Giá như em nhận ra anh sớm hơn - Chương 2: Thời gian tươi đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Giá như em nhận ra anh sớm hơn


Chương 2: Thời gian tươi đẹp


Cơn mưa đầu mùa cuối cùng cũng đã dịu bớt, chỉ còn muốn chút mưa phùn theo gió nhẹ bay.

Từng giọt từng giọt nước truyền đi vào cổ tay của Hàn Tuệ Mẫn, cô mặc áo bệnh nhân màu xanh, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Thật ra cô đã tỉnh, chỉ là với tính cách trẻ con cô muốn xem khi nào Thẩm Bá Nam mới chịu đến thăm cô. Đợi đến hơn nữa ngày, anh thật sự cũng không đến, cô não nề nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những giọt nước mưa trong suốt lặng lẽ lăn trên tấm kính cửa sổ.

Cô lí nhí: “Thẩm Bá Nam!”

“Tôi đến thăm vợ tôi!” Giọng nói nam tính từ ngoài cửa truyền vào.

Hàn Tuệ Mẫn biết ngay là anh, cô nhanh chóng khép chặt hai mắt, nhịp tim trong lồng ngực cứ đập liên hồi.

Thẩm Bá Nam từ ngoài cửa bước vào, anh cầm một hộp cháo nhỏ, đi thẳng tới giường của Hàn Tuệ Mẫn.

Anh quan sát người con gái trên giường một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay định sờ trán cô.

Dù nhắm mắt nhưng Hàn Tuệ Mẫn có thể cảm nhận được có hơi ấm đang sắp chạm vào mình. Cô nhanh chóng nghiêng đầu, né bàn tay đó.

Bàn tay Thẩm Bá Nam cứng lại ở không trung, sau một lúc đơ người anh từ từ rút tay lại.

“Hình như em rất thích đến bệnh viện!” Anh hờ hợt nói.

Cô chau mày nhìn người đàn ông trước mặt: “Thích!? Anh còn có thể nói ra câu đó!”

Thẩm Bá Nam nhướng đôi chân mày: “Không phải sao! Cứ cách mấy tuần tôi lại phải vào đây thăm em!”

Cô nắm chặt vạt áo, trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không nghe máy? Nếu không phải tại anh em đâu phải ngồi ngoài mưa như vậy!”

Anh hít một hơi, cố kiềm nén rồi từ từ thở ra: “Em bớt đổ lỗi cho người khác đi được không? Tôi đã nói kêu người đưa em đi em không chịu! Bây giờ bệnh như vậy lại đổ lỗi do tôi! Em không cảm thấy em mắc cười sao? Hay… em thấy tôi làm việc chưa đủ bận!?”

Hơi thở cô bắt đầu không bình thường, anh lúc nào cũng như vậy, luôn cho rằng bản thân mình là đúng.

Hàn Tuệ Mẫn tức giận không muốn nói chuyện với anh, cô đành nhắm mắt, kéo chăn lên xoay người về phía cửa sổ.

Thẩm Bá Nam trừng mắt nhìn người con gái trước mặt, anh chưa từng bị ai xem thường, nhưng cô hết lần này đến lần khác xem thường anh, lớn tiếng với anh.

“Tôi để cháo trên bàn! Nếu đói em có thể lấy ăn!”

Anh không hề biết cô đang khóc, cô khóc không phải vì bị anh lớn tiếng, cô khóc vì mới vừa nãy cô còn mong anh tới sẽ hỏi thăm cô được vài câu. Nhưng vừa tới họ lại cãi nhau, cô thật sự không hiểu trước kia tại sao cô lại chịu gả cho con người này.

Hai tay Hàn Tuệ Mẫn nắm chặt, cô ngồi dậy hất hộp cháo xuống bàn, lớn giọng nói: “Tôi không cần đồ anh mang đến!”

Thẩm Bá Nam bước gần tới cửa thì bỗng khựng lại, anh quay nửa mặt, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Hàn Tuệ Mẫn! Nếu sau này tôi còn thăm em thêm một lần nào nữa thôi sẽ chặt đứt đôi chân của mình!”

Câu nói đó như một mũi dao khoét sâu vào tim cô vậy. Từng bị anh chửi rủa, từng bị anh cự tuyệt nhưng vẫn không đau như lần này.

Hàn Tuệ Mẫn không muốn khóc nhưng nước mắt cô lại rơi, cô bật cười một cách đau đớn: “Lần đầu bị anh ta chửi sao mà phải khóc!?” Cô tự an ủi bản thân.

Cô lau nước mắt quay người ra ngoài cửa, cô trầm lặng nghĩ về cuộc đời mình. Ngay cả bản thân mình là ai cô cũng không biết, cô mệt mỏi nhớ lại viễn cảnh gặp anh.

Cách đây hai năm, cũng tại bệnh viện này, Hàn Tuệ Mẫn tỉnh dậy mông lung nhìn mọi thứ xung quanh. Cô nhìn về phía cửa sổ, nơi có người đàn ông cao lớn lịch lãm, một tay đút vào túi quần, lặng lẽ quan sát thứ gì đó bên ngoài cửa sổ.

Đầu Hàn Tuệ Mẫn bỗng dưng đau thắt như bị ai bổ búa vào, cô đau đớn hét lên.

Thẩm Bá Nam đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng la của cô liền nhanh chân chạy tới.

“Em không sao chứ?” Anh lo lắng cầm lấy đôi vai gầy của Hàn Tuệ Mẫn.

“Bác sĩ!”

Hàn Tuệ Mẫn tay vẫn ôm chặt đầu, cô đau đến mức chực khóc, không có cách nào giảm được sự đau đớn, cô cứ thế hét thất thanh.

Bác sĩ và y tá từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào. Thấy Hàn Tuệ Mẫn đang hoảng loạn, bác sĩ trưởng khoe liền tiêm cho cô một liều thuốc an thần.

Được một lúc, cơn đau đầu cũng giảm bớt, tinh thần Hàn Tuệ Mẫn cũng ổn định lại bình thường. Nhưng cô quan sát trong phòng không còn bất cứ ai, cô bất giác thốt lên câu hỏi: “Mình là ai?”

Cô chau mày quan sát xung quanh phòng bệnh của mình, cô cố gắng nhớ một chút gì đó nhưng lại vô ích. Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn một màu trắng xóa, không có bất cứ hình ảnh gì về quá khứ.

Bên ngoài hành lang.

Bác sĩ nhẹ nhàng phân tích: “Anh Thẩm! Mong anh bình tĩnh khi nghe chuyện này… Đầu của cô Hàn bị chấn thương quá mạnh đã ảnh hưởng đến một phần não bộ…”

Lời nói của bác sĩ như một quả boom nặng nề thả vào đầu anh vậy, anh chau mày: “Cô ấy sẽ mất trí nhớ!?”

“Có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc… Vĩnh viễn. Tôi không dám chắc chắn… Một phần do thuốc gây mê trong lúc phẫu thuật, cô ấy đã hôn mê sáu ngày mà có thể tỉnh lại đã là một kì tích.”

Bác sĩ khá bất ngờ với phản ứng của Thẩm Bá Nam, anh chỉ trầm lặng như vậy, bình tĩnh đến lạ thường.

“Chúng tôi sẽ kê những đơn thuốc phục hồi trí nhớ mạnh nhất, trong thời gian đó anh hãy gợi lại những chuyện trong quá khứ… Có lẽ sẽ giúp cô ấy được một phần.”

Thẩm Bá Nam gật đầu, anh lẳng lặng nhìn qua cửa phòng, đưa đôi mắt thâm trầm quan sát người con gái đang tựa đầu vào gối trên giường bệnh.

Suy nghĩ một lúc, anh từ từ bước vào phòng.

Nghe tiếng có người bước vào, Hàn Tuệ Mẫn vẫn lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ.

“Tuệ Mẫn!” Giọng nói đầy nam tính nhưng vô cùng dịu dàng.

Hàn Tuệ Mẫn mặc dù không biết mình là ai nhưng cũng đoán được anh đang kêu tên mình. Cô chậm rãi quay đầu nhìn anh.

Anh lặp lại tên cô một lần nữa nhưng lần này lại dịu dàng hơn cả lần trước: “Tuệ Mẫn!”

Cô mím môi nhìn anh một lúc để xem bản thân mình có ấn tượng gì với anh không?

Quan sát một hồi lâu, cô chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh là ai?”

Vừa lúc nãy, Thẩm Bá Nam thấy cô bình tĩnh đối diện với mình, anh cứ nghĩ cô vẫn chưa quên anh. Bây giờ nghe câu hỏi của cô anh thất vọng đến tột cùng.

“Anh là Thẩm Bá Nam! Là chồng em!”

Nghe anh nói, cô liền trợn tròn mắt, ngây thơ nhìn anh: “Chồng tôi!?”

Thẩm Bá Nam bất lực gật gật đầu, anh mệt mỏi nói thêm: “Vào ngày cưới của chúng ta, em không may xảy ra tai nạn… