Cảnh tổng là "Tiểu Cường"
Chương 3: Gặp mặt
————————————
“Cô…”
Nhã Tịnh quả thực bị một màn vừa rồi làm cho sợ hãi, cô cố gắng giữ cho cơ thể mình không run lên, ngước nhìn người đàn ông đối diện chỉ cách cô không tới 2 bước.
Do chạy ra đây quá nhanh nên quần áo anh có phần xộc xệch, mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu nhìn thẳng vào cô. Đôi môi hơi run lên định nói gì đó nhưng không thể bật ra thành lời, bàn tay đã cuộn tròn lại nổi lên những gân xanh rõ rệt. Nhưng tất cả những thứ đó không thể làm mờ đi vẻ đẹp trai, phong độ của anh.
Đối với Cảnh Hạc Hiên, khi đối diện người con gái trước mặt anh mới cảm thấy bản thân mình quả thực nực cười.
Không giống… không giống một chút nào… Giống… Nhưng giống ở điểm nào?…
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi đến khi giọng nói của Đường Minh Viễn cất lên:
“Không có việc gì đâu, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ”.
Anh ra dấu cho Y Na đang đứng gần đó tiến lên dìu Nhã Tịnh vào.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của người con gái kia, Cảnh Hạc Hiên mới bình tĩnh trở lại. Chậm rãi bước vào phòng quản lí, anh tìm một vị trí gần Lưu Đức Hải ngồi xuống rồi bắt đầu trầm mặc. Đường Minh Viễn biết anh đang nghĩ gì nên cũng không lên tiếng.
Hôm nay đối với Đường Minh Viễn anh thật sự rất bất ngờ. Chuyện kia xảy ra cũng đã 5 năm nhưng trong 5 năm này anh chưa bao giờ thấy Hạc Hiên lại có thể vì một người con gái mà kích động đến vậy.
Khi được Y Na dìu vào phòng thay đồ, Nhã Tịnh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, không phải vì việc mấy người kia mà là… người đàn ông chạy ra sau đó. Tính tò mò bắt đầu trỗi dậy, Nhã Tịnh quay xang hỏi Y Na:
“Y Na, người đàn ông ra sau đó là ai thế? “
“Diệp Nhã Tịnh! Giờ cậu không lo cho bản thân mình đi còn nói những chuyện đâu đâu, mà cũng cảm ơn trời đất may cho cậu là anh ấy ra đúng lúc chứ không biết giờ này cậu còn đứng đây không. Còn nữa cậu có thể vì việc này mà sẽ bị anh ấy đuổi việc, rồi cuộc sống sau này như thế nào, tiền học thì sao, còn bác gái nữa? ”
Y Na nói một tràng khiến Nhã Tịnh không hiểu cô đang nói gì.
“Cậu nói ai? ”
Nhã Tịnh ngơ ngác hỏi Y Na.
“Còn ai nữa, giám đốc chính của quán bar này, xếp lớn của mình – Cảnh Hạc Hiên!”
Âm lượng của Y Na phát ra cũng không phải là Nhã Tịnh không biết, bịt chặt hai tai lại cô mới trả lời:
“Cậu hét cái gì chứ?”
Nhã Tịnh không kìm được hét lên đáp trả cô.
“Hai cô hét đủ chưa, vừa làm kinh động chỗ này một phen chưa thỏa mãn à còn ở đấy la lối cái gì?”
Giọng nói của chị quản lý nghe qua đang rất bực bội giờ còn đáng sợ hơn. Nhìn qua gương mặt chị ta Nhã Tịnh và Y Na cũng không lên tiếng nữa.
“Còn đứng đấy làm gì ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Bỏ lại câu nói rồi chị ta xoay nhanh bước ra ngoài không để ý đến hai cô.
Trong quá trình phục vụ bên ngoài, Nhã Tịnh chốc chốc lại liếc mắt qua tấm cửa kính kia, nhớ lại hình ảnh người đàn ông ban nãy cô lại không khỏi rùng mình. Cảnh Hạc Hiên? Tên hình như nghe ở đâu rồi.
Cảm giác như mọi người đều đang nhìn mình, Nhã Tịnh cũng cảm thấy dễ hiểu, một màn vừa rồi ai chẳng nhìn thấy mà cô lại là nhân vật chính.
***
Mệt mỏi vì đến 3 giờ sáng chị quản lý mới cho cô và Y Na trở về KTX. Đem đôi mắt gấu mèo lên lớp, Nhã Tịnh không kìm được cơn buồn ngủ mà gục đầu xuống bàn, mấy bạn học gần đó cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém:
“Nhã Tịnh, không đùa chứ, lần đầu tiên thấy bộ dạng mệt mỏi của cậu khi lên lớp đó.”
“Biết cậu là học sinh chăm ngoan rồi nhưng cũng không đến mức này chứ?”
“Đúng đúng.”
….
“Ai nha, bao lâu không thấy mệt nhọc gì hay dạo gần đây làm chuyện gì mờ ám nên cả đêm không ngủ.”
Chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng, Lý Hân Nghiên bước vào lớp theo sau là mấy cô gái khác. Trong 3 năm cấp ba này đều ghép chung lớp với cô ta Nhã Tịnh chưa một ngày yên ổn, lúc nào cũng bị chọc xoáy.
Lý Hân Nghiên là con gái thứ 2 của Lý Cao Lãng – Trung tướng, Tư lệnh Đại quân khu bộ phận lục quân. Dưới một người trên vạn người, cô con gái được cưng chiều nhất trong gia đình có lẽ vì thế mà bản tính sinh kiêu ngạo, không coi ai vừa mắt.
Mọi người trong lớp ai cũng phải kiêng nể cô ta một phần nên không dám lên tiếng, riêng Nhã Tịnh thì đã quá quen với việc này cộng thêm hôm qua ngủ không ngon nên không so đo với cô ta. Được thế lấn tới, thấy Nhã Tịnh không phản bác trong lòng Lý Hân Nghiên bèn tự đắc, lại lên tiếng mỉa mai:
“Tôi nói đúng quá chứ gì, con người cô ý biết thân biết phận thì nên im lặng là tốt nhất.”
Nói xong lại quay xang Y Na đang tức giận bên cạnh:
“Còn cô tránh xa cô ta một chút, lây đấy.”
Nhã Tịnh cảm thấy rất mệt mỏi nhưng cô ta cứ lải nhải bên tai khiến cô không thể chợp mắt.
“Nói xong chưa, tôi đi toilet xong rồi nói tiếp.”
Nói xong Nhã Tịnh chậm rãi đứng lên đi về phía cửa ra vào, trước khi ra còn không quên nở một nụ cười thật tươi với Lý Hân Nghiên khiến cô ta liền tím mặt đứng ở đó. Những phản ứng vừa rồi của Nhã Tịnh làm cả lớp được phen hả dạ, không dấu được nụ cười.
Cả lớp của cô, à không chắc phải cả trường đại học này mới có Nhã Tịnh dám đối đầu với Lý Hân Nghiên như vậy.
Vào trong toilet, vốc thật nhiều nước vào mặt Nhã Tịnh mới tỉnh táo được chút ít. Ngắm nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp trắng mịn hơi phiếm hồng, đôi mắt to tròn đen láy đã có ít quầng thâm. Hình ảnh người đàn ông tối qua cứ quanh quẩn trong tâm trí cô từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa tan biến, tối nay thì sao, anh ta có đến nữa không, đối mặt với anh ta như thế nào, nhỡ mình bị đuổi việc thì sao…?
Haizzz… Lên lớp trước đã, đi dọc hành lang tâm trí của Nhã Tịnh đã bay đi đâu.
***
“Thưa anh Hiên, tin tức anh đầu tư vào thị trường khai thác đá quý có phải sự thật không?”
Trong căn phòng sạch sẽ, thoáng mát, Cảnh Hạc Hiên mặc một bộ vest kẻ xanh đơn giản nhưng càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai của anh. Mái tóc chải chuốt gọn gàng, anh ngồi trên chiếc ghế sofa hai chân vắt chéo, đằng sau là cửa sổ sát mặt đất rộng lớn như là một cái phông hoàn hảo cho buổi phỏng vấn này.
Đợi người phỏng vấn đặt câu hỏi hỏi xong anh cũng từ từ trả lời:
“Đúng, tôi đang có ý định đầu tư vào việc này.”
Không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn của anh cất lên dù là nghe qua TV nhưng Nhã Tịnh vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt phát ra từ đó huống chi là ngồi đối diện. Người phỏng vấn là một phụ nữ, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng nhưng trước mặt Cảnh Hạc Hiên vẫn không kìm nổi sự bối rối.
“Theo anh, đột ngột chuyển lĩnh vực làm việc thì tỉ lệ thành công có cao không?”
Giọng người phỏng vấn cất lên có chút run rẩy.
“Chỉ được thành công không thể thất bại.”
Không chút ngập ngừng hay e dè, anh nhìn thẳng vào máy quay rồi trả lời thật chắc chắn trước cậu hỏi của phóng viên.
Căng tin bình thường đã chật ních người nay vì chiếu buổi phỏng vấn hiếm hoi của Cảnh Hạc Hiên mà càng đông hơn. Ánh mắt ngưỡng mộ có, say mê có, ghen tị có… Không ai dời mắt khỏi màn hình một khoảng khắc.
Nhìn vào ánh mắt, phong thái bình tĩnh ấy, Nhã Tịnh cảm thấy Cảnh Hạc Hiên của hôm qua và hôm nay như hai con người khác nhau.
Về bên này sau khi người phỏng vấn đã đi hết, Cảnh Hạc Hiên mệt mỏi dựa vào chiếc ghế sofa. Rất hiếm khi anh chấp nhận phỏng vấn nên trong lòng cũng không khỏi vui mừng khi nó đã kết thúc.
Tâm trí lơ đãng nhớ về người con gái tối qua, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy người con gái ấy trước mặt anh mà rơi lệ. Khi cô nước mắt giàn dụa như vậy vẫn không thể che được vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết của mình.
Khóe môi bất giác nhếch lên, khiến anh cũng không biết là mình đang cười cái gì.
Hai người chắc có lẽ không biết được đối phương đang nghĩ đến mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!