Sủng thê của ma vương - Chương 2 : Người đàn ông kì lạ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Sủng thê của ma vương


Chương 2 : Người đàn ông kì lạ (1)


Buổi chiều khi mặt trời đang từ từ lặn xuống trên mặt biển. Chiếc ca nô phóng nhanh tạo ra một đường trắng xóa như xé đôi mặt biển xanh rờn. Mạn Đà La đứng ở đầu tàu. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió, đôi mi dày cong vút rung rung, tà áo trắng phấp phới.

– Eve, sắp tới thành phố O rồi. – Mạn Châu Sa đang lái lên tiếng nói.

– Chị biết rồi.

Trước mặt cả hai bây giờ là một bầu trời đen kịt, sấm chớp nổ ầm ầm như muốn xé toạc bầu trời. Chiếc ca nô vẫn phóng nhanh. Mạn Đà La đưa tay lên trước, những ngọn gió xuyên qua kẻ tay, có thể thấy rõ một màu đen đang quanh quẩn. Nó cứ xoay vòng vòng trong lòng bàn tay xinh đẹp kia, ngày một mạnh mẽ rồi cuối cùng lại gào lên một tiếng sau đó biến mất.

– Không ổn! Ivy, ở dưới nước! – Mạn Đà La lập tức cảnh cáo.

Vừa dứt lời, ca nô đột nhiên chết máy, rung lên. Mặt biển đang yên sóng đột nhiên chấn động, xa xa là những “con người” đang cưỡi sóng tiến tới. Nhưng cũng nhanh chóng có những “con người” từ dưới biển phóng lên.

Mạn Châu Sa kéo chị mình về rồi biến ra thanh kiếm chém một phát thật nhanh khiến cái đầu kia đứt rời, máu bay trên không trung rồi rớt xuống hòa vào dòng nước.

– Eve, đứng sau em. – Mạn Châu Sa đưa hai tay ra trước, một luồng sáng bao lấy hai tay biến ra hai thanh kiếm sáng rực. Từng đợt sóng người quất lại, Mạn Châu Sa giống như một vũ công. Đôi chân xinh đẹp cứ nhún nhảy từng bước, thân ảnh nhỏ nhắn xoay vòng này rồi xoay vòng kia giống như đang khiêu vũ mà hiệu ứng được làm từ máu và xác người.

Mạn Đà La đứng sau, gương mặt vẫn giữ nguyên cái nét mặt đó. Một cái đầu lăn lại chỗ cô. Đôi mắt xanh cụp xuống nhìn. Cúi người ngồi xuống, lấy bao tay ra đeo vào rồi kéo mắt của cái đầu đó lên, sau đó lại kéo mũi ra nhìn, mi tâm cô khẽ nhíu. Mạn Đà La mở mồm của cái đầu ra, kéo đầu lưỡi ra xem xem xét xét.

Biến ra cây dao phẫu thuật, cô cắt vỏ bọc đầu rồi mở ra xem não bộ. Cái não bị biến dạng một màu đen xì, còn có nhiều lỗ khoét. Nhìn kĩ một chút, Mạn Đà La có thể thấy một con côn trùng kì lạ có dáng dấp như một con ong. Cô lập tức cắt phần não mà con côn trùng ấy đang kí sinh lên rồi bỏ vào một cái hộp thủy tinh.

“Gràoooooooooooooo!!!” Tiếng gầm lớn phát ra từ sau lưng của Mạn Đà La. Một “con người” nhảy lên muốn vồ cô nhưng nhanh chóng bị một thanh gươm ghim một phát thật mạnh vào giữa mặt. Mạn Châu Sa bay tới đá hắn đi rồi rút thanh kiếm ra.

– Eve, mau, chị đi vào thành phố O trước đi. – Mạn Châu Sa nhìn chị mình, đôi mắt tràn đầy sự mạnh mẽ – Từ đây đến bờ cách gần 1km, chị có thể đi tới đó. Em sẽ kiềm chân lũ người biến dị này. Gặp nhau ở khu cắm trại của quân đội.

Biết rằng mình ở lại sẽ chỉ làm em phân tâm, cô nhanh chóng gật đầu. Thân hình mảnh khảnh phóng lên cao, ôm lấy cô chính là một thứ ánh sáng rồi là một tấm vải lụa. Mạn Đà La nhẹ nhàng đặt bước chân lên mặt của tấm lụa và lướt đi như nó đang trải dài ra.

