Em Vẫn Thuộc Về Tôi - Chương 14: Phản bội - Trò chơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Em Vẫn Thuộc Về Tôi


Chương 14: Phản bội - Trò chơi


Tháng 12 trời se lạnh từng cơn gió thổi, tuyết cũng bắt đầu rơi xuống vùng đất Thụy thành này, gió tuyết nổi lên gào thét dữ dội, từng đàn chim bay lượn từng đàn nhao nhao, dáo dát gấp rút bay về phương nam. Trận tuyết đầu mùa vừa kịp trút xuống, chợt kéo đến phủ lên bề mặt đất ấm dày đặc rồi tan từng chút một, rất chậm, dường như mắt người không nhìn thấy được sự tan rã của chúng trong cái thời tiết âm 10 độ C, vừa tan ra lại gấp gáp thành một tảng đá băng.

Nhìn từ khung cửa sổ, Thanh Nhã thích thú vô cùng, vì chỉ 2 ngày trước đây, mặt trời còn ửng đỏ, nắng vẫn dịu dàng thì bây giờ là một vùng trắng toát chỉ tuyết với tuyết, hoa tuyết rất đẹp phải không? Đúng vậy nhìn chúng rơi xuống từng bông rồi nhanh chóng chồng lên nhau thành từng mảng, tảng tuyết. Lạnh, gió tuyết gào thét ngoài khung cửa sổ đập dữ dội, một ít chui qua khe nhỏ lùa vào người cô. Cô khẽ run lên, nâng người dậy tựa vào thành giường, kéo vạt áo bệnh nhân kèm theo cái chăn quấn lên người, cô nhìn ngoài trời, một màu trắng rất thơ mộng, rất đổi thuần khiết và cũng đầy làng mạn.

Cô muốn uống một ít trà gừng cho ấm người nhưng Đình Phong không có ở đây. Cô buồn buồn, ngồi một mình nhìn bức tranh mùa đông trên cây tuyết tùng đang vươn mình hứng đầy tuyết trên chiếc lá hình kim rồi ào ạt lọt qua từng kẽ lá đổ ào xuống. Điện thoại đỗ chương, cô quay đầu nhìn chiếc điện thoại vang lên trên bàn.

– Anh Đình Phong lại để điện thoại ở đây. Người gì đâu mà đãng trí quá không biết. – Nói như vậy nhưng cô vẫn cầm máy lên ấn vào bắt đầu đối thoại.

Điện thoại kết nối nhanh chóng, đầu bên kia là tiếng thở gấp, dồn dập, âm thanh hổn hển gợi tình. Thanh Nhã hoài nghi mình vừa cầm nhầm điện thoại của ai đó vội lấy xuống nhìn xem nhưng cô lại ngạc nhiên, miệng lẩm nhẩm:

– Đúng là điện thoại của Đình Phong mà.

Tất nhiên là của anh vì trên điện thoại có mốc khoá nửa mảnh trái tim do chính tay cô đặt làm, có khắc tên của hai người, cô một cái, anh một cái, hai mảnh ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh đại diện cho tình yêu của họ. Cô lại đưa lên áp tai nghe, bên kia đầu dây vẫn là tiếng thở dốc của hai con người, cô nhíu mày. Không lẽ có người gọi nhằm số hay chăng. Thật buồn cười, cô mím môi, vội tắt máy. Cô nghĩ: “Đây là chuyện riêng của người khác cô không nên nghe” rồi lại lo lắng, bất an:

– Sao hôm nay anh Đình Phong lại đến trễ thể nhỉ?

Điện thoại một lần nữa vang lên, cô như hít vào ngụm hơi lạnh cả người liền run lên bần bật. Cô lại kết nối với đầu dây bên kia. Vẫn là âm thanh quái gỡ ấy, tiếng thở người đàn ông khó khăn, cô nghe thấy tiếng thở dốc ấy thì ngực mình như có cái gì đó như vừa cứa mạnh vào, sắt nhọn ghim một nhác máu chảy ròng ròng, đau đớn thấu tim. Hai bàn tay cô căng thẳng nắm lại thành nấm đấm.

Giọng điệu rên thoải mái của cô gái, tiếng gầm như mãnh thú của chàng trai, âm thanh ám dục dụ tình, tất cả rõ mòng một, cô như tưởng mình đang đứng bên cạnh cái giường kia, đang nhìn vào hai thân ảnh quấn lấy nhau dây dưa không kẻ hở, cả tiếng chiếc giường đung đua, lắc lư và cô như đang hiện hữa ngay trước cuộc hoan ái của bọn họ. Mặt cô khi đỏ, khi tím, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng tiếng rên của cô gái. Quá ư là mê hoặc người, tiếng người con gái ấy rất êm tai nỉ non không ngừng.

Thanh Nhã giật mình nhận ra mình đang có hành vi khiếm nhã nên cô đương buông điện thoại thì chàng trai bên kia với giọng nói ấm áp lại lên tiếng, chất giọng trầm ấm, mang theo sự cưng chiều và thoả mãn.

– Tuyệt lắm bảo bối, em thật tuyệt! A…

Chiếc di động màu đen trượt khỏi giữa những ngón tay mảnh khải của cô rơi xuống đất vang lên âm thanh vỡ vụn giống như trái tim cô lúc này từ thiên đường rơi xuống địa ngục sâu thẳm không thấy đáy chỉ là một hõm tối om đen kịch. Các ngón tay nắm chặc lại, móng tay ngọn đâm vào da thịt đau điếng và rỉ máu.

Điện thoại của cô lại đỗ chuông, tiếng chuông như gọi cô về thực tại, cô không màn vết thương ở bụng liền đứng dậy lục túi xánh để trên ghế sofa khá xa giường bệnh. Dứt khoát ấn nút nghe.

– Anh thật cuồng nhiệt, cô ta không cho anh ăn no sao? Anh làm em mệt chết đi được.

Cô gái nỉ non. Hình như họ đã ngừng hoạt động, hơi thở đã ổn định lại. Khi nghe cô gái kia hỏi như thế, Thanh Nhã cũng muốn mghe câu trả lời của người đàn ông kia để xác nhận lại liệu khi nãy cô có nghe nhầm hay không. Nhưng cô hoàn toàn sụp đổ khi nghe câu trả lời cùng với giọng nói mà cô đã thân thuộc đến không thể thân quen hơn nữa.

– Đừng nhắc tới cô ta, cô ta vẫn còn nằm trong viện chờ tử thần mang đi a.

– Anh không cứu cô ấy sao? – Cô gái cọ vào người đàn ông, tóc cô ma sát tạo ra âm thanh dù rất mảnh nhưng cô vẫn nghe được.

– Hừ… Cô ta chết mặc cô ta, anh cũng không quan tâm nữa. Không phải An Thiên Bảo giao một dự án quan trọng cho cha anh thì anh cần chi phải đối tốt với cô ta. Em biết vì sao không?

Đình Phong giọng nói lạnh lùng không còn nghe sự ấm áp thường ngày. Cả Thanh Nhã cũng phải rùng mình, cô muốn nghe anh giải thích. Quả nhiên không phụ kỳ vọng của cô, cô gái kia liền hào hứng tiếp lời.

– Sao thế anh? Vì sao anh lại giả vờ yêu cô ra?

Giả vờ? Tim cô như thắt chặc lại, máu từ vết thương nhanh chóng chảy dọc theo xuống ướt sủng, loan lổ vết máu trên chiếc áo xanh lam. Tay cô nắm chặc chiếc điện thoại trong tay, các khớp ngón tay kêu lên răn rắt.

– Vì cô ta yêu anh nhưng anh lại không yêu cô ta, mà An Thiên Bảo yêu cô ta, sợ cô ta tỏ tình với anh bị từ chối nên nhờ anh hãy tỏ tình và nhận lời làm bạn trai cô ta, nếu không vì dự án ấy rất quan trọng với công ty ba anh thì anh cũng chẳng thèm liếc nhìn cái vẻ mặt ngu ngốc ấy ha ha ha…

Hắn ta thì cười sảng khoái, cô gái cùng hùa theo cười lớn, hình như cô đang nghe cả thế giới đang cười vào mặt cô, bọn họ đang đứng vây quanh cô những gương mặt có xa lạ lại có những người thân của cô, bạn bè, tất cả bọn họ đang cười nhạo cô, cười cô là con ngốc như lời hắn nói, cười cô ngây thơ, cười tình yêu ngớ ngẩn của mình bị đem ra chơi như một trò đùa có thiện ý của An Thiên Bảo.

Cô cảm thấy trời đất quanh mình như đang tàn đổ, quay cuồng quay cuồng, mơ hồ rồi lại thật thật rồi lại mơ hồ như trong mơ, trước mắt cô tối sầm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống đậm đặc và sánh quyện vì nó chính là máu – hai hàng huyết lệ lăn dài đau thương.

—– hết chương 14 ——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN