Chân Huyền Ảo - Kế Hoạch Của Vô Thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chân Huyền Ảo


Kế Hoạch Của Vô Thường



Âm thanh kỳ lạ?

Đối với mọi người, mọi vật xung quanh chỉ là thứ vô tri. Đá là đá, cây là cây,… tàn hồn của một xác chết là không hề tồn tại. Nhưng đối với Vô Thường, nhờ Tâm Đan quái lạ của bản thân, những thứ đó trong mắt hắn lại có sự khác biệt.

Đá trong mắt hắn là một lão già luôn cười hiền hòa, mắt lõa liếc nhìn khắp chốn.

Cây xanh non trong mắt hắn là một đứa trẻ tinh nghịch, khi nắng lên lại vui vẻ đưa tay lên trời hứng trọn phước lành sinh mệnh.

Ngôi nhà trong mắt hắn lại hóa ra một vị đại thúc hung hãn, luôn nhăn nhó gương mặt mỗi khi có kẻ lạ mặt đến gần.

Còn tàn hồn của một người chết là một làn khói có hình dạng mơ hồ, dung mạo nghuệch ngoạc. Chúng luôn bám theo một người hoặc nhiều người với vẻ mặt vui vẻ, hạnh phúc hoặc dữ tợn, u oán như muốn băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh. Cũng có lúc chúng đi lung tung, lang thang khắp chốn một cách vô nghĩa, không tự chủ hoặc vòng vòng, quẩn quanh mãi một nơi.

Những âm thanh kỳ lạ quẩn quanh tai hắn khi hắn rời khỏi phòng chính là từng tiếng vui đùa, từng tiếng ồn ào, từng tiếng dữ tợn hay chỉ đơn giản là từng tiếng tự thoại một mình của các vật vô tri xung quanh hắn. Đất, tường, đá, cây, hoa,… kể cả tàn hồn của người Nhậm gia hay người khác. Hắn gọi chung chúng là “linh”.

Điều này thật phiền phức?

Không. Mọi thứ diễn ra đều sẽ có hai mặt tốt và xấu của nó.

Hắn đúng là có cảm thấy ồn ào đối với những thứ âm thanh đó, nhưng cũng nhờ năng lực trời ban này mà hắn lại trao đổi được với những thứ đồ vật có niên đại từ thời xa xưa, nhờ đó đạt về một số lợi ích cũng như kiến thức vô cùng to lớn.

Hắn phải nên cảm ơn khả năng này thì đúng hơn.

Vô Thường rời khỏi căn phòng cũ sờn màu lại cũng như vị đại thúc đang tuổi tráng niên dần suy yếu. Hắn ngước về bên trái, đi thẳng về con đường nhỏ phía trước, nơi sẽ giúp hắn rời khỏi Nhậm gia một cách nhanh nhất.

Kiếm Trận Tướng Phủ vốn là một địa phương rất lớn với nhiều phân khúc, trạch viện được phân chia đầy đủ cho cả bốn đời con cháu Nhậm gia với số lượng lên đến hàng trăm nên dĩ nhiên trong phủ sẽ có rất nhiều đường đi. Hắn muốn rời khỏi Nhậm gia một cách nhanh nhất, ngắn nhất thì chỉ có thể đi con đường này. Dù rằng nó sẽ khiến hắn gặp phải một số vấn đề nho nhỏ.

-Ồ, lại là tên phế vật làm mất mặt Nhậm gia chúng ta.

-Mẹ nó, hễ ta gặp mặt tên phế vật này là y rằng xui xẻo sẽ xuất hiện.

-Sẵn tiện đang có chuyện không vui, chúng ta nên dùng hắn để trút giận.

-Phải đó. Ta cũng đang muốn nói như thế.

Không ngoài dự liệu của hắn khi lựa chọn con đường này. Phía trước không xa hắn, một nhóm ba người thiếu niên, hai nam một nữ như thường lệ xuất hiện chắn lối hắn. Cả ba đều có độ tuổi xấp xỉ 15, 16 với đầy vẻ hiên ngang, kiêu ngạo trên mặt.

Ba người này đơn nhiên cũng đều là con cháu Nhậm gia giống như hắn, nếu xét về vai vế cha mẹ thì họ là biểu muội, biểu đệ của hắn. Cuộc sống thường ngày của họ có nhiều bế tắc, không được thuận buồm xuôi gió nên thường hay tìm kiếm những người yếu hơn để xả bớt bực tức trong người. Và hắn, “phế vật Vô Thường” luôn là mục tiêu của không những ba người trước mặt này mà còn là của tất cả con cháu Nhậm gia có cùng tính tình giống ba người.

Đối diện ba người. Vô Thường không tỏ vẻ gì mấy, hắn vẫn tiếp tục tiến đến phía trước mà không hề bỏ chạy hay tìm nhanh một chỗ trốn như mọi khi vì điều đó đối với hắn bây giờ đã không còn cần thiết.

-Cười? Cười cái gì thằng rác rưởi?

Quoách, hắn có cười gì đâu?

Phải, hắn không cười. Nhưng họ phải nói như thế để khi đánh hắn rồi thì họ còn có cái cớ để dễ ăn nói với trưởng bối, bảo rằng hắn cười nhạo họ nên mới bị họ hành hung. Chứ không họ sẽ bị phạt, dù rất rất nhẹ.

-Đứng lại cho ta!

Thấy hắn “cười”, hai tên thiếu niên nổi máu giận, quát về phía hắn.

Về phần thiếu nữ, nàng cũng tức giận nhưng lại có thêm phần kinh ngạc khi thấy hắn hành động quái lạ, không giống mấy lần trước kia chạm mặt.

“Bình thường trong trường hợp này hắn đáng lẽ đã chạy mất tiêu rồi chứ, sao hắn lại bình tĩnh kỳ lạ như vậy? Tên phế vật hôm nay dường như có gì đó khác khác, hắn không lẽ muốn ăn đòn thật?”

Là những câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu thiếu nữ.

Vô Thường không nghe, cũng không thấy ba người quát cái gì. Hắn chỉ bỗng cười hề hề, dần dần tiếp cận bọn họ.

-Á à, ra là ngươi thích ăn đòn.

Nụ cười của hắn trông quá mức khiến người muốn đạp cho hắn một đạp. Một trong hai thiếu niên đã không nhịn được, thiếu niên cười lên dữ tợn, hai tay không ngừng chà xát nhau rồi tiến về phía hắn. Đưa khoảng cách hai người chỉ là còn trong gang tất.

Thiếu niên còn lại và thiếu nữ ở đằng sau đều hiển thị bộ mặt vui vẻ, chờ đợi kịch vui sắp xảy ra.

-Mấy lần trước ngươi chạy trốn xem như nhanh, giờ xem ngươi chạy đi đâu.

Thiếu niên đến gần Vô Thường quát lên, ngay sau đó tay phải thiếu niên cũng liền dồn lực thành quyền, đấm thẳng vào bụng Vô Thường.

-Phế vật mà dám láo!

Trong tư tưởng của vị thiếu niên này đều luôn xem Vô Thường là phế nhân, một quyền hắn đánh ra chắc chắn khiến Vô Thường đau đớn muốn chết rồi trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vậy nên cho dù quyền chưa đến nhưng hắn đã dùng giọng điệu khoái trá kêu lên.

Bất quá không như mong đợi của thiếu niên.

Bụp!

Một quyền đơn giản của thiếu niên không làm gì được Vô Thường, ngược lại còn bị hắn dùng bàn tay cứng chắc của hắn mạnh mẽ giữ lại.

Ở Phàm Nhân cảnh, linh lực có được đều đem đi giải trừ sợi xích vây quanh Tâm Đan nên sức mạnh ở cảnh giới này không hề khác so với người bình thường. Vô Thường ở kiếp trước lại là một Đại pháp sư, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không những biết niệm phép mà còn biết tu luyện võ công và thể thuật để tiến hành cận chiến. Và mười bốn năm ở thế giới này cũng đã cho hắn một khoảng thời để gian tập luyện khá khá.

Thế nên một quyền của thiếu niên hay một trăm thiếu niên giống vậy đều không thể làm khó được hắn.

-Cái… á á…

Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng ngạc nhiên, kinh hãi thì bàn tay cứng của Vô Thường chợt bóp mạnh lại, tạo nên cảm giác vô cùng đau đớn khiến vị thiếu niên này ngoài việc kêu rên thì không còn làm được gì, sức lực hầu như mất hết.

Bập!

Không để thiếu niên “biểu đệ” đau đớn quá lâu và kêu la quá to, Vô Thường tranh thủ biểu đệ mất sức liền dùng lực tay kéo mạnh nửa thân trên của biểu đệ xuống, tay trái chớp mắt đưa lên cao rồi nện xuống thẳng vào đầu biểu đệ, tiễn biểu đệ vào giấc ngủ say im ắng.

Nếu thiếu niên không phải là biểu đệ của hắn, vả lại còn đang ở trong Nhậm gia thì kết quả không đơn giản là ngất đi.

Vù!

Không để hai vị em họ còn lại đang giật mình kịp làm ra hành động khác thường, Vô Thường đã trong chớp mắt phóng đến vị trí của hai người.

-Làm sao có khả năng, tên phế vật… hự…

Khoảng cách quá gần, chỉ khoảng 5m nên với nền tảng võ sư, Vô Thường chưa mất đến hai giây đã cho một quyền cực nhanh vào bụng thiếu niên biểu đệ, khiến thiếu niên ôm bụng đau đớn.

Vụt!

Tiếp đó là một “nhát chém bằng thịt” vào gáy thiếu niên, đưa cậu thiếu niên lạc vào giấc mơ yên bình trên mảnh sân gạch trắng lạnh lẽo.

Vù!

Chưa dừng lại vì dù sao vẫn còn biểu muội xinh đẹp đang ngẩn người, không tin vào những điều vừa nhìn thấy trước mắt. Hắn thoắt cái biến mất, khi hiện ra thì đã ở sau lưng thiếu nữ.

-Biểu muội, im lặng.

Nói nhẹ một hơi vào tai cô em họ, Vô Thường lập tức dùng tay bịt miệng nhỏ của nàng lại, tay còn lại thì mạnh mẽ ôm thân thể mềm mại không xương cùng với hương thơm ưu nhã vào lòng.

-Ưm ưm ưm…

Bất ngờ bị tên “phế vật” xuất hiện sau lưng bịt miệng, thiếu nữ đơn nhiên là hoảng hồn kêu la không ngừng, nhưng mà miệng nhỏ đã bị bàn tay rắn chắc che lại nên chỉ phát ra âm thanh cực không rõ nghĩa.

Vô Thường ôm nàng, hít một hơi hương thơm thiếu ữ như u lan tỏa ra từ cơ thể của nàng mà nói.

-Biểu muội, ta nhịn ngươi là tiểu nữ nhân nên không muốn chấp nhất với ngươi, bất quá nếu chuyện này còn có lần sau thì đừng trách ta nam nhân vô tình, không biếc thương hoa tiếc ngọc, yêu thương biểu muội xinh xắn là gì.

Nói xong, Vô Thường buông thiếu nữ ra cùng một cái bóp vào mông mềm của nàng rồi quay người bỏ đi. Mặc cho thiếu nữ đứng đằng sau cắn môi nhìn hắn đầy giận dữ.

-Dám hâm dọa ta, còn giở trò dê xòm với ta. Ngươi… ngươi chờ đấy!

Tức giận nói một câu, thiếu nữ nhìn hai thiếu niên nằm gục trên đất thầm mắng một câu “phế vật” liền bỏ đi.

-Thật sự là mềm, mềm hơn bên kia rất nhiều.

Các nàng một đoạn, Vô Thường cảm thụ lại cảm giác mềm mại không xương của thân thể biểu muội, không khỏi thầm cảm khá tự hỏi tại sao nữ nhân bên thế giới này lại mềm mại hơn gấp mấy lần bên thế giới pháp thuật kiếp trước của hắn như vậy.

Thế giới khác, cơ địa, thực vật, đất đai, tất cả cũng đều khác?

-Haizzz.

Nghĩ mãi cũng không tra ra được nguyên nhân. Vô Thường thẳng tiến đến một trong số các cổng phụ của Kiếm Trấn Tướng Phủ, khẽ nhìn bốn tên lính nam tử đứng trực cưa một chút rồi bước ra ngoài đường, mất dạng.

Kế hoạch hắn muốn thực hiện là gì?

Đơn nhiên là một kế hoạch trợ giúp hắn tăng nhanh thực lực để làm một số truyện hệ trọng và báo thù cho cha mẹ hắn ở kiếp này.

Một năm trước, cha mẹ của Vô Thường nhận được thánh chỉ mang theo một vạn đại quân ra chiến trường tại biên cương Đông Bắc trấn thủ, phòng ngừa Thủy Lam Quốc ở kế bên có khả năng đem quân xâm nhập lãnh thổ, tiến hành âm mưu xâm lược. Kết quả chưa được 10 ngày trấn giữ, cha mẹ hắn đều đã vong mạng trên chiến trường do thất thủ trước sự tấn công bất ngờ của đại quân Thủy Lam Quốc.

Bề ngoài vụ việc xem như rất bình thường, ngay cả gia gia Nhậm Thiên Hành của Vô Thường cũng không lên tiếng gì ngòai nỗi đau đớn khi mất đi con trai và con dâu mà mà mình yêu thương nhất, nhưng đối với Vô Thường, dựa theo khả năng xem xét, suy luận của hắn thì lại hoàn toàn có vấn đề bất thường trong đây.

Điểm bất thường đầu tiên, gà chiến không chọn, chọn gà con.

Vào thời điểm năm quái, không những Châu Nam thành mà còn khắp các thế lực tiếng tăm trong Hồng Long Quốc đều biết cha Vô Thường, Nhậm Vô Biên vẫn luôn là thiên tài có tiềm lực lớn nhất của Tướng Trận Kiếm Phủ, bản thân chỉ gần 100 tuổi mà tu vi đã đạt cảnh giới Linh Sư, là Linh Sư trẻ tuổi nhất khắp Hồng Long Quốc, khả năng trong tương lai chắc chắn sẽ là người thừa kế chức vị gia chủ thay Nhậm Thiên Hành, chưởng không Kiếm Trận Tướng Phủ.

Trấn thủ biên cương là chuyện trọng đại có an nguy đến cả một quốc gia, người trấn giữ nếu không đủ mạnh và kinh nghiệm sẽ rất dễ thất thủ trước địch thủ lão luyện, vậy tại sao hoàng đế lại giao trọng trách cho một Linh Sư vừa tấn chức không lâu, khả năng điều binh khiển tướng không phải tệ nhưng tuyệt đối không có quá nhiều kinh nghiệm như cha Vô Thường. Trong triều đình không phải vẫn còn rất nhiều lão tướng an nhàn vừa có chiến lực cao hơn Nhậm Vô Biên vừa có kinh nghiệm sa trường dày đặc?

Điểm bất thường thứ hai, thời gian cái chết bị thay đổi.

Người đưa thông tin cũng như thi thể cha mẹ Vô Thường về phủ, kể lại diễn biến cuộc xâm lược biên cương. Quân địch tấn công, cha mẹ Vô Thường cầu chi viện, chi viện tính theo đúng lịch trình phải mất ba ngày đường đến nơi cứu viện nhưng lúc đó cha mẹ Vô Thường đã không chống đỡ nổi mà chết. Dưa theo dữ liệu này thì tính toán tổng thời gian mà cha mẹ Vô Thường tử trận cho đến ngày mang thi thể về mất tổng cộng bảy ngày.

Nhưng mà sau khi nhìn lần cuối thi thể cha mẹ, Vô Thường đoán họ chết ít nhất đã 15 ngày. Tình trạng chết bảy ngày như hiện tại chắc chắn đã bị người đụng tay chân.

Điểm bất thường thứ ba, không thể phát triển thêm.

Dường như các thế lực quan liêu trong Hồng Long Quốc đang trên đà phát triển mạnh mẽ liền gặp phải tai nạn, không phải con cháu thiên tài khó gặp chết thì cũng bị trúng độc thành phế nhân.

Tiêu biểu nhất là con trai có thiên phú nhất của Thái Hồng Vương gia, chắc chắn dưới 100 tuổi sẽ đột phá Linh Sư cảnh không ngờ bị chết bất đắc kỳ tử mà không hề tìm ra được hung thủ.

Điểm bất thường khác còn khá nhiều, nhưng tổng hợp lại ba điểm bất thường kia cũng đã đủ để Vô Thường biết cha mẹ hắn vì sao lại chết, ai mới thật sự là hung thủ ám hại hai người.

Gia gia của Vô Thường sợ người, vả lại cũng còn chăm lo cho sự bình yên Nhậm gia nên dù có lẽ biết do ai gây ra cái chết cho con trai của lão, lão cũng chỉ cắn chặc tim đau mà cho qua, bất quá Vô Thường lại không thể như lão.

Cha mẹ Vô Thường từ khi sinh hắn ra không ngó ngàng, quan tâm hắn vì họ bận quá nhiều công việc nhưng chỉ riêng cái hành động dập đầu xin cho hắn được ở lại trong phủ, không bị đuổi đi, không phải kiểm tra sát hạch gia tộc, không bị giết cũng đã đủ để hắn biết tình cảm họ dành cho hắn ra như thế nào. Họ chẳng qua chỉ là vì hoàn cảnh đứa con phế vật mà thôi. Họ chết, Vô Thường làm con tất có đạo “thù giết cha mẹ tất phải báo”, không băm tên đó ra trăm vạn mảnh, lòng Vô Thường không thoải mái.

Từ những điều trên, người có khả năng làm hung thủ nhiều nhất không ai khác chính là vua của Hồng Long quốc, Hồng Mặc Thiên với tu vi thần bí, khó lường. Nguyên nhân lão giết người trẻ tuổi, thiên phú cao đơn giản chính là để bảo vệ ngai vàng, bảo vệ dòng tộc họ Hồng, không để các thế lực dưới trướng lớn mạnh vượt quá tầm kiểm soát mà gây ra nội chiến đổi ngôi.

Biết được người đó là kẻ vừa có quyền vừa có thế, tu vi lại cao thâm khó lường, tính ra là thuộc hàng cao thủ đứng đầu Hồng Long Quốc uy nghiêm thiên hạ, nắm trong tay cường giả kinh thế dưới trướng không dưới 100 người, không người nào là không khiếp sợ một phương lãnh vực trong Hồng Long Quốc. Vô Thường sức một người tất không thể làm được gì, chưa kể bản thân hắn hiện tại cũng chỉ là một Phàm Nhân đang trong giai đoạn chờ đột phát Linh Nhân mà thôi, so với đối phương là một vị Linh Sư đỉnh phong hoặc tệ hơn là Tông cảnh, một tay có thể hủy diệt cả một ngọn núi cao 200m thì sức lực nhỏ bé của hắn chỉ như là “muỗi chích sắt thép”, không chút giá trị.

Vậy nên hắn cần một thế lực, một thế lực chở che cho hắn để hắn được yên tâm trưởng thành.

Và sau mười bốn năm ở trong nhà nghiên cứu lịch sử hình thành Hồng Long quốc, Châu Nam thành, cũng như các thế lực xung quanh. Hắn đã suy đoán ra được một thế lực chẳng khác gì một con rồng đang ẩn mình ở bên trong Châu Nam thành mà có lẽ ngay cả khi Hồng Mặc Thiên có đến đây cũng phải cung kính, khom người xuống.

Đấu trường Phong Ba!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN