cậu chỉ biết Đinh Lãm cũng thích Mễ Đóa thôi nhưng không ngờ Đinh Lãm lại nặng tình như vậy. Jun trả điện thoại cho Đan Sa rồi hỏi:

“Chẳng lẽ em tiếp cận Mễ Đóa vì muốn giúp Đinh Lãm sao?”

Đan Sa hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Không hề. Có chết em cũng không muốn anh ta ở bên Tiểu Đóa. Dù Đinh Lãm có yêu Tiểu Đóa đến mức lấy mạng sống ra để cược, em cũng chẳng quan tâm. Em nói với anh lần cuối, em không tiếp cận Mễ Đóa, em chỉ muốn lấy thân phận Doãn Đan Sa để làm bạn với chị ấy thôi.”

“Tạm thời anh sẽ giúp em che giấu thân phận.” – Jun nói.

“Jun, bằng mọi giá chúng ta phải phá đám Vương Tử Vũ và Kỳ Anh trên hoang đảo, đây là cơ hội tốt nhất để giúp Tiểu Đóa có thể giành lại Vương Tử Vũ.” – Đan Sa quyết tâm nói.

“Đúng vậy, dù Đinh Lãm có yêu Tiểu Đóa cỡ nào thì cậu ta cũng chỉ là nam phụ, còn Tiểu Vũ mới là nam chính của Tiểu Đóa.” – Jun vuốt vuốt cằm nói.

Đan Sa cũng gật đầu rồi nói:

“Mọi người hay nói con gái sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người con trai yêu mình, nhưng em thấy Tiểu Đóa sẽ hạnh phúc hơn bên người chị ấy yêu.” – Vừa nói cô vừa xóa cái video kia đi. – “Em phải xóa nó đi trước khi bị Tiểu Đóa phát hiện ra.”

“Tại sao lại xoá? Em sợ cái video ấy làm hỏng kế hoạch mai mối của chúng ta sao?” – Jun thấy vậy liền hỏi.

Đan Sa lắc đầu nói:

“Em chỉ sợ Tiểu Đóa sẽ thấy có lỗi với Đinh Lãm thôi.”

Jun nghe thấy càng khó hiểu hơn, nhưng suy nghĩ một lúc cậu lại thấy Đan Sa nói có lý. Mễ Đóa sẽ không vì cái video ấy mà rung động trước tình cảm của Đinh Lãm. Bởi vì từ trước đến nay, Đinh Lãm vì Mễ Đóa mà làm rất nhiều thứ rung động lòng người nhưng cũng không tác động gì đến Mễ Đóa. Nhưng nếu để Mễ Đóa biết, Đinh Lãm vì mình mà làm những việc đụng chạm đến quá khứ đau khổ, Mễ Đóa sẽ cảm thấy có lỗi với Đinh Lãm. Và từ cái có lỗi ấy, chỉ làm Mễ Đóa tự dằn vặt bản thân thôi, và ảnh hưởng đến mối quan hệ của Mễ Đóa và Vương Tử Vũ.

“Lên thôi, cũng 15 phút rồi.” – Jun nói vì trong lòng cậu thấy hơi bất an.

Jun và Đan Sa đi vào đến thang máy thì thấy Vương Tử Vũ và bà Vương đang đứng đó đợi. Jun và Đan Sa cúi đầu chào bà Vương sau đó Jun quay sang nhìn Vương Tử Vũ:

“Có người sai bạn gái đến thăm rồi sao bây giờ lại ở đây?”

Bà Vương chưa hiểu câu nói của Jun nên vẫn cười đùa vì sợ hai đứa lại cãi nhau giữa bệnh viện:

“Dì gọi mà nó không đến là dì từ mặt nó luôn.”

“Nói vậy là ý gì?” – Vương Tử Vũ hơi nhíu mày hỏi Jun.

Đúng lúc đó có thang máy nên không ai nói thêm gì nữa, cho đến khi ra khỏi thang máy, Đan Sa mới lên tiếng thay Jun:

“Kỳ Anh nói anh nhờ chị ta đến thăm bệnh, nếu anh nghĩ có người bịa lý do ra để cãi nhau với anh thì anh có thể đẩy cửa vào mà xem. Chị ta chắc chưa về đâu.”

Vừa nói Đan Sa còn vừa chỉ tay vào phòng bệnh của Mễ Đóa, đúng lúc đó trong phòng bệnh vọng ra tiếng nói đáng sợ của Kỳ Anh:

“Tại sao loại người như cô không chết sớm đi chứ?”

Bà Vương vội đẩy cửa vào, tất cả cùng chết sững khi thấy tay Kỳ Anh đang cầm con dao dính đầy máu. Còn máu từ bụng Mễ Đóa không ngừng tuôn ra, Mễ Đóa ngất lịm đi trong tiếng gọi của bà Vương và Đan Sa. Kỳ Anh nhất thời sợ hãi ném con dao xuống đất rồi nhìn Vương Tử Vũ mấp máy môi nhưng không thốt thành tiếng. Ánh mắt sắc lạnh chứa đựng sự phẫn nộ đó là lần đầu tiên anh giành cho Kỳ Anh. Những việc cô làm trước đây anh có thể nhắm mắt cho qua bởi vì nó không gây nguy hiểm cho Mễ Đóa nhưng hành động ngày hôm nay của cô khiến anh không thể chấp nhận được.

Phía bên ngoài phòng cấp cứu, Kỳ Anh bám chặt lấy tay Vương Tử Vũ lặp đi lặp lại câu nói: ‘Không phải em’. Bà Vương sau khi tỉnh lại liền cùng Đan Sa chạy đến chỗ phòng cấp cứu. Nhìn thấy Kỳ Anh đang bám chặt lấy Vương Tử Vũ, bà lại càng thêm tức giận. Bà chạy đến tát cho Kỳ Anh một cái thật mạnh rồi nói:

“Cút khỏi đây. Cô đừng bao giờ xuất hiện quanh hai đứa con của tôi nữa.”

Bà Vương định cho Kỳ Anh thêm một cái tát nữa nhưng bị Vương Tử Vũ ngăn lại. Bà nhìn anh với ánh mắt tức giận, Jun chạy vào giật tay anh ra khỏi bà Vương sau đó để cho Đan Sa đỡ bà, còn Jun nhìn Vương Tử Vũ với Kỳ Anh hét lên:

“Trịnh Kỳ Anh, tại sao hai chị em nhà cô thay nhau làm cho Tiểu Đóa phải đứng bên bờ vực giữa sự sống với cái chết vậy? Đều nằm trong kế hoạch của cô sao hả?”

Nói rồi Jun đẩy một cái thật mạnh khiến cho Kỳ Anh ngã, Vương Tử Vũ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy Jun làm ngã Kỳ Anh liền đỡ cô đứng dậy rồi quát Jun:

“Cậu làm cái gì vậy hả?”

Trong chuyện này có thể Kỳ Anh là người làm sai nhưng tất cả mọi người cùng vây quanh để bắt nạt một cô gái là chuyện không được hay cho lắm.

“Tôi làm cái gì à? Câu này cậu nên hỏi cô ta mới đúng. Đinh Lãm cho Tiểu Đóa ăn bánh hạnh nhân, đến bây giờ Kỳ Anh bỗng nhiên lại đến thăm bệnh rồi đâm Tiểu Đóa. Cậu nói xem tôi nên nghĩ thế nào? Tôi đẩy cô ta là khoan hồng với cô ta rồi.” – Jun quát lại.

“Đủ rồi, đây là bệnh viện, hai đứa đừng cãi nhau nữa.” – Bà Vương mệt mỏi nói.

Vương Tử Vũ rời tay khỏi người Kỳ Anh rồi đứng im như tượng. Hóa ra là Mễ Đóa vì ăn bánh hạnh nhân nên mới nhập viện chứ không phải vì cô đang lấy cớ để gặp anh. Mễ Đóa bị dị ứng nặng với hạnh nhân nhưng bản thân cô lại không biết điều đó, bởi vì Vương Tử Vũ luôn làm các món ăn từ đào nhân cho Mễ Đóa ăn và nói đó là hạnh nhân. Ngày hôm nay một phần lỗi cũng là do anh, nếu như lúc trước anh không lừa Mễ Đóa anh thích ăn hạnh nhân và đưa cho cô những món làm từ đào nhân có lẽ sẽ không có chuyện xảy ra như hôm nay. Nếu như ngay từ đầu, anh không lừa cô, cô cũng không ngốc đến mức ngay cả bản thân mình dị ứng cũng không biết. Vương Tử Vũ quay sang nhìn Kỳ Anh nói:

“Em về trước đi.”

“Anh cũng như họ nghĩ em đâm Mễ Đóa sao?” – Kỳ Anh nhìn Vương Tử Vũ với ánh mắt buồn cùng thất vọng.

“Vậy em bảo anh phải nghĩ thế nào khi thấy tay em cầm dao dính máu còn Tiểu Đóa ngất trên giường bệnh vì máu chảy không ngừng.” – Vương Tử Vũ nói.

Anh lúc này đang rất rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì thêm, đúng lúc đó Đinh Lãm đến. Cậu đến thăm bệnh nhưng y tá nói Mễ Đóa đã được đưa đi cấp cứu, vì vậy cậu liền chạy lên đây. Thấy mọi người đang đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu, hơn nữa trên tay Kỳ Anh còn dính máu nên hỏi:

“Chị… chuyện này là thật sao?”

“Đưa chị gái cậu về đi.” – Jun nói giọng phẫn nộ.

Đinh Lãm siết chặt vai Kỳ Anh rồi hét lên:

“Có thật là chị không? Tại sao chứ? Tại sao lại muốn giết Mễ Đóa chứ?”

“Không phải… Không phải tôi…” – Kỳ Anh hét lên rồi chạy ra đi.

Sau một đêm làm phẫu thuật, Mễ Đóa cuối cùng cũng rời khỏi phòng cấp cứu. Tình trạng của cô không có gì đáng lo bởi vì vết thương không quá nặng. Cô ngất là do bị mất máu và cơ thể cô còn đang yếu thôi. Sau khi Mễ Đóa chuyển sang phòng hồi sức, Jun và Vương Tử Vũ liền vội vàng ra sân bay để đến tham dự cuộc họp quan trọng bên New York thay ông Vương và chú Đỗ. Còn Kỳ Anh, từ lúc ở bệnh viện trở về, cô vẫn tự nhốt mình trong phòng. Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác của Mễ Đóa lúc đó, rõ ràng mình không sai nhưng tất cả mọi người đều nói mình sai, rõ ràng là mình không làm gì cả nhưng tất cả lại nghi là mình làm. Và cảm giác khi người mình yêu nhất không tin mình là như thế nào, cô cũng đã cảm nhận được rồi. Nó rất kỳ lạ, có đau, có thất vọng, còn có cả bất lực nữa.

Lúc Jun và Đan Sa đi ra ngoài, trong phòng lúc đó chỉ còn Mễ Đóa và Kỳ Anh. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Có phải Kỳ Anh mới là người đâm Mễ Đóa không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN