Chân Huyền Ảo
Đối Chiến Hắc Bào Nhân
Trên đường không phải trở về nhà.
Ở đường thứ 14, tính từ đấu trường Phong Ba. Vô Thường dừng chân ở một con hẻm, nơi đang có một vị thiếu nữ bạch y xinh đẹp với mái tóc đen huyền, lấp lánh cuốn hút ánh mắt người nhìn, đang vui đùa cùng vài đứa trẻ nhỏ có bộ dạng trông khá nghèo khổ tại cuối con hẻm.
Đây là con hẻm vắng người nhất mà hắn thấy được.
Hắn quay người, nhìn một thân ảnh khoác trên mình một bộ đồ đen kín mít, mặt đeo mặt nạ quỷ dữ nhưng hắn vẫn có thể đoán là nam nhân, nói.
-Tiền bối theo ta tổng cộng đã qua hai con phố, mười ba đoạn hẻm, không biết hiện tại có thể lộ mặt để vãn bối yếu nhược này được diện kiến chân dung?
Hắc bào nhân nhoẽn miệng cười, nhưng không gỡ mặt nạ ra, nói.
-Khá lắm tiểu tử. Chỉ là Bán Linh Nhân cảnh giới lại phát hiện được ta đang theo sau, phần năng lực này ngay cả một số đệ tử nổi tiếng trong Tông cũng không có được.
“Là một trung niên. Bất quá nếu đã có tu vi cao thì dáng vẻ trung niên sẽ đồng nghĩa với tuổi chân thật từ 150 tuổi đến 300 tuổi đối với Linh Sư cảnh”.
Từ giọng điệu trầm trầm nghe được, Vô Thường suy đoán hắc bào nhân là trung niên 35, 40 tuổi.
Vô Thường tựa hồ thấp thỏm trong lòng khi bị một cao nhân chặn đúng. Hắn âm thầm thủ thế, giọng điệu tuy cố bình tĩnh nhưng vẫn không che được sự lo lắng nói.
-Vãn bối đã từng vài lần bị cường giả Linh Nhân cảnh khóa khí tức nên rất quen thuộc.
-Thì ra là thế, thảo nào ta lại bị phát hiện.
Hắc bào nhân thở dài.
Vô Thường hỏi.
– Không biết tiền bối tìm vãn bối là vì gì?
Hắc bào nhân bỗng đảo bàn tay phải, trên tay lập tức xuất hiện một cây dược thảo toàn thân trắng bạch, trên đầu có ba chiếc lá xanh biếc quoe quẩy. Hắn nhìn Vô Thường, miệng ý cười dụ dỗ, bảo.
-Tiểu tử, vừa rồi ở đấu trường Phong Ba ta cảm thấy thân thủ ngươi rất được. Bây giờ hãy đánh với ta một trận, nếu trong vòng 30 tức hơi thở, ngươi không nằm gọn trong tay ta thì một gốc Bạch Linh Chi hai trăm năm này sẽ thuộc về ngươi. Rất dễ và rất lợi.
Bạch Linh Chi là một loại linh thảo mà nếu nói ở Hồng Long quốc là rất hiếm, ngay cả hoàng đế Hồng Mặc Thiên nhìn thấy cũng phải thèm vì nó có thể trực tiếp tăng lên linh lực trong cơ thể nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ chất lượng linh lực. Đây rõ ràng là một mồi câu béo ngậy đối với vô số tu luyện giả.
Bất quá đối với Vô Thường thì món mồi đó lại hóa thành củi khô mục nát, cho cũng không thèm.
Vô Thường, hắn không có kiến thức về Bạch Linh Chi nên không biết công dụng siêu phàm của nó. Thậm chí cho dù hắn có biết thì hắn cũng không cần bởi hắn khá nghe lời những câu khuyên răng “ăn ngoại lực sẽ khiến linh lực trở nên yếu nhược, không được tinh chất” có trong các bộ truyện. Do đó, hắn không hứng thú mấy với gốc linh dược.
Hắn đen mặt, nói.
-Tiền bối nói giỡn, một người chưa có tu vi Linh Nhân cảnh như tiểu bối, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tiền bối? Trò chơi tiền bối đưa ra, căn bản là ta không có đường thắng.
Linh Nhân cảnh và Linh Sư cảnh có năng lực rất quỷ dị. Vô Thường từng tự tin có thể dùng Linh Thể để đối chọi với Cuồng Tiêu hay Lý Hạt là vì hai người họ là Linh Nhân cảnh cấp thấp, năng lực cũng “cùi bắp” nên mới bị bắt làm “lính” cho con cháu thiên tài sai vặt. Nhưng còn đánh với Linh Nhân cảnh thứ dữ, đặc biệt là Linh Sư thì hắn chết chắc.
-Ta sẽ ép cảnh giới xuống Bán Linh Nhân giống như ngươi. Thế đã công bằng rồi chứ?
Hắc bào nhân cười nói.
Tựa như hơi suy nghĩ, Vô Thường gật đầu, chấp thuận.
-Vâng, đã công bằng. Bất quá nếu như vãn bối sơ ý đánh trúng tiền bối thì không biết có bị tiền bối ăn thịt hay không đây?
Hắn tự biết lúc này đã chạy trời không khỏi nắng, cho nên đành chấp nhận cuộc chơi để dòng đời đưa đẩy.
Không mạnh bằng người ta, muốn sống chỉ có nước làm chó sủa “gâu gâu”.
Hắc bào nhân lập tức cười lên ha hả đầy vui vẻ, rồi nói.
-Tiểu tử, xem bộ ngươi rất tự tin nha. Vậy thế này đi. Ngươi nếu đánh trúng ta, ta thề sẽ không làm gì ngươi, ngược lại còn tăng thêm phần thưởng cho ngươi. Đánh trúng ta một đòn, tặng ngươi hai gốc Bạch Linh Chi 200 năm. Trúng ta hai đòn, tặng ngươi một gốc Bạch Linh Chi 500 năm. Trúng ta ba đòn, tặng ngươi ba gốc Bạch Linh Chi 500 năm. Còn nếu đẩy lùi được ta dù chỉ một bước, tặng ngươi mười gốc Bạch Linh Chi 500 năm, đủ để một vị Linh Sư cảnh từ tầng 1 đề thăng lên tầng 2 chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi. Đủ hài lòng chưa hả tiểu tử?
Là Linh Sư cảnh tầng 6 đến từ Tông môn khủng bố như hắc bào nhân, hắn làm sao có thể thua trước một tiểu tử chưa thành Linh Nhân cảnh được chứ? Nếu vậy thì hắn chết đi cho rồi a.
-Tiền bối đã nói vậy thì vãn bối xin được phụng bồi.
Vô Thường cũng không nhiều lời. Hắn muốn quất nhanh, kết thúc nhanh, để điều gì đó đến sẽ đến nhanh với hắn, chứ hắn không muốn chờ đợi.
Hắn sẽ cố giải quyết nó trong vòng một nốt nhạc.
-Tốt. Vậy đánh đi tiểu tử.
Hắc bào nhân đứng nghiêm mình, thận trọng hướng bàn tay đến Vô Thường đứng cách hắn tầm 20m, mời chiến.
Vô Thường ánh mắt bình tĩnh, tuy nhiên vẫn cố tạo ra chút lo lắng, căng thẳng giả tạo. Hắn cuối người, nhặt lên một hòn đá, rồi nói.
-Khi hòn đá này chạm đất, cuộc chiến giữa chúng ta sẽ bắt đầu thưa tiền bối.
Vụt!
Hòn đá được thẩy mạnh lên trời cao. Vô Thường và hắc bào nhân đối diện nhìn nhau đầy tĩnh lặng trong con hẻm chỉ có bề ngang tầm 10m đường.
-Oa, bên kia sắp có đánh nhau tỷ tỷ ơi!
Sau lưng Vô Thường, khoảng cách tầm 50m. Một đám con nít gồm 7 người, bao gồm cả nam hài lẫn nữ hài đang vây vòng quanh một thiếu nữ xinh đẹp mà chơi đùa, thì trong đó chợt có một nam hài chừng 6 tuổi, thân hình hơi gầy chỉ về hướng Vô Thường cùng hắc bào nhân, kêu to.
-Có đâu, ngươi nói xạo. Hai người đó chỉ đang liếc mắt đưa tình với nhau thôi.
Một nữ hài lên tiếng.
Nam hài kia tức thì phản bác.
-Làm gì có. Cha ta bảo liếc mắt đưa tình chỉ dành cho một nam và một nữ, chứ một nam và một quái nhân đeo thui sao liếc mắt đưa tình được? Họ chuẩn bị đánh nhau đấy.
-Hơ. Người ta chỉ đeo mặt nạ, làm sao ngươi biết không phải nữ nhân đây?
-Nữ nhân sao không có ngực chứ? Ngươi sao rồi.
– Lỡ ngực nhỏ thì sao?
Một nữ hài khác bỗng nhiên xen vào.
– Không phải. Đó là nam nhân.
– Xì, không tin.
– …
Nhóm con nít bỗng chốc bàn luận sôi nổi.
Còn thiếu nữ đứng trong vòng tròn, nàng nhìn hai người Vô Thường mà nhíu mày lên xuống, không hiểu đang nghĩ gì.
-Tiểu thư, người có cần ta đến đuổi bọn họ đi không?
Gần cạnh, một vị trung niên tầm ngũ tuần đứng trước cổng ra vào của Bình An Phủ, lên tiếng nói với thiếu nữ.
-Ân, Lục bá nhớ là nhẹ nhàng với họ nha.
Thiếu nữ cất lời, âm thanh mỹ diệu như tiếng chuông bạc vang lên thanh thúy.
-Vâng, tiểu thư.
Vị trung niên ngũ tuần lập tức hướng hai người Vô Thường đi nhanh đến.
Bất quá hắn đi chưa được mười mét thì một tiếng Thét kinh khủng đã ầm vang ở trong đầu hắn.
-CÚT!
Chỉ một tiếng quát, tai vị trung niên ngũ tuần đã tức khắc rỉ ra máu tươi, thân thể vốn rất dũng mãnh lại trở nên uể oải, không tự chủ lùi bước ra sau rồi ngồi xuống đất.
Nét mặt hoảng sợ, khiếp hãi nhanh chóng hiện lên gương mặt trung niên đối với hai người ở trước mặt.
Một Linh Nhân cảnh tầng 1 như hắn lại bị một tiếng quát làm cho cơ thể trở nên mất sức. Đây là sức mạnh kinh khủng gì? Hai người đó rốt cuộc khủng bố ra sao?
Hắn không biết, và cũng không dám bén mãn đến chỗ hai người kia thêm một tẹo nào nữa.
Cộc!
Đúng lúc này, hòn đá Vô Thường ném lên không trung đã rơi xuống mặt đất, nảy lên liên tiếp 2 lần mới lăn lóc ra chỗ nằm bất động.
Vụt!
Vụt!
Hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người cấp tốc áp sát vào nhau.
“Hắn đã nói sẽ áp chế tu vi bằng ta, tức cơ thể của hắn, sức phòng ngự của hắn sẽ giống hệt một người thường. Đây sẽ là cơ hội duy nhất để ta ha đo ván hắn bằng Linh Thể, sau đó tháo chạy”.
“Hy vọng hắn không có luyện bất kỳ một môn Thể Thuật nào. Không thì kẻ chết sẽ là ta”.
-Siêu Nhân Cước!
Nghĩ như vậy, Vô Thường lập tức bay người lên không trong tư thế chân trái vuông góc với bắp chân phải, còn chân phải thì dũi thẳng ra tựa như một cây thương bén nhọn, cực kỳ mạnh mẽ đâm về phía trước.
– Hảo tiểu tử.
Nhìn một cước mà theo như hắc bào nhân phỏng đoán là Vô Thường đang muốn độ lực, dùng một đòn duy nhất để phân thắng bại. Hắc bào nhân rất khen ngợi.
– Ngươi đã muốn đọ lực khi ở Bán Linh Nhân cảnh giới, vậy thì ta sẽ đọ với ngươi bằng chính thực lực khi ta còn là Bán Linh Nhân cảnh giới!
Tay phải hắc bào nhân nắm chặt lại, mọi sức lực bị áp chế sao cho bằng với thời điểm hắn là Bán Linh Nhân cảnh giới đều dồn hết vào cánh định, ý định dùng quyền để phân định thế cục thắng bại với một cước của Vô Thường là hoàn toàn rõ ràng đến từ hắc bào nhân.
– Tiếp chiêu đi tiểu tử!
Hắc bào nhân dậm chân, cả cơ thể mang theo một quyền uy thế hướng thẳng đến một cước của Vô Thường mà va chạm.
– Hự!
Quyền, cước chạm nhau. Ngay lập tức, một bóng người mang theo cánh tay gãy bay mạnh về phía sau, nện người xuống đất rồi kéo lết một đường dài trên đất gần 5m mới có thể ngừng lại.
Phịch!
Vô Thường đáp người xuống đất, hắn tít tắc trèo qua tường, bỏ chạy mất dạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!