Em Vẫn Thuộc Về Tôi - Chương 4: Người tìm đến tận cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Em Vẫn Thuộc Về Tôi


Chương 4: Người tìm đến tận cửa


Sáng hôm sau, ánh dương ngoài cửa sổ soi rội làm bừng sáng căn phòng nhỏ, qua ô cửa sổ đầy hương hoa để nắng chạm vai Thanh Nhã. Cô tỉnh dậy sau một đêm không ngủ chỉ mới chợp mắt nữa tiếng lại thức giấc.

Một ngày mới lại bắt đầu, cô vẫn cứ là cô của ngày hôm qua. Đình Phong từ sofa ngồi dậy nhìn cô gái nhỏ vẫn thẫn thờ, anh thở dài, gấp chăn mền gọn gàng để một góc rồi mới đến ngồi cạnh cô vừa đặt mông chưa nóng thì cửa bên ngoài có người gõ, âm thanh rất mạnh mẽ nói đúng hơn là đập cửa, đánh sập nhà người ta cũng chẳng sai. Đình Phong nhíu mày.

“Rầm, rầm, rầm..”

– Em nghỉ thêm chút nữa đi, anh ra xem ai gọi, có thể chỉ là người giao báo, hôm qua anh có đặt mua một vài tờ xem xem có chỗ nào cần tuyển người làm không? – vừa nói anh vừa lấy vội cái áo sơ mi khoát lên bên ngoài rồi ra mở cửa ngay. Thanh Nhã không nói gì, mắt vần nhìn khung cửa sổ với vài chậu hoa cúc.

Cửa vừa mở, Đình Phong kinh ngạc và hoang mang nhưng vẫn lịch sự mời anh ta vào nhà.

– Mời anh vào nhà ngồi, Thanh Nhã.. Cô ấy ở bên trong.

– Anh để cô ấy sống trong một nơi tồi tàng thế này sao? Tôi quả nhiên nhìn lầm anh rồi. – Nói rồi Thiên Bảo đẩy Đình Phong sang một bên vào trong.

Anh nhìn ngó xung quanh một lượt, rồi mắt lại rơi vào thân hình ốm yếu xanh xao của cô, ánh mắt đó lại không biết nhìn về nơi đâu, cô quay mặt ra khung cửa sổ nên không biết anh đến. Anh tức giận nắm chặt nấm tay quay sang cho Đình Phong cho một cú lên mặt, khoé miệng Đình Phong chảy máu, do bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ anh ngã ra sau, tay phải va vào bình bông trên kệ để giầy, tay trái đâm vào cửa.

“Bốp.. bịch.. rầm”

Thanh Nhã nghe thấy tiếng động lớn, lại nghe một giọng nói quen thuộc liền quay phắt đầu nhìn ra cửa. Cô trợn to mắt, tay chân luống cuống bước xuống giường, nhưng chân tay cô không chịu sự điều khiển của cô, nó mền nhũn ra làm cô ngã ạch xuống đất, đầu hướng chiếc ghế bên cạnh mà đâm sầm vào.

– Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? “- Thiên Bảo nhanh tay kéo cô dậy nhưng cô lại gạt tay anh ra, khó khăn hướng Đình Phong lếch người tới. Thiên Bảo nhìn cảnh tượng đó, tim lại nhói đau như có vạn tiễn xuyên tâm.

– Đình Phong anh không sao chứ? – Cô được Đình Phong ôm vào lòng, thương yêu vuốt nhẹ trán cô làm cô né sang một bên.

– Đau. – cô nghiến răng

– Biết đau còn làm mình ra nông nổi này..

Thiên Bảo mày kiến nhíu lại, lên tiếng ngăn hai người họ anh anh em em.

– Hai người có thôi cái giọng làm người khác buồn nôn không? Tôi đến đây không phải muốn thấy hai người ân ân ái ái, tôi là muốn thông báo cho em một tin trước khi bà nội chết đã nhắn lại cho em. Tôi nghĩ em không muốn nghe đâu.

Nghe đến hai từ” bà nội”liền thu hút thành công sự chú ý của cô. Thanh Nhã không tin vào tai mình hỏi lại anh.

– Bà nội từng để lại lời nhắn cho tôi sao? – Thanh Nhã nghĩ bà sẽ ghét cô, sẽ không bao giờ nhắc đến đứa cháu bất hiếu này.

– Đúng. – Thiên Bảo hừ hửng trả lời, anh lặn lội đừng xa đến tìm cô cô cũng chỉ xem anh như người đưa thư, anh tự nghĩ mình thật giỏi chịu đựng.

– Nội đã nói gì với tôi? Anh nói đi bà tôi muốn tôi làm gì hay bà trách tôi sao? Anh nói đi. – Thanh Nhã rời ngực Đình Phong đứng lên ngước mắt nhì thẳng vào mắt anh.

– Nội em, không hề trách em, chỉ bảo anh nói với em là hãy sống thật tốt đừng tự trách bản thân, dưới suối vàng bà sẽ không yên lòng nhắm mắt. Bà còn dặn dò phải giúp em và.. Hắn, tìm một nơi ở. – rồi anh quay sang Đình Phong gằng giọng

– Nội còn nói, nếu hắn đối đãi không được tốt, anh có trách nhiệm phải mang em đi. Và sau tất cả những gì anh thấy, thì anh kiên quyết yêu cầu em cùng anh rời khỏi nơi đây.

– Không thể nào, tôi không đi – Thanh Nhã lại lao vào lòng Đình Phong kiên định ôm chặc anh.

Đình Phong cảm thấy xấu hổ vì anh thật sự chẳng cho cô gì được ngoài trái tim luôn hướng về cô. Nếu phải để cô đi, anh chưa từng nghĩ mình sẽ như thế nào khi thiếu vắng bóng hình bé nhỏ này.

– Em thà chịu khổ cũng không liên quan gì đến anh sao? – Thiên Bảo không tin cô lại cự tuyệt anh một cách thẳng thừng, không cần suy nghĩ những từ cô nói tự nhiên đến làm anh đau khổ.

– An Thiên Bảo, tôi cảm ơn anh đã chuyển lời nhắn của nội đến tôi, còn chuyện đi theo anh là không thể nào, mãi mãi tôi cũng không phản bội Đình Phong. – Thanh Nhã biết bà đã tha thứ cho cô là cô đã cảm thấy thanh thản hơn rồi, nhưng bà nói muốn cô trở về bên Thiên Bảo là chuyện không thể nào được.

—– hết chương 4 —–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN