Chồng Trước Tổng Tài Anh Cút Đi - Hạ Nhiễm Tuyết
Q1: Chương 6: Cả đời cũng không hết bận
“Không có gì, em chỉ muốn nói với anh, đêm nay lạnh, nhớ là đừng để cho mình bị cảm.” cô bên đây mỉm cười ngọt ngào, nhưng bên kia anh lại gắt gao cau mày, khẽ vỗ về khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong lòng.
“Ừ, anh biết rồi.” anh giảm nhẹ thanh âm, giống như là sợ sẽ làm ồn ai đó.
“Sở Hạo, ngày mai…anh có thể trở lại không, ngày mai là ngày chúng ta…” Bạch Tiểu Thiển còn chưa nói xong, ở bên kia Giang Sở Hạo đã cắt ngang.
“Anh không có thời gian rãnh để quay về, Tiểu Thiển, dạo này anh thật sự rất bận, xin lỗi em, em yên tâm, đợi đến khi anh hết bận, anh nhất định sẽ ở bên em thật tốt.” Giang Sở Hạo có chút phiền não nói, thậm chí là kéo điện thoại ra xa một chút, chỉ sợ làm cho người phụ nữ trong lòng mình tỉnh giấc.
“Vâng, em đã biết…” Bạch Tiểu Thiển rốt cuộc cũng buông điện thoại xuống.
Ông Xã, anh biết không, em chỉ sợ, cả đời này anh cũng sẽ không hết bận… Cô cười khổ, nhìn vào cái ngày được khoanh lại trong quyển lịch, chính là ngày mai. Ông Xã, em biết, anh càng ngày càng không vui vẻ, và em…cũng…
Cô làm một bàn thức ăn, thậm chí có cả bánh kem, cô nhịn không được gọi điện thoại hỏi thêm lần nữa, có lẽ anh sợ cô làm phiền, cho nên anh chỉ nói một câu, lát nữa anh sẽ trở về, liền cúp điện thoại, tuy vậy cô cũng thật vui vẻ…
Chỉ cần qua ngày hôm nay là được…qua hôm nay thì tốt rồi.
Cô cầm bánh kem đem ra ngoài, mặt bánh có bốn ngọn nến, cũng là chứng minh kỷ niệm bốn năm của hai người, yêu rồi mới kết hôn, hóa ra, đã bốn năm trôi qua, hơn một nghìn ngày, bọn họ cùng sánh bước bên nhau, chua ngọt, đắng cay đều đã trải qua.
Ông xã, anh có biết không, em yêu anh như vậy, kể từ khi hai chúng ta lần đầu gặp mặt, rồi bốn năm sau đó, em càng ngày càng…càng ngày yêu anh, tay cô đặt trên lòng ngực mình, em không thể tin, rời xa anh, em sẽ như thế nào, em nghĩ em sẽ chết, có đúng không?
Lòng cô truyền đến từng cơn đau đớn, đau đến tận xương tủy, lòng đau như bị khoang. Cái cảm giác đau đớn này, cô thật sự có thể cảm nhận được.
Cô thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ, thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, nhưng, cánh cửa thủy chung đều không có một tiếng động, cô cầm lấy di động, một lần nữa gọi đi…nhưng rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
” Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không thể liên lạc, xin hãy vui lòng gọi lại sau.. “
Cũng sắp 12 giờ, cô cứ như ngẩng đầu lên, gạt lấy nước mắt trên khuôn mặt, rất nhanh, bốn năm liền đã trôi qua.
Đồng hồ điểm đúng 12 giờ, chỉ nghe thấy boong một tiếng… Tiếng chuông cũng vang , mà người mà cô đợi thủy chung cũng không có trở về.
Bạch Tiểu Thiển đứng dậy, tự mình thắp nến, nhưng thời gian đã qua rồi, và khi ánh sáng của ngọn nến chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, cô vẫn đang cười, chẳng qua nụ cười kia đầy trống rỗng và bi thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!