Đánh Mất Trái Tim - Chương 5: Đứa Con Đã Không Còn. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Đánh Mất Trái Tim


Chương 5: Đứa Con Đã Không Còn. (1)


“Làm gì? Ha! Tất nhiên là tiễn hai mẹ con cô xuống gặp Diêm Vương rồi!!!” Tô Hiểu Vu mặt mày hiểm ác, cất giọng nói.

“Tô Hiểu Vu! Cô điên rồi! Thả tôi ra! Đây là Vũ gia! Nơi nơi điều có máy quay, cô biết không hả? Buông ra!” Hinh Như Nguyệt sợ hãi hét lên, cả người vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cánh tay của Tô Hiểu Vu. Tô Hiểu Vu điên rồi! Cô ta điên rồi! Không được, con của cô, nó không thể có mệnh hệ gì được! Nghĩ vậy Hinh Như Nguyệt càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn.

“Tôi biết chứ! Như mà như vậy thì có sao chứ?” Tô Hiểu Vu cười lạnh nói, sau đó nhìn Hinh Như Nguyệt, ghé sát vào tai của Hinh Như Nguyệt nhỏ giọng nói “Nghĩ nhiều vậy làm gì? Tạm biệt… con ngốc!”

Tô Hiểu Vu nói xong liền đẩy mạnh Hinh Như Nguyệt xuống cầu thang.

“Á!!!” Hinh Như Nguyệt cả người bị đầy xuống cầu thang, thân thể mất khống chế, trọng lực mất đi, cả người cô cứ như thế mà ngã xuống cầu thang.

Theo phản ứng có điều kiện, Hinh Như Nguyệt cuộn tròn người lại bảo vệ phần bụng của mình, con của cô, không được! Sao cô lại yếu ớt như thế này!

Đau đớn truyền đến khiến Hinh Như Nguyệt đau đớn hét lên, cả người lăn xuống dưới nền nhà, máu không ngừng tuôn ra từ các vết thương bị cắt đứt, đầu bị đập đến mức máu chảy ra ròng ròng, tay chân đau đớn như bị cắt đứt ra. Không ngừng ngang đó, phần bụng lại truyền đến đau đớn quằn quại, từ dưới hán tuôn ra từng đợt máu đỏ xen đen.

“AAAAA!!! Đau quá! Đau… á… cứu với… có ai không? Cứu con tôi! Tô Hiểu Vu… làm ơn cứu con tôi, làm ơn! Làm ơn! Làm ơn đi mà… a! Đau quá…” Hinh Như Nguyệt ôm lấy bụng mình bất chấp đau đớn nhìn Tô Hiểu Vu lớn tiếng cầu xin, nước mắt không ngừng tuôn ra, ánh mắt đỏ ngầu ngầu.

Con của cô…

“Ha hả.” Tô Hiểu Vu cười lạnh, tường bước tường bước đi xuống, đứng trước mặt Hinh Như Nguyệt, túm lấy đầu tóc của cô, sau đó kéo mạnh mặt cô lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắm nhuốm đầu máu đỏ đang không ngừng chảy xuống.

“Cứu… cứu con của tôi, cầu… cầu cô…” Hinh Như Nguyệt yếu ớt cầu xin.

“Con! Con! Con! Con cái đầu mày! Nếu tao đã muốn nó biến mất trên thế giới này cùng mày thì tại sao tao phải cứu nó chứ? Đúng là đồ ngu! Đồ ngu mãi là đồ ngu! Hừ!” Tô Hiểu Vu mặt mày táo bạo nói, sao đó đưa tay lên dồn hết sức mạnh bớp vào má Hinh Như Nguyệt.

“Á!!!” Hinh Như Nguyệt đau đớn hét lên, nhưng đau đớn này chẳng là cái gì, con của cô mới quan trọng…

“Cứu… cứu… xin…” Hinh Như Nguyệt còn chưa nói xong liền bị Tô Hiểu Vu ném mạnh mặt xuống đất. Còn chưa kịp phản ứng, chân của Tô Hiểu Vu đã đến trước mặt, một đạp cực mạnh vào ngực Hinh Như Nguyệt.

Còn chưa hả dạ, ánh mắt của cô ta nhìn xuống cái bụng hơi phình của Hinh Như Nguyệt, khóe miệng tà ác giơ lên.

Hinh Như Nguyệt dù đau nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ bụng của mình.

“Xin… xin cô, đừng… đừng!!!” Hinh Như Nguyệt tuyệt vọng hét lên.

Tô Hiểu Vu dồn hết lực vào chân, một đạp đạp vào bụng của Hinh Dư Nguyệt.

Hinh Như Nguyệt trợn mắt vô lực mà nhìn một đạp đó đạp vào bụng mình, nơi một sinh linh bé nhỏ nào đó vừa mới thành hình.

Đau đớn, tuyệt vọng, hận thù, bất lực… đủ loại cảm xúc đang xen, Hinh Dư Nguyệt cứ như thế mà ngất đi, hô hấp càng ngày càng yếu.

Tô Hiểu Vu nhìn Hinh Như Nguyệt ngất đi mà cười lạnh, cô ta lấy máy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Vũ Hạo Thiên.

“Alo? Tiểu Vu?” Âm thanh trầm lặng của Vũ Hạo Thiên Vang lên.

“Thiên! Cứu em! Hinh Như Nguyệt… cô ta… cô ta điên rồi hu hu, cô ta muốn giết em… Thiên mau tới cứu em a! Hu hu hu… em sợ quá, cô ta muốn giết em, cô ta nổi cơn điên rồi… Á!!! Hinh Như Nguyệt! Cô đừng qua đây! Đừng qua đây! Tút… tút… tút…” Tô Hiểu Vu cười vui vẻ ngạo ghễ tắt máy, Hinh Như Nguyệt a Hinh Như Nguyệt, muốn đối đầu với tao sao? Mày còn non lắm! Hừ!

Hinh Như Nguyệt vất cái máy điện thoại đi, sau đó chạy vào phòng làm việc của Vũ Hạo Thiên, xóa hết tất cả video của một tiếng trước, sau đó thay vào một đoạn video khác, chính là đoạn video hai người đang đuổi theo nhau, mang áo quần y đúc Hinh Như Nguyệt và Tô Hiểu Vu, tuy nhiên không thấy mặt của hai người này.

Tô Hiểu Vu sau khi làm xong việc liền chạy đến chỗ cầu thang, đứng nhìn Hinh Như Nguyệt phía dưới, hít thở thật sâu một cái, sau đó gieo mình ngã xuống.

***

Về phía bên Vũ Hạo Thiên, sau khi nghe xong cuộc gọi của Tô Hiểu Vu thì hắn bật đứng dậy, lấy áo khoát cấp tốc chạy ra khỏi phòng họp, mặt mày âm trầm không thể âm trầm hơn, ánh mắt thấy rõ sát khí.

Người trong phòng họp đơ ra một giây sau đó sôi nổi mà nhìn nhau, ai nấy cũng kinh ngạc không thôi, Vũ tổng chưa bao giờ bỏ giữa cuộc họp như thế này, hơn nữa đây còn là một cuộc họp rất quan trọng đem lại lợi ích bạc tỷ.

Vũ Hạo Thiên nhanh chóng chạy về nhà, trong lòng từng đợt từng đợt lo lắng bất an truyền đến. Chuyện này là thế nào???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN