Chân Huyền Ảo - Nguy Hiểm Bất Ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Chân Huyền Ảo


Nguy Hiểm Bất Ngờ



Trong lúc đó, khi ba khúc cây khô bay lên, chuẩn bị va chạm với ba nhánh cây thì Vô Thường cũng chỉ còn cách nhánh cây thứ nhất 2m, hắn tức thì khụy người xuống hòng đánh lừa cú quật của nhánh cây.

Vụt!

Nhánh cây vừa cử động nhẹ, Vô Thường liền nhúng người nhảy mạnh về phía trước, bay qua phạm nhánh cây đầu tiên khi nó đang quật chỗ hắn vừa rời.

Rặc!

Khi ba khúc cây kho bị đán vỡ nát, Vô Thường tránh thoát được nhánh cây đầu tiên liền xoay người trên không, tay phải nhanh vận sức rồi tự tay chưởng vào ngực mình, đẩy mạnh thân thể bay về sau.

-Phụt…

Vô Thường nôn máu, thế nhưng bù lại hắn đã thoát khỏi phạm vi công kích của tất cả các nhánh từ Tự Vệ Linh Thụ.

-Tâm tính rất khéo, tự đả thương bản thân để tạo lực đẩy cứu mạng chính mình. Không tệ, không hề tệ một chút nào đâu.

Ngồi trên đám mây, Nam tử gật gù khen gợi Vô Thường.

Nếu lúc này có người biết đến danh tính nam tử đi ngang qua và nghe thấy lời khen của nam tử, họ sẽ không khỏi giật mình lên “Trời! Một trong mười thiên tài chói sáng nhất Nam Vực, chưa bao giờ hạ mình hay nể phục bất kỳ ai dưới thiên phú giờ lại đang khen một tiểu tử chưa phải là Linh Nhân cảnh?”.

– Phụ…

Té lăn đến một gốc cây cỏ, Vô Thường lập tức ngồi dậy, khí công trong người nhanh chóng vận chuyển để yên ổn thương thế đang khá trầm trọng. Nhất là vùng ngực, nơi hắn đã hai lần “tự sướng” vào, chờ đợi Linh Thể tự động khôi phục thương thế.

Nếu không phải cơ thể là Linh Thể, e rằng hắn bây giờ đã phải lê lết trước hai cú tự đánh chính mình.

-Chúng đã đi.

Nhìn đàn chim sẻ cào cào bay đến gần cây xanh rêu liền bỏ cuộc quay về, không tiếp tục truy đuổi khiến Vô Thường cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Bách Thú Lâm quả thật là một nơi vô cùng nguy hiểm. Hôm nay may mắn hơn mọi ngày nên không có yêu thú mạnh mẽ rình mò, làm người lầm tưởng thuận buồm xuôi gió, nhưng mà kết quả thì có thể lấy Vô Thường ra hình dung.

Nào là máu rắn có độc tính ăn mòn, chim sẻ cào cào như không khí xuất hiện sau lưng, rồi bất ngờ bị một cái cây vô hại đập vào mặt, xung quanh còn nhiều thứ kỳ quái vô cùng như vùng cỏ tím, vùng đất trống,.. Tất cả đều dẫn đến đường chết ngay trước mắt.

Đó là lý do tại sao rất ít thế lực Linh Sư cảnh dám dẫn người bước vào Bách Thú Lâm.

-GÀO… GÀO… GÀO…

Đúng lúc này, bất chợt một tiếng gầm kinh thiên đến từ trung tâm Bách Thú Lâm vang lên.

Âm thanh to lớn khủng khiếp lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng trong rừng, rung chuyển tất cả các gốc cây ngọn cỏ, trấn nhiếp tất cả các yêu thú đang ẩn núp trong hang, trong ổ, khiến bọn chúng từ run rẩy, sợ sệt cho đến trở nên bất động, cơ thể như là bị ngàn ngọn núi đè xuống. Có nhiều con yếu nhược thậm chí chịu không nổi liền trực tiếp thổ huyết, ngất lịm hoặc chết.

-Không xong!

-Ta phải nhanh chân hơn.

Nghe âm thanh khủng khiếp này, Vô Thường tự biết điềm không muốn nhất đã đến. Hắn lập tức áp chế thương thế, cơ thể đứng dậy rời đi, tốc độ gấp đôi so với lúc trước như muốn tiến nhanh hơn với Thần Chết.

-GRÀO…

Vài giây sau, một luồng khí thế kinh khủng kèm theo tiếng gầm hoang dã lan tỏa. Trung tâm Bách Thú Lâm như hứng chịu phải một cơn bão không lồ, cây cối lung lay, đổ ngã, bầu trời bên trên mây đen hội tụ, sấm chớp từng đạo, từng đọa rền vang.

May mắn là Vô Thường ở cách rất xa trung tâm nên không bị ảnh hưởng, nếu không thì đừng nói là chạy, đi bộ hắn chưa biết đã làm được không.

Trên trời, nam tử cảm ứng biến động trong khu rừng, môi lộ nụ cười nhạt.

– Xem ra con Lam Hỏa Hổ cấp 2 đỉnh phong kia đã thắng cuộc và nuốt xuống Ngũ Lan Tâm Thảo, đang tiến hành đột phá thành Linh thú cấp ba. Tiểu tử, những con yêu thú kia đang bỏ chạy khỏi Lam Hỏa Hổ, cũng tức là chúng sẽ chạy đến bìa rừng, xem ngươi làm sao đối phó.

Tầm mười phút sau.

Vô thường một đường chạy như điên, hắn đã rất gần, rất gần với nơi cần đến. Trên đường đi cũng không gặp truyện gì đáng kể, rất thuận lợi.

Thế nhưng mà ngay lúc này…

– Cơ thể… ta…

Đang chạy, Vô Thường bỗng nhiên cảm thấy cơ thể tự dưng uể oải, chóng mặt. Mắt, mũi, tai của hắn đều chảy ra máu một cách kỳ dị, khiến hắn phải dừng bước chân trong sự thở dài không xong của cuộc đời bởi lẽ hắn biết, hắn đã bị gì.

“Trong không khí có độc”.

Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm nguyên nhân để biết loại độc, có khi còn có thể trị được.

-Không thể nào, là Vô Hình Độc Hoa?!

Bất giác nhìn thấy một đóa hoa đỏ hồng có bảy cánh hoa, trông khá giống hoa hồng, rất rực rỡ và đẹp đẽ nằm ngay tại một gốc cây mục nát. Vô Thường không khỏi có một sự khó tin trong lòng và một trận lạnh lẽo, tử vong đang tiến đến.

Vô Hình Độc Hoa, một loại hoa tỏa hương không mùi, không sắc nhưng cực kỳ độc, hương hoa lại tồn tại lâu trong không khí đến vài phút, chỉ cần Linh Nhân cảnh đi qua hít vào một hơi, trong vòng năm phút nếu không phát hiện kịp thời, đồng lúc nín thở và dùng thuốc giải thì sẽ chết.

Vô Thường không phải Linh Nhân cảnh, hắn cũng không có thuốc giả, thế nên cái chết chắc chắn là thứ chờ đợi hắn trong vài phút tới.

Thế nhưng cái vấn đề đặt ra ở đây khiến hắn khó tin, đó là tại sao Vô Hình Độc Hoa lại ở nơi này, một nơi mà dường như không phù hợp với điều kiện sinh trưởng, phát triển của nó.

– Phụt… độc tính đã ăn mòn đến nội tạng…

Nôn ra một ngụm máu đen ngay khi kiểm tra tình trạng cơ thể. Sắc mặt Vô Thường trở nên cực kỳ không tốt. Cả cơ thể hắn rõ ràng đang bắt đầu cứng lại như là để tiến hóa thành một cái xác.

-Điểm cuối cùng của ta đây sao?

Nhìn ngụm máu đen dưới đất, hắn thở dài.

Hắn tất nhiên không muốn chết, nhưng sự thật khiến hắn không thể không chấp nhận đây là chung kết của cuộc đời hắn, của cuộc đời người mang tên Vô Thường.

Bách Thú Lâm đúng là Bách Thú Lâm, một nơi nguy hiểm mà ngay cả Linh Sư cảnh cũng phải bỏ mạng.

“Hay là cầu xin cao nhân trên trời cứu ta một mạng?”

Trong đầu hắn chợt hiện lên một ý niệm cầu sống.

Nhưng rồi nửa giây sau, hắn cũng tự trả lời cho chính mình.

“Không. Trời muốn người chết, người ắt sẽ chết. Trời không muốn người chết, họ dù bị chặt đầu cũng sẽ không bao giờ chết”.

“Màn kịch này, ta sẽ diễn đến cùng. Dù sao thì chết, ta cũng không phải là chưa từng”.

“Tuy nhiên nếu ta thật sự chết, ta nên làm việc này vì Nguyệt Liên trước khi ra đi vĩnh viễn…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN