Thiên Trường Địa Viễn
Chương 4 Quốc gia phồn vinh
Tiểu Nguyệt giương mắt khó hiểu: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi ngu ngốc.” Nàng dùng sức, gỡ bỏ tay Tiểu Nguyệt ra khỏi người.
“Ngươi thì biết cái gì, ta không còn gì nữa, ngay cả… ngay cả sự trong trắng của mình, ta cũng đã đánh mất, ta…” Tiểu Nguyệt kích động, hét lên, nhưng càng về sau giọng nói càng nhỏ lại, nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng đã bị tên nam nhân khốn lừa tình, lừa hết tiền, còn lấy đi sự trong sạch của nàng, cho dù nàng có sống tiếp, thì còn ý nghĩa gĩ nữa.
“Trong trắng là gì! Có quan trọng bằng mạng sống không! Có quan trọng hơn người thân của ngươi không? Vừa rồi ngươi nói mẫu thân ở quê nhà bị bệnh ư! Vậy ngươi nói đi, ngươi chết rồi thì mẫu thân của ngươi phải làm sao, hửm?” Diệp Nghi Dung ngừng một lát, đợi Tiểu Nguyệt dần ổn định, nàng lại nói tiếp: “Ngươi nói mình sống mà không có ý nghĩa gì cả, chết đi cho xong sao, ta nói cho ngươi biết, ta – Diệp Nghi Dung, nữ nhi của Diệp Thần tướng quân Đại Triều.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh bất chợt như bị đông đặc, hoá ra là vương phi.
A Ngọc quỳ sụp xuống, khóc lớn: “Vương phi tha mạng, Tiểu Nguyệt không biết là vương phi, vô ý mạo phạm, xin vương phi tha mạng.”
Đám hạ nhân còn lại thấy A Ngọc khóc lóc quỳ xuống, nhất thời cũng bị doạ sợ một trận, lần lượt hành lễ.
“Vương phi cát tường.”
Nàng phất tay, vẫn nhìn cô gái trước mặt, nói tiếp: “Có phải gia thế rất hiển hách không? Nhưng thế thì sao, từ nhỏ ta đã không được yêu thương, bị ức hiếp cũng không dám mách lẻo, thiên hạ gọi ta là phế vật, ta bị phụ thân ghét bỏ, người người xem thường.” Nói đoạn, nàng ngừng lại, xém tý nữa thốt ra mấy từ “ngay cả phu quân cũng không màng đến ta” rồi, ăn nhờ ở đậu thì nên hiểu chuyện, không được bêu xấu người ta.
Diệp Nghi Dung thở dài: “Ngươi nghĩ xem, kẻ như ta có nên sống tiếp nữa không?”
Tiểu Nguyệt thấp giọng: “Chúng ta khác nhau…”
Không đợi Tiểu Nguyệt nói hết câu, nàng đã nói: “Phải, chúng ta khác nhau, ngươi chỉ bị một tên nam nhân ruồng bỏ, còn ta lại bị cả thiên hạ quay lưng, khi ngươi nhảy xuống nước, nàng ấy đã rất lo lắng cho ngươi.” Diệp Nghi Dung xoay đầu chỉ vào A Ngọc ở bên cạnh, rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt: “Nhưng khi nội tổ mẫu của ta qua đời, chỉ còn một mình ta, không ai quan tâm đến ta, không ai lo lắng cho ta. Ngươi có bằng hữu, ngươi có người thân, còn ta không có người thân, không có bằng hữu, giữa ta và ngươi, nói đến đáng thương thì ta đáng thương hơn ngươi nhiều, nếu ngươi là ta thì không biết đã tự vẫn bao nhiêu lần, nhưng ta sẽ không làm vậy, còn ngươi chỉ vì một người nam nhân vong tình phụ nghĩa mà tự hủy hoại bản thân, ngươi cảm thấy có đáng không?”
Tiểu Nguyệt không cam tâm: “Người có biết, trinh tiết là thứ quý giá nhất của nữ nhân không?”
Hỏi một cô gái đến từ hiện đại rằng trinh tiết có quan trọng không ư?
Cái thời đại mà yêu đương quan hệ là chuyện quá bình thường, chưa kết hôn vẫn chung sống khắng khít như vợ chồng kìa.
Cô nương, hỏi thừa rồi.
Vì thế.
“Đối với ta, sinh mệnh mới là quý giá nhất.”
Tiểu Nguyệt ngạc nhiên: “Lẽ nào người không sợ bị người đời phỉ nhổ? Người không sợ…” Nói đoạn nàng ấy dừng lại, ánh mắt mong chờ câu trả lời của Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung lắc đầu: “Ta sẽ không thẹn với những việc bản thân đã làm, cho dù có bị nhạo báng cũng không quan tâm.”
Tiểu Nguyệt ngừng khóc, ngơ ngác nhìn nàng, nghe nàng nói: “Bạc mất rồi có thể làm lại, mạng ngươi mất rồi, ai trả lại cho ngươi? Mẫu thân ngươi không tiền chữa bệnh, đến lúc đó cũng sẽ vong thân theo ngươi, kết cục này là điều ngươi muốn ư?”
Tiểu Nguyệt ngây người, nhất thời ngẫm lại, còn chưa kịp phản ứng, Diệp Nghi Dung đã nói: “Nghĩ cho kĩ.” Những lời đã nói, nàng cũng đã nói hết, sống hay chết, đều phụ thuộc vào lý trí của nàng ta.
Nàng vỗ nhẹ vào vai Tiểu Nguyệt, sau đó đứng lên.
Đám gia nhân vẫn luôn dán mắt vào Diệp Nghi Dung, thấy nàng định rời đi cũng nhìn theo nàng, nhưng ngoài ý muốn phát hiện vương gia đang đứng cách đó không xa, trong đầu bọn họ “ầm” một tiếng, hốt hoảng quỳ xuống hành lễ.
Nhất thời Diệp Nghi Dung bị một loạt tiếng hô vang lên sau lưng làm giật cả người, ngẩng đầu nhìn thấy Hiên Viên Nham đi tới dừng trước mặt nàng, nàng lễ nghĩa cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Đuôi mắt Hiên Viên Nham lẳng lặng dán theo cho đến khi nàng lướt qua người hắn, không kiềm được xoay người nhìn theo.
Bóng lưng cô độc kia, làm cho hắn có cảm giác không nói nên lời.
Không quan tâm lời nhạo báng.
Không thẹn với người.
Một nữ tử mà lại nói trong trắng không hề quan trọng.
Người như thế nào mà lại có thể thốt ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy!
Hiên Viên Nham trầm tĩnh đi về phía trước, dừng ở trước mặt Tiểu Nguyệt đang co ro dưới đất, dường như bị doạ đến khủng hoảng, giọng hắn lạnh băng: “Muốn sống hay muốn chết tuỳ ngươi. Vương phủ không nuôi những kẻ vô dụng.”
Hắn quanh năm đều ở biên cương rất ít khi trở về, chuyện trong vương phủ đều có Trầm tổng quản lo liệu, quản giáo rất nghiêm cho nên những chuyện nhỏ nhặt đều không cần tới tai hắn.
Hạ nhân phạm lỗi đều phải chịu phạt, huống hồ chuyện của nha hoàn vừa rồi nếu bị tuồn ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vương phủ. Loạn côn đánh chết cũng không quá.
Nhưng mà người này lại do Diệp Nghi Dung cứu, trước đây không có thê tử thì không sao, bây giờ đã có thì để nàng quản lý đi.
Hắn nói với Trầm tổng quản đang theo bên cạnh: “Chuyện vừa rồi…”
Trầm tổng quản vô cùng nhanh nhẹn tiếp lời: “Vương gia yên tâm, miệng của đám hạ nhân đó, nô tài sẽ quản chặt, tuyệt không cho phép bọn họ thốt ra hơi.”
Hiên Viên Nham gật đầu: “Giữ mạng của nha hoàn kia, chờ Diệp…” Nói đoạn chợt ngừng lại, ho khẽ một tiếng: “Chờ vương phi định đoạt.”
Nữ nhân thất tiết không phải chuyện nhỏ. Chuyện này còn xảy ra ở vương phủ, để bên ngoài biết được chắc chắn sẽ bị chê cười quản giáo không nghiêm.
Nhưng nha hoàn kia là do vương phi “liều mình” cứu được, cho nên không thể thẳng tay xử trí.
Đây cũng chính là ngầm giao quyền hành cho vương phi ư?
Á hà, xem ra vương phủ kể từ hôm nay đã có nữ chủ nhân rồi.
Không đơn giản, đúng là không đơn giản.
Trầm tổng quản chậc lưỡi.
Diệp Nghi Dung về biệt viện, y phục thấm đẫm nước gần như bị gió hong khô, lạnh run cả người.
Trở về Huyết Tâm Hoa, trước cửa phòng đã có một nha đầu đứng chờ, vừa nhìn thấy Diệp Nghi Dung nàng ấy liền quỳ xuống hành lễ.
Diệp Nghi Dung nghi hoặc: “Ngươi làm gì ở đây?”
Nha đầu chậm rãi đứng dậy, cung kính đáp: “Nô tỳ tên là Thẩm Nhi, vương gia phân phó, kể từ hôm nay sẽ do nô tỳ theo hầu vương phi.” Nói rồi nàng ấy ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ lanh lợi, thoáng nhìn qua Diệp Nghi Dung, sau đó liền không thể khống chế được mà nhìn chằm chằm.
Trời ạ, trên đời sao lại có một người xinh đẹp đến như vậy.
Thẩm Nhi nhìn đến xuất thần, nửa ngày cũng không nói thêm lời nào.
Nhìn biểu hiện của Thẩm Nhi, Diệp Nghi Dung không khó đoán được, nàng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Thẩm Nhi hoàn hồn, lúc này mới chú ý đến tóc vương phi đang nhỏ nước, nàng ấy giật mình.
“Vương phi, y phục của người ướt hết rồi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước nóng cho người.” Thẩm Nhi vội vàng chạy đi làm việc, tối qua vương gia đã căn dặn, sau này nàng phải hầu hạ vương phi, nhưng mà sáng nay khi đến Huyết Tâm Hoa lại không thấy vương phi đâu, cho nên chỉ đành biết đứng ở bên ngoài đợi.
Đây là lần đầu nàng được nhìn thấy dung mạo của Diệp Nghi Dung, thật là… trên thế gian này sao lại có người mang dung mạo tuyệt sắc như thế.
Trước khi Thẩm Nhi rời đi, Diệp Nghi Dung kịp thời dặn dò nàng ta cho một ít hoa nhài vào bồn tắm, bởi vì nàng đặc biệt thích hương thơm thanh khiết của hoa nhài, lúc mệt mỏi ngửi vào liền cảm thấy thoải mái.
Thẩm Nhi vừa hầu hạ nàng, vừa nói cho nàng biết hôm nay phải cùng Bích vương gia tiến cung để thỉnh an đế hậu.
Thẩm Nhi là một tiểu cô nương rất hoạt bát, tính tình hiếu động, lúc hầu hạ Diệp Nghi Dung cái miệng nhỏ cứ không ngừng luyên thuyên, mấy lần thấy nàng day trán, nàng ấy cũng phát hiện vị vương phi mà mình hầu hạ là một người cực kỳ kiệm lời.
Diệp Nghi Dung để mặc Thẩm Nhi trang điểm cho mình, qua một lúc nàng tự cho là đã xong, vừa định đứng lên thì bắt gặp ánh mắt của nàng ấy có chút… khó nói.
Diệp Nghi Dung mù mờ hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Nhi đột nhiên kích động: “Vương phi, người quả thật xứng với câu “mỹ nhân tuyệt sắc”, không không, cho dù nói “mỹ nhân khuynh quốc” cũng không quá, thật sự là lộng hành đến muốn mạng người khác mà.”
Lộng hành?
Diệp Nghi Dung hơi nghiêng đầu, tự cảm thấy bản thân kiến thức nông cạn, cũng cảm thấy nhan sắc của mình vẫn chưa thể sánh ngang với hai từ “lộng hành”.
Nàng cười nhạt, vỗ vai Thẩm Nhi hai cái: “Đi đây.”
Thẩm Nhi lại giống như bị đả kích, vội chộp lấy gương đồng giơ lên trước mặt nàng: “Nô tỳ không lừa người đâu, người tự nhìn vào gương xem, nhan sắc thế này có phải là quá câu dẫn không hả, quá là nghịch ý trời rồi.”
Diệp Nghi Dung nghoảnh mặt, mắt hơi ngước lên trời, thờ ơ sải bước đi.
Thẩm Nhi vội nhấc váy đuổi theo, vẫn kiên trì gọi: “Vương phi, người không thử nhìn một chút sao?”
Diệp Nghi Dung liếc nàng ta: “Nhìn suốt mười sáu năm rồi, ngươi lần đầu nhìn thấy kích động cũng không có gì lạ, làm quen dần đi.”
Thẩm Nhi: “…”
Ý thức về bản thân cũng thật là cao.
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài vương phủ, Vương tổng quản vừa nhìn thấy Diệp Nghi Dung xuất hiện, lập tức cung kính cúi người, đưa tay đỡ nàng lên.
Diệp Nghi Dung nói một câu: “Đa tạ.”, rồi vén màn xe vào trong.
Hộ vệ Mộc Thương nhảy lên, ngồi ở vị trí đánh xe, hô “giá” một tiếng, xe ngựa chậm rãi xuất phát.
Rèm xe vừa được vén lên, một mùi hương nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi Hiên Viên Nham, vừa ngọt thoáng vừa thanh khiết, hoàn toàn không giống với những nữ nhân khác, mùi hương nồng nặc khó ngửi.
Hiên Viên Nham đưa mắt nhìn Diệp Nghi Dung, không phải loại cẩm bào yểu điệu thục nữ màu sắc rực rỡ, mà chỉ đơn giản là một thân váy lụa trắng như tuyết, đường chỉ bạc trên vạt áo cổ áo được thêu vô cùng tinh xảo khéo léo, y bào vừa khít ôm trọn lấy thân người nhỏ nhắn của nàng, vòng eo duyên dáng cỡ bằng gang tay, tóc đen được vấn lên cao, tuỳ ý cài một cây trâm ngọc trên đầu.
Lại nhìn đến gương mặt xuất trần kia, da trắng như ngọc, môi hồng vẫn mím chặt, lúc nàng vén màn xe ánh nắng cũng khẽ len vào, nhìn nàng ngược nắng được ánh sáng chói lóa hắt lên người, toàn thân được bao bọc bởi thứ ánh sáng vàng nhạt mờ mờ, giống như tiên nữ giáng trần, một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, không vướng chút bụi trần.
Đây là lần thứ hai hắn đánh giá nàng, mỗi lần nhìn nàng lại cứ không khống chế được mà quan sát một lượt.
Hiên Viên Nham lặng lẽ thu ánh mắt, cũng thu luôn cảm xúc vừa nhen nhóm khó hiểu ở trong lòng mình.
Diệp Nghi Dung chấp tay ngang hông hành lễ: “Vương gia.”
Hắn ho khẽ, cứng ngắc gật đầu, mất tự nhiên dời ánh mắt sang hướng khác.
Diệp Nghi Dung điều chỉnh tư thế ngồi, quan sát thiết kế bên trong xe ngựa, kích thước này có lẽ phải cao rộng gấp đôi loại xe ngựa thông thường, trang trí vô cùng xa hoa, vị trí bên hông có một cái bàn nhỏ hình vuông, bên trên bày một đĩa hoa quả.
Không gian bên trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ngựa lộc cộc chạy trên đường, nàng nhẹ vén màn xe, đường xá ở kinh thành rộng lớn, nhộn nhịp, người người tấp nập, hai bên đường đầy các quầy hàng.
Tuy nàng lãnh đạm, nhưng đối với thế giới mới này vẫn rất tò mò, một đường đi đến hoàng cung, trong lòng thầm cảm thán, quốc gia phồn vinh, vạn vật an bình, bách tính cơm no áo ấm, vua của Đại Triều – Hiên Viên Dịch, trị quốc rất tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!