Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 199: Chương 56.3
“Anh ba, anh cũng quá không tim không phổi đi, tụi em khẩn trương anh một buổi tối, anh vừa tỉnh liền khen một câu cũng không có liền đuổi tụi em đi, cũng quá quá phận rồi!” Cố Tử Nhan khó chịu nói.
Cố Tử Tuấn trợn trắng mắt.
Cố Tử Tuấn mới vừa làm xong phẫu thuật một chút cũng không muốn cãi vã với Cố Tử Nhan, dứt khoát nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Tất cả mọi người đi về trước! Nếu nó đã tỉnh, bác sỹ cũng đã nói không có chuyện gì rồi, trở về đi thôi.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.
Âm thanh ôn hoà, lại giống như rất có uy tín.
Cố Tử Nhan cũng hình như hơi sợ Cố Tử Thần, mím miệng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác cũng đi theo ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Dụ Lạc Vi vẫn còn đứng trong phòng, suy nghĩ một chút, “Mấy ngày này cô ở chỗ này cùng với cậu ấy, cho dù là ai bắt cô đi, cũng không thể đi biết không?”
Dụ Lạc Vi ngẩn ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Nghe tôi là được.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
Mặc dù Dụ Lạc Vi rất không thích Kiều Tịch Hoàn, nhưng an bài như vậy ngược lại cô rất vui mừng.
Cô cũng muốn biểu hiện tốt đẹp một chút ở trước mặt người nhà họ Cố, cô hết lòng hết dạ chăm sóc Cố Tử Tuấn bị thương như thế nào, cho dù bị chửi cũng không rời không bỏ, cô cũng không tin, không làm lay động được Cố Tử Tuấn.
Nghĩ như vậy, trong miệng ngọt ngào cười một tiếng, “Chị, em sẽ chăm sóc thật tốt cho Tử Tuấn.”
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái.
Không phải chăm sóc, mà chỉ có chỗ này an toàn thôi!
Cô mím môi, cùng Cố Tử Thần ngồi vào trong một xe con.
Hành hạ một buổi tối như thế, ai cũng mệt mỏi.
Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần hai người đều ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bởi vì mệt mỏi, một đường không nói gì.
Trở lại đại viện nhà họ Cố, trở về phòng.
Cố Tử Thần cầm áo ngủ đi phòng tắm tắm.
Kiều Tịch Hoàn hơi mệt ngồi trên ghế sa lon, thừa dịp Cố Tử Thần tắm, cầm điện thoại lên, gọi, “Tiêu Dạ.”
“Ừm, bà chờ một chút.” Bên kia truyền đến giọng nói hơi mông lung mơ màng của Diêu Bối Địch.
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, cô rõ ràng gọi điện thoại cho Tiêu Dạ.
Quan hệ của hai người đã tốt đến mức, có thể trao đổi điện thoại di động lẫn nhau sao?!
Đang nghĩ như vậy, bên kia truyền tới một giọng nói không tốt lắm, hình như còn chưa tỉnh ngủ, “Có chuyện gì?”
“Vệ sĩ của tôi đâu?”
“Hiện tại?” Tiêu Dạ cau mày.
“Tôi cho rằng hiệu suất của anh rất cao.” Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Hiệu suất rất cao.
Tối qua đêm hôm khuya khoắt mới nói, hiện giờ mới tám giờ sáng đã muốn.
Tiêu Dạ hình như là xê dịch thân thể một chút, “Nửa giờ.”
Sau đó, chợt ngắt máy.
Kiều Tịch Hoàn nắm ngón tay, người đàn ông này, một chút lễ phép cũng không biết sao?!
Tâm tình khó chịu để điện thoại sang bên.
Không bao lâu Cố Tử Thần liền tắm xong ra ngoài, tóc cũng đã sấy khô.
Luôn có một ảo giác, Cố Tử Thần giống như là làm bất cứ chuyện gì đều rất nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không biếng nhác, thậm chí cô đã cảm thấy từ rất lâu, người đàn ông này có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế *, không làm quy củ tất cả mọi chuyện, anh sẽ không ngủ được.
(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder O.C.D.) là một rối loạn dựa trên những suy nghĩ và thói quen mang tính ám ảnh, lặp đi lặp lại, như nỗi sợ sự dơ bẩn đi kèm với sự thôi thúc, thói quen thực hiện một hành động cụ thể, như tắm rửa quá nhiều.
Cố Tử Thần không có tâm tư để ý tới cảm xúc của Kiều Tịch Hoàn, anh không tỏ vẻ gì lên giường, sau đó ngủ.
Kiều Tịch Hoàn thật ra cũng mệt nhọc, cô cầm áo ngủ lên cũng đi phòng tắm, rõ ràng hùng hùng hổ hổ hơn Cố Tử Thần nhiều lắm, lúc đi ra, toàn thân đều đang nhỏ nước, ướt chèm nhẹp.
Cô đặt mông ngồi trên ghế sa lon, nhìn điện thoại di động, chờ điện thoại.
Năm phút.
Một số điện thoại xa lạ.
Kiều Tịch Hoàn bắt máy, “Xin chào, tôi là người lão đại gọi tới bảo vệ cô, xin hỏi cô đang ở đâu?”
Kiều Tịch Hoàn nhận điện thoại, cũng tự nhiên đi ra bên ngoài ban công, thuận tay đóng cửa sổ thủy tinh sát đất xuống, cô nhẹ giọng nói, “Hiện giờ mấy người đi bệnh viện trung tâm thành phố khu vực VIP, phòng 666, bảo vệ hai người bên trong, một người tên là Cố Tử Tuấn một người tên là Dụ Lạc Vi. Mọi người chú ý ẩn núp chút, đừng quá cố ý.”
“Vâng.” Bên kia liền vội vàng gật đầu.
“Có khác lạ gì, gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Không giết chết Cố Tử Tuấn, là nét bút hỏng lớn nhất lần này của anh!
Kiều Tịch Hoàn trở về phòng, tùy ý lau tóc, cuộn tròn thân thể bò lên giường, cô cũng mệt mỏi muốn chết.
Cô tự nhiên núp bên người Cố Tử Thần, rất nhanh đã ngủ.
Cảm giác tất cả, sẽ nhanh chóng lộ ra chân tướng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!