Nhìn vào bờ biển, ở đó cũng có một đoàn binh lũ người biến dị kia. Cô hạ xuống mặt cát, bọn chúng lập tức vồ tới. Mạn Đà La xoay người mấy vòng, những tấm lụa ôm lấy cô cũng xòe ra như một đóa hoa đang nở rộ. Nhưng rồi nó trở nên sắc nhọn khiến những người nào muốn lại gần cô cũng người đứt thành ba khúc. Xác người tung lên cùng máu chưa kịp rơi, người con gái mái tóc trắng xinh đẹp đứng đó, tà áo của cô bay bay, đôi mắt xanh nheo lại trở nên lạnh lẽo và sắc bén.

“Thật xinh đẹp.”

Mạn Đà La lập tức cảm thấy ớn lạnh, giống như có một đôi mắt của dã thú đang dõi theo. Cô nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy ai. Nhìn về phía trước chính là khu rừng Mão Quan. Một chút phiền muộn ẩn hiện trong đôi mắt xanh trong tinh khiết kia. Nói vậy là tay trái của cô chính là ma giới, mà nếu cô muốn vào thành phố O thì phải tiến vào khu rừng Mão Quan và đi về phía bên phải rồi mới tiến vào thành phố L sau đó phải đi thêm 10km nữa mới đến thành phố O.

– Thôi kệ vậy, chịu khó một chút. – Cô tự động viên bản thân rồi tiến vào khu rừng.

Mạn Đà La nhảy từ cành này qua cành khác một cách kiều diễm. Lộ trình của cô cực kì thuận lợi tiến vào thành phố L.

Thành phố L nổi tiếng về ăn chơi trác táng nay đã không còn. Cái vẻ xa hoa náo nhiệt cũng mất đi mà thay vào đó là một bầu không khí sặc mùi hôi thối và máu tanh. Nó im lặng đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi với tiếng gió xào xạc.

Đứng trên nóc nhà, Mạn Đà La quan sát thành phố. Dường như người dân ở đây ai cũng đã dính phải kí sinh trùng và bị đột biến. Mà loại này lại sống theo bầy đàn nên khi một người đi thì cả tàu cũng đi theo, rốt cuộc thành phố L lại trở nên hoang vắng như vậy.

– Cứu … Ai đó … Khụ khụ … – Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Mạn Đà La nhanh chóng thả lụa hạ xuống nơi đó. Người đàn ông yếu ớt nằm thoi thóp ở đó, cô lập tức chạy lại. Xoay người đàn ông đó lại, gương mặt kia thật là tuấn tú và hoàn mỹ. Mạn Đà La ngây người. Người đàn ông này … thật quen thuộc, giống như đã gặp từ lâu …

– Này! Anh không sao chứ?

– Tôi … khó thở … Ngực … đau ….

– Gì cơ? – Cô cởi từng nút áo của người đó ra. Đằng sau lớp áo sơ mi kia chính là lồng ngực rắn chắc đang bị ăn mòn bởi cái thứ ánh sáng màu đen kì lạ. Mạn Đà La nhíu mi, đưa tay lên, đầu ngón tay nơi tiếp xúc với nơi đó phát ra một hơi ấm êm dịu cùng với một màu vàng kim ấm áp.

– Cô … cô là … – Người đàn ông nó lắp bắp.

– Đừng nói, sẽ ảnh hưởng bên trong. – Cô vẫn tập trung chữa trị tới khi cái thứ đó mất đi cùng lúc người đó cũng ngất đi.

Mạn Đà La khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đưa tay biến ra chiếc hộp màu đen cổ kính sang trọng, cô mở ra rồi lấy trong đó một cái hộp vuông nhỏ có hình chiếc motor rồi ném nó xuống đất khiến nó nhanh chóng biến thành một chiếc motor màu đen.

Cô cật lực kéo lấy cánh tay của người đàn ông rồi cho cái thân hình vạm vỡ đó đè lên lưng mình để đặt hắn lên yên xe, còn mình thì vừa phải dựng người kia vừa phải cố đưa cái chân kia qua để leo lên xe.

– Hự! – Cô muốn tắt thở! Người nam nhân này tại sao có thể vạm vỡ và nặng như vậy? Đè muốn gãy luôn cái xương sườn mỏng manh rồi! Đã vậy cái đầu kia còn đặt lên bên vai nhỏ nhắn của cô, cái mũi cao cao nhọn nhọn của hắn còn cạ cạ vào cổ cô. Có thể nói đây là lần đầu cô được tiếp xúc gần với một sinh vật khác giới thế này.

Nhấc tay lên không trung vẽ một hình tròn, tấm lụa lập tức buột nam nhân kia lại chặt với cô. Bây giờ thì cần gì nam nữ thụ thụ bất thân, cứu người là trên hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN