Trọng sinh làm ảnh hậu
Chương 2: Trọng sinh 18 tuổi
Thiên Nhan cô đã trọng sinh rồi!!!
Cô lại trong tiềm thức sờ sờ bụng nhỏ của mình. Nhớ đến linh hồn bé bỏng ấy, Thiên Nhan lại không khỏi căm phẫn. Vũ Hạ, Tuyết Lâm, hai kẻ bạch nhãn lang ấy, cô quyết đời này sẽ không tha cho thứ cẩu đản, sẽ hành hạ bọn chúng.
Thiên Nhan cô nhất định sẽ trả thù, rửa đi mối hận cho đứa bé và cả của cô nữa!!!
Hai kẻ gian phu dâm phụ các người cứ chờ đi!!!
Quay trở lại thời điểm mà Thiên Nhan trọng sinh. Mẹ cô vẫn còn sống, và cô nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ cẩn thận, sẽ khiến mẹ vui vẻ, sẽ không vì đứa đĩ điếm cùng mẹ cô ta đau tim mà chết.
Hừ, thứ con rơi như Tuyết Lâm mà cũng đòi vào nhà cô, muốn từ một cục cứt bỗng hóa thành vàng hay sao ?
Hão huyền!
Tính toán lại thời gian một chút. Có lẽ trong vòng khoảng 1 tuần nữa, Tuyết Lâm sẽ đến nhà cô.
Chợt “Tinh”, điện thoại Thiên Nhan bỗng rung lên, dòng tin nhắn đập vào mắt cô:
“Thiên Nhan, anh đợi em dưới sân trường!”
Ha, là tin nhắn của tên phản bội mẹ con cô, Hạ Vũ!
Cô cười khẩy một cái, bình tĩnh bỏ chăn ra, đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo đồng phục rồi đi xuống dưới. Bố mẹ đang ngồi trước bàn ăn. Nhìn người bố của mình, Thiên Nhan có chút hận ông, cô trách ông tại sao lại phản bội mẹ cô, tại sao lại mang đứa con rơi ở bên ngoài vào nhà ?
Chỉ là Thiên Nhan vẫn phải bình tĩnh, trấn an cảm xúc của bản thân. Cô giờ đã trọng sinh rồi, dù sao cũng đã sống lại một lần rồi, phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, để những kẻ phụ tình bạc nghĩa kia phải ngẩng đầu lên, phải ngắm nhìn kẻ ngạo nghễ trên cao là cô!
Nhẹ giọng, Thiên Nhan nhàn nhạt nói:
“Bố mẹ, chào buổi sáng!”
“A, Thiên Nhan! Con mau xuống ăn bữa sáng rồi đi học”
Mẹ hướng lên phía cô, nở nụ cười ấm áp, dịu dàng gọi cô xuống. Thiên Nhan ngồi xuống ghế, lại ngắm nhìn bà, người mẹ mà cô dành tất cả kính trọng, yêu thương vào đó. Lòng Thiên Nhan nhói lên một cách đau đớn, cô thương bà nhiều lắm! Cô chỉ hy vọng bà sẽ hạnh phúc suốt đời này thôi… Và Thiên Nhan cô chính là người sẽ đem lại sự hạnh phúc ấy cho bà. Chắc chắn!
” Tiểu Nhan, con hôm nay sao vậy ? Sao lại nhìn mẹ chăm chú thế ?”
” A, con không sao. Chỉ là thấy mama quá xinh đẹp nên mải ngắm mà thôi! Hihi”.
“Rồi rồi, mau ăn đi còn đi học”.
Mẹ nhìn cô cười cười, đẩy cốc sữa nóng về phía cô, chăm chút từng tí một cho cô. Bà cũng cảm thấy vui vẻ hơn thường ngày, có lẽ là vì cảm thấy con gái mà mình nuôi lớn hình như đã thay đổi. Đã biết trêu chọc bà rồi.
Ăn xong bữa sáng, trước khi đi học, Thiên Nhan có nhìn bố mình lại nói:
” Bố, chiều con có chuyện muốn nói với bố”
” Được!” Ông điềm tĩnh trả lời cô, có chút nghi vấn nhìn cô rồi lại quay đi đọc tin tức.
Ngồi lên xe mà tài xế đã chờ sẵn, Thiên Nhan im lặng suy nghĩ việc mình gặp Vũ Hạ liệu có ngay lập tức mà nhảy bổ vào đánh anh ta hay không. Cô lại nghĩ nghĩ, hay là cho Vũ Hạ leo cây ? Dù sao, tình đã nhạt, Thiên Nhan cô cũng không còn cảm xúc gì lắm! Giờ đây trong cô chỉ còn là sự thù hận Vũ Hạ đến xương tủy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!