Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 19



Sơ Chi xoay đầu một cái, hai người liền trực tiếp mặt đối mặt.

Khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể thấy rõ cái bóng của mình trong đôi mắt anh.

Cô hơi sửng sốt, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, tỉ mỉ nhìn anh chăm chú mấy giây, bỗng nhiên cô mở miệng: “Đàn anh, lông mi anh thật là dài nha, anh dùng tinh chất dưỡng mi nhãn hiệu nào vậy?”

Vốn Trình Dật đang vô cùng hào hứng xem kịch, nghe thấy câu nói này, anh ta không nhịn được bật cười.

Anh ta quay đầu lại, nhìn nửa người trên của Lục thiếu gia đều dựa vào người con gái nhà người ta, rồi nhướn mày nói: “Cậu ta không cần món đồ đó, thiếu gia nhà chúng ta trời sinh đã quyến rũ rồi, khó ai có thể cưỡng lại được, có khi còn được tuyển ở bên cạnh vua đó.”

Cằm Lục Gia Hành đặt trên bả vai cô, một bên mặt của anh có thể nhìn thấy ánh mắt đào hoa của vị thiếu gia kia, anh nhìn cậu ta đầy lạnh nhạt: “Hoặc là cậu xuống xe?”

Anh ta quay đầu lại, nghĩ đậu hũ ăn ngon còn không thích, chiếm được tiện nghi người ta còn ra vẻ thông minh.

Trình Dật lườm một cái, anh ta cảm giác hai ngày nay mình bị kinh thường quá nhiều, hiện tại hốc mắt liền đau đớn.

Cả người và cằm Lục Gia Hành cứ kề sát về phía sau như vậy, mang theo một chút cảm giác ngột ngạt và nhiệt độ ấm áp.

Yết hầu của anh nhô ra, cách một lớp vải kề sát với bả vai cô, lúc nói chuyện Sơ Chi có thể cảm nhận được yết hầu anh rung từng tí một, hơi nóng cũng phun vào tai cô.

Sơ Chi cảm giác lỗ tai ngưa ngứa, theo bản năng cô rụt cổ lại, nhưng không đẩy anh ra.

Lục Gia Hành hạ mắt, anh dời đầu đi, một lần nữa ngồi thẳng lại, động tác chậm rì rì.

Anh dựa lưng vào ghế ngồi, đầu tựa lên cái gối kê đằng sau, hơi hơi nghiêng nhìn cô, ánh mắt anh nặng nề: “Vì vậy em đừng nói chuyện với bọn họ, hai người họ quá ầm ĩ, tôi nghĩ tôi muốn ói.”

Lâm Bách Dương: “…”

Lâm Bách Dương cũng gia nhập đại quân “trợn trắng mắt” với Trình Dật, liếc mắt một cái xe phóng ngang không trung, lên đến đường cao tốc, anh ta nhấn mạng chân ga, vèo một cái đã ra khỏi đường cao tốc rồi.

Lục Gia Hành ngồi cà lơ phất phơ bên trong cái ghế, anh lười biếng nói: “Đi chậm một chút, tôi hơi chóng mặt.”

“…”

Lâm Bách Dương nghiến răng ken két.

*

Vốn lái xe mất nhiều thời gian hơn so với đi bằng đường sắt, trên xe lại có một vị thiếu gia bệnh tật triền miên, toàn bộ đường về đều có một dáng vẻ “Cậu mà đi vượt quá tốc độ 80 tôi sẽ chết đó.”, đến nơi đã là buổi tối rồi.

Vừa lên xe Lâm Đồng liền ngủ, giấc ngủ bị đứt quãng vài giây, còn Sơ Chi, một lúc sau cô cũng ngủ thiếp đi, vốn cô ngồi ở giữa, phía sau chỗ ngồi không có gối kê, người đã ngủ, cái đầu nhỏ ngửa trực tiếp ngả ra đằng sau, mặt hướng lên trần xe, cái cổ trắng như tuyết duỗi thành một đường thẳng.

Không khí bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Lục Gia Hành nhấc cánh tay mình ra sau, một tay anh nâng đầu cô kéo lại gần, đặt lên đầu vai mình, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

Trình Dật nhìn qua, vẻ mặt anh ta không biểu hiện gì ít nhất nửa phút.

Cái tên Lục Gia Hành này, ngoài mặt không chủ động cũng không cự tuyệt, người nào bắt chuyện thì cậu ta liền cho số điện thoại, dáng vẻ tự nhiên lại dịu dàng, thật ra nội tâm lại vô cùng tàn nhẫn và cay nghiệt, từ trước đến giờ thái độ của cậu ta đối

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN