Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 181: Sầu Triền Miên (2)
Trong phòng lớn như vậy.
Bên tai chỉ nghe tiếng “Rào rào”.
Tôn thêm căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Một lát sau.
Âm thanh “Rào rào” dần nhỏ xuống, Diêu Bối Địch để “Nó” xuống, sau đó bưng chậu đi vào trong toilet.
Một hồi lâu, cô từ trong toilet đi ra.
Đưa mắt liếc nhìn Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt thâm thúy của anh một khắc kia cũng đặt trên người mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch vội vàng quay đầu, mặt chợt ửng đỏ, đỏ đến cả cổ.
Cô vội vã đảo mắt sang hướng khác, sau đó hơi bứt rứt ngồi bên giường Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ cũng không nói gì, hai người trầm mặc, cứ vẫn trầm mặc như vậy.
Thời gian tích tắc từng giây từng phút trôi qua, hai người không có ai chủ động mở miệng nói chuyện, Tiêu Dạ nằm trên giường, toàn thân cũng đau, không thể động đậy, Diêu Bối Địch yên tĩnh khép hờ mắt, ngón tay nắm vạt áo, chỗ vạt áo dường như có lẽ đã nhiều nếp nhăn.
Căn phòng yên tĩnh như vậy, mặt trời dần xuống núi, ánh mặt trời hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào, kéo ra một đường ánh sáng thật dài, khiến gian phòng vốn có màu sắc hơi trang nhã dính vào chút vẻ ấm áp, cũng vòng quanh lên hai người trong phòng, đường nét nét mặt nhẹ nhàng.
Trong gian phòng hài hòa như thế, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Diêu Bối Địch ngẩn ra, quay đầu, “Đi vào.”
Người giúp việc bưng thức ăn, cung kính nói, “Bữa ăn tối của đại thiếu gia.”
“Để đây đi.” Diêu Bối Địch chỉ chỉ bàn trà bên cạnh.
Người giúp việc quy củ để xuống, lễ độ nói, “Lão gia nói, mời đại thiếu phu nhân xuống dưới lầu ăn cơm.”
Diêu Bối Địch gật đầu, “Được. Cô cho đại thiếu gia ăn cơm.”
“Không cần.” Tiêu Dạ nằm sấp trên giường trực tiếp mở miệng, “Hiện giờ tôi không đói bụng.”
“Buổi trưa anh chỉ ăn một chén cháo, qua một buổi chiều như vậy.” Diêu Bối Địch khuyên.
Theo lý, sức ăn của Tiêu Dạ không chỉ ít như vậy.
Là bởi vì thân thể bị thương, ảnh hưởng đến khẩu vị sao?!
“Cô muốn ăn cơm thì nhanh đi ăn đi, hiện giờ tôi không đói bụng.” Sắc mặt Tiêu Dạ hơi âm trầm, giọng nói cũng không quá tốt.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi.
Tính khí của Tiêu Dạ… Cô thật sự không tiện khen tặng.
Cô bất đắc dĩ nói với người giúp việc, “Trước để đó đi, chờ khi nào anh ấy đói bụng thì cho anh ấy ăn.”
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng bụng người nào đó kêu.
Không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Người trong phòng, đều nghe được.
Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ.
Sắc mặt Tiêu Dạ hơi khác thường, nhưng giờ phút này nằm sấp trên giường, mặt dựa vào gối đầu, nhìn không rõ lắm.
“Ruột ngọ nguậy bình thường.” Tiêu Dạ nói từng câu từng chữ.
Diêu Bối Địch thật sự rất muốn cười.
Mỗi lần người đàn ông này nói dối, hình như toàn thân đều không được tự nhiên, nhìn lúg túng như vậy
Người giúp việc không nhịn được nói: “Có phải đại thiếu gia chỉ cần đại thiếu phu nhân giúp ăn cơm không?”
Vừa nói, khiến Diêu Bối Địch lập tức trố mắt nhìn.
Là thế này phải không? Cô còn chưa nghĩ tới, Tiêu Dạ sẽ vì nguyên nhân này, bởi vì, cô luôn như vậy, anh nói cái gì chính là cái đó, chưa từng quá suy đoán tâm tư của anh, hơi ngây ngốc, dựa theo lời anh nói mà suy nghĩ.
Cô mím môi, đưa mắt nhìn anh, “Em cho anh ăn cơm sau đó lại đi xuống ăn?”
“Không cần, tôi không đói.” Tiêu Dạ hơi không nhịn được nói, trong giọng điệu còn hơi nóng nảy, “Cô muốn đi ăn cơm thì đi ăn nhanh một chút đi!”
Là xấu hổ đi.
Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt của Tiêu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!