Chuyện của Tâm.
Chương III - Gặp lại
Tôi khó quên anh do một vài người lẫn anh Hùng vẫn hay nói về anh. Trong kí ức của tôi về anh vẫn như là một người mà tôi trân quý, ngưỡng mộ, không có một chút hờn ghét hay giận dỗi, chỉ là chúng tôi có những suy nghĩ khác nhau.
Tôi sau những lần đổ vỡ không còn tìm kiếm tình yêu hay một người đàn ông ở bên cạnh mình, còn anh muốn tôi không lông bông nữa mà ổn định cuộc sống.
Một đêm nọ, tôi lấy hết can đảm mở chặn nick và nhắn cho anh một dòng:
“Anh có muốn gặp em không?”
Câu hỏi của tôi rơi vào hư không, không có lời hồi đáp từ anh. Chờ rất lâu, tủi thân tôi đành tự nhắn:
“Để em trả lời dùm cho”
“Chắc là không!”
Lúc này anh mới nhắn lại cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện nhiều, tôi nói với anh rằng:
“Em đang bị trầm cảm, em không muốn sống nữa”
Chàng trai núi rừng ấy (anh nuôi dê trên rẫy nên tôi thích gọi anh vậy) vẫn thản nhiên trước việc đó, anh đã làm tôi bất ngờ bằng việc anh muốn đưa tôi đi Vũng Tàu.
Sau đó tôi khóc, tôi cảm động. Giữa dòng đời này tôi chỉ biết bấu víu vào anh, những người đàn ông tôi gặp họ không đáng tin cậy, họ không hiểu được tôi. Chỉ riêng anh, lúc nào cũng gỡ bỏ những bất an trong lòng, khiến tôi bình tâm lại.
Tôi chỉ muốn nói với anh “Kajima”, “anh đừng đi Mỹ nữa, hãy ở lại cứu cuộc đời em” nhưng tôi không dám nói. Từ đây đến lúc đi Mỹ còn rất lâu nên tôi để cho anh tự quyết định. Đi Mỹ là một con đường tốt cho anh, làm sao tôi dám can ngăn. Tôi mặc kệ mọi chuyện.
Vì cả đêm khóc, tâm trạng vui buồn lẫn lộn nên sáng hôm sau tôi đuối sức. Tôi nhắn tin hủy kèo đi Vũng Tàu với anh. Tôi tiếc lắm, nhưng ở nhà còn nhiều chuyện phải lo, tôi chưa dám đi.
Sau đó chúng tôi hẹn đi ăn với nhau. Không thể nào diễn tả được là tôi vui thế nào. Cuộc gặp gỡ ấy đặc biệt đến mức khi nhớ lại tôi vẫn rất bồi hồi. Khi một người mà bạn đã đánh mất vĩnh viễn nhưng bất ngờ quay trở lại vui vẻ với bạn, tôi chỉ cảm thấy đó là một điều kỳ diệu, quá đáng yêu!
Từ cuộc hẹn hôm ấy tôi vẫn không dám hình dung là chúng tôi có thể đi cùng nhau đến ngày hôm nay. Những chuyện xảy ra như trong mơ, những điều anh làm tôi đều đón nhận như nhận được những món quà từ anh.
Anh nói tôi đợi, tội sẽ ngồi đợi. Anh nói đi ăn, tôi sẽ đi ăn. Anh nói cafe, tôi sẽ đi cafe. Tôi “đu đeo” theo anh như một đứa trẻ nhỏ bám lấy người thân của mình. Sau này tôi nghĩ lại tại sao tôi cứ bám theo anh như vậy là do anh sống tích cực, anh thoải mái và anh luôn làm cho người khác vui vẻ.
Anh đưa tôi đi theo những cuộc vui của anh, những cuộc cafe chỉ có những người con trai. Tôi không thích giao tiếp với nhiều người, và tôi cô đơn, lạc lõng với những cuộc cafe đông người ấy lắm. Anh hỏi tôi:
“Có đi nữa không?”
Tôi trả lời nhát gừng
“Vui thì đi, buồn thì về”
Anh muốn tôi tiếp xúc, giao lưu với những người khác thay vì ôm nỗi buồn về nhà rồi cắm đầu vô smart phone suốt. Lúc đó tôi không hiểu nhưng cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ cần biết đi với anh là tôi vui, đơn giản thế thôi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!