Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi? - Chương 2: Người vẫn vô tâm đến thế.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?


Chương 2: Người vẫn vô tâm đến thế.


Mưa càng lớn.

Mộc Diễm chạy một mạch về Thanh uyển, đóng cửa lại. Thân nàng ướt nhẹp, nước mắt hòa với nước mưa dính vào khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Tâm Nhi- a hoàn của nàng từ gian trong chạy ra, hoảng hốt:

” Diễm muội muội , có chuyện gì vậy?”

” Tỷ tỷ, muội chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.” Tiếng òa khóc bất lực của nàng bị tiếng mưa át đi.

” Muội, chuyện là như…” Tâm Nhi chưa nói thành câu, cửa bị đạp mạnh ra.

Bóng dáng cao to hiện trước mặt hai người, như ma như quỷ khiến người khác khiếp sợ. Mộ Dung Phong âm trầm, gằn từng chữ:

” Tiện nhân Mộc Diễm thật to gan, dám kháng cả lệnh của bổn vương. Người đâu, mau giam ả ta lại.”

Lập tức, từ phía sau cánh cửa, hai nam nhân mạnh mẽ lôi nàng đi.

” Không, không. Vương gia không được bắt Diễm nhi.” Tâm Nhi sợ hại can ngăn.

” Tỷ yên tâm, muội sẽ không sao đâu.” Mộc Diễm an ủi, mặc cho cánh tay nàng đau như muốn lìa ra. Hai dòng lệ rớt xuống, xoáy vào tâm can của Tâm Nhi.

Đúng là màn kịch cảm động, bổn vương xem ả tiện nhân này không sao đến đâu. Mộ Dung Phong cười lạnh. Nhưng, khi nàng khóc, trái tim của hắn nhói lên. Hắn cũng không hiểu vì sao, và cũng chẳng cần phân tích vì nàng đã làm hắn phát giận.

Đại lao.

Âm u, đáng sợ khiến cho người ta run sợ. Tiếng gào thét của phụ nữ, tiếng la hét của nam nhân vang vọng.

” Vào đi” Hai tên kia thô bạo xô nàng vào phòng giam.


Đã hai ngày rồi, Mộc Diễm bị bỏ đói. Toàn thân mệt lử, không biết nàng còn cầm cự được không. Ngay cả gặp Tâm Nhi cũng không được, chẳng lẽ nàng phải chết ở cái nơi chết tiệt này sao?

Két…Tiếng cửa bị đẩy ra. Tên cai ngục hung hãn ném giỏ đựng cơm xuống đất.

” Tiện nhân, ăn đi.” Nói xong liền khóa cửa lại, rời đi.

Nàng yếu ớt, mở chiếc giỏ kia ra. Là một bát cơm thiu và một bát nước lạnh, không có đũa. Lệ ứa ra, chẳng lẽ những ngày qua, Mộ Dung Phong không lo lắng cho nàng ư? Nàng cười khổ, tay bốc cơm bỏ vào trong miệng, nhai thật to.

Và cứ như thế, hai ngày nàng mới được ăn một lần. Mười ngày sau, nàng được thả về Bích uyển. Trông một Mộc Diễm gầy gò đến tội khiến Tâm nhi không khỏi đau lòng mà hỏi han.

Trưa hôm đó.

Mộ Dung Phong đến Bích uyển.

” Mộc Diễm, nàng nên nhớ, bổn vương giơ cao đánh khẽ. Phạm vào vùng cấm địa vốn là tội chết, nếu nàng nói ra bí mật đêm hôm đó thì bổn vương cắt lưỡi nàng” Giọng nói đáng sợ vang lên.

Tay của Mộc Diễm siết chặt lại, cúi đầu:

” Nô tỳ đã biết thưa Vương gia.”

Nô tỳ? Vương gia? Nàng đang có ý gì đây? Đang tỏ ra giận dỗi trách móc hắn ư?

” Mộc Diễm, mới 10 ngày, sao nàng lại ăn nói xa cách đến như vậy chứ?” Mộ Dung Phong cười nhạo, tay vuốt ve khuôn ngực của nàng.

Dường như, sự trêu đùa của hắn làm nàng thấy xấu hổ, tức giận. Nàng hất tay của hắn ra, nói:

” Vương gia đang dẫm đạp lên tôn nghiêm của nô tỳ đó.” Nàng gằn từng chữ.

Mộ Dung Phong áp sát người nàng, tay vòng qua eo nhỏ, toan xé rách y phục của nàng. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của nàng, nở nụ cười ác ma.

” Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra.” Mộc Diễm giãy dụa khỏi vòng tay của hắn.

” Gì chứ? Dơ bẩn ư? Ta còn chưa chê nàng mà” Hắn cười chế giễu.

” Tay của ngươi đã chạm vào nữ nhân đó, môi của ngươi đã hôn nữ nhân ấy. Dơ bẩn! Vì sao chứ? Vì sao ngươi không lập ta làm Vương phi, nữ nhân kia thì có gì tốt chứ. Bộ dạng như muốn quyến rũ người khác vậy.” Mộc Diễm như gào khóc lên.

Mộc Dung Phong nổi giận, cho nàng một cái tát mạnh. Nàng không giữ được thăng bằng, ngã mạnh xuống đất, khóe môi rỉ máu. Hắn lôi nàng lên, tay bóp vào cằm của nàng. Cằm nàng như muốn nát ra. Hắn cười lạnh, ác ý trừng mắt nhìn nàng:

” Thứ tiện nhân như ngươi thì làm sao có tư cách nhắc đến Ca nhi.”

Lại là Ca nhi. Mỗi đêm, hắn đều gọi tên nàng ta, gọi đến mức làm nàng ghen ghét, làm trái tim nàng đau nhói vô cùng.

” Người đâu, mang ả ta đến Tu viện.”

Cái nơi được gọi là Tu viện vô cùng đáng sợ, nàng còn cảm thấy đáng sợ hơn cả đại lao kia. Tu viện rất tối tăm, cỏ mọc hơn nửa người, xung quanh nghe tiếng côn trùng vang lên. Nàng có dự cảm không lành chút nào.

Chiếc lồng đựng nhiều những con rắn đủ màu sắc được đặt xuống trước người nàng. Nàng trợn tròn mắt, trên đời này, nàng sợ nhất là rắn. Khi nàng còn là Đại tiểu thư trong Thừa tướng phủ, một a hoàn rất thân với nàng vì bị rắn cắn mà chết đi, khiến nàng đau lòng không thôi. Từ đó, nàng có cảm giác rất sợ hãi loài này.

” Trói ả ta lại.” Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, ra lệnh.

Dám xúc phạm nữ nhân bổn vương yêu, ngươi sẽ phải hối hận.

Rồi, có người cầm dây thừng trói người nàng lại.

” Không, không. Ngươi bỏ ta ra, không được thả lũ rắn kia ra.” Mặt nàng không còn chút máu, miệng van xin không ngừng.

Có con rắn to rất to, đang mở rộng miệng, thè lưỡi nhìn nàng.

” Mộ Dung Phong, ta biết sai rồi. Chàng cứu ta ra đi mà.” Nhưng hắn vẫn thản nhiên đứng đó, không một câu trả lời.

Mộ Dung Phong, chàng vẫn vô tâm đến thế…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN