Thời gian có đi không về? - Chương 3: Oan gia ngõ hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thời gian có đi không về?


Chương 3: Oan gia ngõ hẹp


Lâm Bảo Ngọc nhanh chóng chạy đến cô nhi viện, cô thường mặc bộ đồ thú để cho những đứa trẻ cảm thấy vui hơn. Không biết vì sao cô thích đến nơi này. Có chuyện buồn chỉ cần tới đây, chỉ cần thấy nụ cười vô tư vô nghĩ của những đứa trẻ cô liền thấy vui, có lẽ đây chính là nơi mà cô cảm nhận được sự ấm áp. Chỉ cần có tiền, cô liền mua rất nhiều bánh kẹo, gấu bông cho những đứa trẻ ấy.

Sau khi vui đùa với những đứa trẻ, cô mệt mỏi ngồi nghỉ ở ghế đá, đột nhiên trước mặt hiện lên một chai nước khoáng, cô còn tưởng mình nhìn lầm thì lại thấy một nụ cười nhẹ nhàng. Cô có chút bối rối liền đứng lên, cuối người chào người phụ nữ trước mặt, bà ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất sang trọng.

“Con ngồi đi!” Bà nhẹ nhàng nói.

Lâm Bảo Ngọc nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin ngồi xuống bên cạnh bà.

“Cô thấy con rất hay tới đây, đợi bọn trẻ ngủ trưa con lại về.”

“Dạ! Mỗi khi con về mà các em chưa ngủ chắc chắn sẽ khóc… Nên con chỉ có thể đợi các em ngủ thôi.” Cô vô tư nói.

“Con sống ở gần đây sao?”

“Dạ nơi con làm việc gần đây… Mà cô là…”

“À, con cứ gọi cô là cô Phương được rồi.”

“Con là Bảo Ngọc.”

Không hiểu vì sao dù chỉ mới lần đầu gặp mặt nhưng hai người họ lại nói chuyện rất ăn í và vui vẻ.

Tại công ty, mọi người bắt đầu vào chủ đề chính.

“Kế hoạch dự toán về các hạng mục lớn trong năm nay chúng ta đều thu về số tiền cao hơn chỉ tiêu đặt ra hai phẩy ba phần trăm và cao hơn năm trước không phẩy năm phần trăm.” Ông Lâm nghiêm nghị nói.

“Kế hoạch này tôi nhớ không nhầm là của cô Lâm đề ra vào năm ngoái. Tôi nghĩ… Chúng ta nên khen thưởng đặc biệt cho cô ấy.” Triệu đổng lên tiếng.

Lâm Kiến Linh cúi đầu nhẹ: “Cảm ơn Triệu đổng quá khen. Công sức là do tất cả mọi người trong công ty bỏ ra. Tôi nghĩ nên tạo một phần thưởng nho nhỏ như tăng tiền lương hay một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi mọi thành viên trong công ty.

“Mọi người nhìn nhau thảo luận, có vẻ rất đồng tình với ý kiến của Lâm Kiến Linh. Chủ tịch Lâm vui vẻ nhìn về phía Dương Chí Duy: “Cậu Dương có ý kiến gì không?”

Dương Chí Duy cười nhẹ, từ tốn nói: “Tôi nghĩ cô Lâm nói rất hợp lý, chúng ta nên tạo một bữa tiệc cuối năm cho mọi người thoải mái với công việc, một phần để Lâm Thị mở rộng thị trường giao lưu với nhiều Công Ty trong và ngoài nước.” Lúc này các đổng sự hoàn toàn đồng ý, vỗ tay thay cho lời tán thành.

Lâm Kiến Linh luôn nhìn Dương Chí Duy, chỗ ngồi của họ đối diện nhau, cô chưa từng thích nhìn một người như vậy. Các đường nét ngũ quan trên mặt anh đều rất hài hòa, nhất là sóng mũi vừa cao vừa thẳng. Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Dương Chí Duy liền đảo mắt nhìn, Lâm Kiến Linh bối rối đảo mắt sang nơi khác ngay lập tức.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều vui vẻ mời nhau đi ăn. Lâm Kiến Linh không phải là người chủ động, nhưng với anh cô luôn không kiềm được lòng mà bắt chuyện trước.

“Anh Dương!” Sau một lúc suy nghĩ Kiến Linh quyết định lên tiếng.

Dương Chí Duy liền quay người, nhìn theo hướng Kiến Linh. Để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt, cô liền nói: “Cảm ơn anh vừa nãy đã ủng hộ tôi… Anh rảnh chứ? Tôi mời anh bữa cơm.”

Dương Chí Duy cười nhẹ: “Không có gì đâu! Xin lỗi cô Lâm… Hôm nay không tiện…”

Lâm Kiến Linh có hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy để bữa khác vậy!”

“Được! Bữa khác tôi chắc chắn sẽ mời Cô Lâm.”

Lâm Kiến Linh vẫn vui vẻ gật đầu rồi họ chào tạm biệt nhau.

Dương Chí Duy nhanh nhẹn bước tới chỗ đậu xe: “Anh về Công ty trước đi, hôm nay tôi tự lái xe.” A Bảo nghe theo lời của anh, tự động gọi xe về công ty của mình.

Ở Cô nhi viện bà Phương và Lâm Bảo Ngọc nói chuyện rất vui vẻ.

“Con rảnh chứ? Đi ăn cơm với cô.” Bà Phương từ tốn nói.

Lâm Bảo Ngọc rất ít nói chuyện với người lạ nhưng khi nói chuyện với bà Phương cô thấy rất vui và tất nhiên cô sẽ không từ chối lời mời này. “Dạ được!” Lâm Bảo Ngọc vui vẻ nói.

Nói xong cô liền thấy một người thanh niên mặc sơ mi trắng từ đằng xa bước vào. Do khoảng cách khá xa, khiến cô không nhận ra người đàn ông trước mặt, nhưng khi anh ta tiến tới mỗi lúc một gần, sắc mặt Lâm Bảo Ngọc liền thay đổi.

“Mẹ!” Dương Chí Duy vui vẻ nói.

Bà Phương nhìn thấy con trai đã lâu không gặp liền đứng dậy đánh nhẹ vào vai anh: “Tôi còn tưởng cậu quên người mẹ này rồi!”

Dương Chí Duy liền biết cách lấy lòng mẹ, nhẹ giọng nịnh bà: “Làm sao mà con quên mẹ được! Mấy năm rồi, mẹ vẫn trẻ trung xinh đẹp như ngày nào.

“Bà Phương chỉ biết lắc đầu, con trai bà sao cứ mãi trẻ con như vậy chứ. Có lẽ đối với Lâm Bảo Ngọc hôm nay là một ngày gì đó, cả ngày hôm nay quanh đi quẩn lại cô chỉ toàn thấy anh, không gặp chỗ này thì gặp chỗ khác.

“Đây là con trai cô, Dương Chí Duy… Còn đây là Bảo Ngọc…” Bà Phương vui vẻ giới thiệu cho hai người làm quen. Lâm Bảo Ngọc chỉ biết cười gượng, cô cúi chào anh một cái lấy lệ. Giờ đây, cô mới thật sự hiểu thế nào là “Oan gia ngõ hẹp”.

Đứng đó một lúc, Lâm Bảo Ngọc mới lúng túng nói: “Con chợt nhớ ra còn một số việc chưa giải quyết. Con xin phép về trước ạ!”

Bà Phương có hơi bất ngờ với câu nói của cô nhưng cũng không muốn làm khó: “Thôi được rồi! Con cứ đi giải quyết chuyện của mình đi.”

Lâm Bảo Ngọc gật đầu chào tạm biệt bà Phương rồi đi tới chỗ để xe của mình. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm: “Sao mình phải sợ anh ta chứ? Đúng là…” Cô không thể hiểu nổi, đành suy nghĩ chuyện khác để không phải nhớ tới anh nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN