Chân Huyền Ảo - Lần Đầu Va Chạm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Chân Huyền Ảo


Lần Đầu Va Chạm



Trên con đường trở về nhà nhưng bằng một con đường khác, dài hơn và nhộn nhịp hơi ấm con người hơn.

Vô Thường sống lại ở thế giới Tu Luyện, tính cách lão già Thiên Họa trong hắn cũng không thay đổi mấy. Hắn vẫn như cũ, vẫn lạnh nhạt với mọi thứ không thuộc về quyền hạn của hắn hay không cần được hắn quan tâm.

Tuy nhiên, sự tương đồng về hình dạng con người và cảnh ngộ ở kiếp trước vẫn khiến tâm tư hắn dao động mà muốn quản đến một số chuyện đáng lý ra hắn không nên quản.

Đầu tiên là Nhậm Tuyết Nguyệt Liên. Vì nàng có sự tương đồng với người con gái hắn yêu thương nhất nên trở thành tình cấm trái ngang giữa hai anh em ruột.

Và lần thứ hai, chính là lúc này.

– Ư… ư ư…

– Nô tì cầu xin các vị đại nhân, phu nhân làm ơn giúp đỡ nô tỳ. Đời này nô tỳ có làm trâu, làm ngựa cũng nguyện hầu hạ đại nhân, phu nhân suốt đời… ư ư…

– Làm ơn, van xin hãy giúp nô tỳ an táng mẫu thân… hức hức…

Giữa con đường lớn. Tại bên trong đám đông người qua lại, nhìn ngắm. Một thiếu nữ chừng 15 tuổi trăng rằm, ăn mặc trông rất nghèo khổ với bộ quần áo tuy không rách rưới, chấp vá nhưng nhìn vào cũng trông rất tàn tạ đang ngồi bên cạnh một thi thể một phụ nữ trung niên trắng bệch, nhem nhuốc mà khóc lóc, van xin mọi người qua đường giúp đỡ cùng với dòng chữ nghệch ngoặc “Bán thân mua hòm giúp mẫu thân được an nghỉ yên bình” trước người.

Bất quá trên con đường nhiều người này lại không hề có một ai mở lòng giúp nàng. Bởi đơn giản người nghèo thì không có tiền trợ giúp nàng, người giàu không phải người tốt, nam tử có tiền chê nàng quá xấu với vết bớt đen chiếm 1/4 diện tích trên gương mặt khá xạm nâu nên không mua, còn về người tốt lại chưa hề xuất hiện lấy một móng.

Thiếu nữ cứ thế nước mắt dòng giã van xin, dòng người thì vẫn qua lại vô tình… cho đến khi Vô Thường đi ngang qua.

Hắn nhìn thấy hoàn cảnh của thiếu nữ ở trước mắt, trong lòng bất chợt nhớ đến một cảnh tượng hạnh phúc trong quá khứ mà đứng lại đôi chút trên đường, hồi tưởng.

Đó là lúc hắn có tiền, có quyền, ăn mặc khá sáng trọng đi qua khu phố trung tâm nhưng lại ngang nhiên bỏ qua một lão già bần hàn, xin ăn ở cuối phố. Thế là đột nhiên một cô nữ sinh chưa đến 18 tuổi ở ngôi trường cấp ba danh giá bên cạnh chợt chạy đến, chặn đường hắn mà mím môi tức giận quát tháo hắn, giăng dạy hắn đủ điều về lương tâm, về chuyện một người công dân tốt nên làm,… Và đó là giây phút hắn và nàng gặp nhau.

Giờ nhìn thấy thiếu nữ tựa như lão ăn xin năm đó, lòng hắn có chút hoài niệm nhưng tan đi rất nhanh.

“Ta sẽ giúp nàng… vì duyên”

Hắn cất chiếc mặt nạ đi, tiến lại gần chỗ của thiếu nữ, ngồi xuống nhẹ hỏi.

-Cô nương, ngươi bán thân như thế nào?

-Thiếu gia thiếu gia…

Thiếu nữ ngay lập tức ôm lấy chân Vô Thường, mong muốn giữ bước chân hắn lại mà vừa khóc vừa nói.

-Chỉ cần ngài giúp ta an tán mẫu thân thật tốt, ta nguyện sẽ làm trâu ngựa cho ngài cả đời thưa thiếu gia, cầu xin ngài.

-Vậy từ nay ngươi đi theo ta.

Vô Thường cũng không nhiều lời, đã hiểu rõ hơn yêu cầu của thiếu nữ liền nhanh gọn gật đầu.

Ngày trước, là phế vật, hắn đúng là chẳng làm được gì dù có là thiếu gia trong Nhậm gia. Nhưng bây giờ, khi hắn đã trở mình, bắt đầu từ phế vật biến thành thiên tài, hắn sẽ có những gì hắn đáng ra phải có. Cho nên việc tìm mảnh đất chôn cất một người, hắn dư sức để làm.

-Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia, nô tỳ nguyện suốt kiếp làm nô lệ cho thiếu gia…

Thiếu nữ trong lòng thập phần vui mừng, nàng nức nở quỳ xuống dập đầu liên tục với hắn.

-Được rồi, được rồi. Trước theo ta về nhà chuẩn bị địa phương tốt chôn cất cho mẹ ngươi đã.

Nhẹ xoa đầu an ủi nỗi đau bấy lấy của thiếu nữ, Vô Thường ôm lấy thi thể toàn mùi hôi tử khí khiến người xung quanh cảm thấy buồn nôn của mẫu thân nàng, dẫn đầu đi về phủ.

Còn về tên tuổi nàng, hắn sẽ để khi về nhà mới hỏi cho rõ.

-Dừng lại! Ta sẽ là người giúp nàng an táng mẫu thân nàng được tử tế.

Hai người vừa đi được vài bước thì bất chợt một giọng nói như tiếng nhạc du dương vang lên cách họ chừng vài mét ngắn.

Vô Thường kinh ngạc, ngoảnh đầu ra sau xem là ai thì phát hiện một thiếu nữ xinh đẹp chừng bằng tuổi hắn nhanh chóng đi đến.

Thiếu nữ này có mái tóc màu xanh nhạt dài hơn vai, gương mặt xinh đẹp, hấp dẫn dị thường với mày liễu mềm mỏng, một cặp mắt xanh nhạt tựa đại dương mênh mông huyền ảo cùng bờ môi đỏ hồng quyến rũ. Trên trán nàng, nằm giữa mi tâm là một ấn ký hình bông hoa cúc nhỏ màu đỏ rực rỡ, nó không những gây trở ngại mà còn tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của nàng.

Đi theo bên cạnh thiếu nữ là bốn tên hộ vệ đều có thân hình rắn chắc, mặt mũi uy nghiêm, nhìn ai cũng mang theo khí thế trấn hiếp, tránh xa chúng ta ra.

-Là Ngọc Yên quận chúa!

-Với sắc đẹp vô song này, đúng thật là người rồi.

-Bái kiến quận chúa.

-Bái kiến Ngọc Yên quận chúa.

-…

Những người có mặt xung quanh nhìn thấy thiếu nữ liền vội vã cung kính hạ mình quỳ xuống đất, trong mắt họ thậm chí còn có cả sự tôn sùng kỳ lạ như là thiếu nữ này đã có công lớn gì đó đối với người con gái út xinh đẹp vô song, Hồng Ngọc Yên của Vương gia Hồng Vân Tiêu này.

-Bái… bái kiến quận chúa.

Thiếu nữ bán thân nghe người xung quanh gọi thiếu nữ khuynh nước khuynh thành trước mặt như vậy cũng liền hoảng hốt quỳ xuống giống mọi người, cung kính.

Còn Vô Thường, hắn không quỳ vì xét theo hiểu biết về vai vế của hắn, hắn không cần quỳ.

-Nhãi con to gan, gặp mặt quận chúa còn không mau quỳ xuống?

Một tên hộ vệ lộ vẻ mặt giận dữ, nhìn Vô Thường quát.

Vô Thường không tỏ vẻ gì cao siêu, hắn chỉ nhàn nhạt lấy ra một tấm lệnh bài thân phận Kiếm Trận Tướng Phủ rồi nói.

-Ta là thành viên của Kiếm Trận Tướng Phủ, có đặc quyền miễn quỳ.

-Bái kiến quận chúa.

Sau đó hắn cũng khom người một cái đối với thiếu nữ.

Gia chủ hiện tại của Nhậm gia là ông nội Vô Thường, Nhậm Thiên Hành. Nhậm Thiên Hành là một trong mười tám vị Tướng quân dưới trướng của hoàng đế Hồng Mặc Thiên nên cũng có một số đặc quyền tựa như gặp hoàng thất ngoài hoàng đế thì không cần phải quỳ để hành lễ.

Vô Thường mặc dù là phế vật nhưng xét cho cùng hắn vẫn là người Nhậm gia, là thành viên Kiếm Trận Tướng Phủ nên vẫn có đặc quyền đó.

Bốn tên thị vệ thấy lệnh bài chứng thân phận của hắn liền không thể nói gì được nữa. Phía sau họ, Hồng Ngọc Yên cũng không phải một cô gái vô học, không hiểu lễ nghĩa, nàng dùng âm thanh thánh thót như hòa tan lòng người nói với hắn.

-Thì ra là Nhậm công tử, xin thứ lỗi cho thuộc hạ của Ngọc Yên đã vô lễ. Ngọc Yên thay mặt thuộc hạ mong công tử bỏ qua sự vô lễ của họ.

-Không sao. Vậy quận chúa ngăn ta lại và những lời nói vừa rồi là như thế nào?

Vô Thường cố gắng làm ra gương mặt tươi tươi để gây chút thiện cảm đối với Hồng Ngọc Yên, hỏi.

-Ngọc Yên cũng xin nói thẳng, Ngọc Yên sẽ giúp mẫu thân của nàng được an táng chu toàn, yên nghỉ một cách tốt đẹp. Nên không biết Nhậm công tử có thể nhường nàng và mẫu thân nàng lại cho Ngọc Yên hay không?

Hồng Ngọc Yên vươn cánh tay trắng nõn tựa búp sen chỉ về hướng của thiếu nữ bán thân nói, đôi mắt long lanh nước biển tựa có thể làm xiêu lòng bất cứ một nam nhân nào cũng không ngừng nhìn về Vô Thường.

Ngọc Yên thật sự rất đẹp, mọi cử chỉ hành động của nàng đều toát lên một tia ma mỵ khiến người luân hãm yêu thương nàng. Nhưng đó chỉ là đối với người khác, còn đối với Vô Thường thì nó hoàn toàn vô nghĩa.

Vô Thường giữ y nguyên vẻ mặt tươi tươi, hỏi nàng.

-Có thể, nhưng trước đó ta muốn hỏi quận chúa một câu nhỏ. Người mua nàng về rồi thì sẽ cho nàng làm gì?

-Khi Ngọc Yên an táng mẫu thân nàng xong, Ngọc Yên sẽ cho nàng được tự do.

Ngọc Yên chớp đôi mắt đẹp, khẳng định.

Nhận được câu trả lời của nàng, Vô Thường lập tức lắc đầu, khước từ ngay.

– Ta xin lỗi, ta không thể đáp ứng việc giao nàng cho quận chúa được.

Rồi hắn cúi người xuống, nâng đỡ thiếu nữ bán thân đứng lên. Sau đó cả hai người cùng khối thi thể quay người rời đi.

-Đi thôi, chúng ta trở về phủ.

-Không được đi, dừng lại!

Ngọc Yên tức thì giận dữ lên, môi đỏ mím chặt quát.

Đối với nàng, Vô Thường có hình tượng giống hệt các dạng thiếu gia, công tử ăn chơi nên đối với việc Vô Thường sẽ an táng mẫu thân thiếu nữ, trợ giúp thiếu nữ có một cuộc sống yên ổn, nàng tuyệt không bao giờ tin tưởng. Chưa kể, có khi Vô Thường còn đê tiện đến nỗi “người xấu không tha” mà làm ra những hành động xấu xa như chuyện “ấy ấy” rồi vứt bỏ thiếu nữ, thậm chí chơi chán rồi giết thiếu nữ. Do vậy nàng tuyệt đối không cho Vô Thường mang người rời đi. Thiếu nữ này phải được chính tay nàng trao trả tự do.

Nếu lần này Vô Thường còn không nhượng bước, nàng sẽ dùng vũ lực để cướp đoạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN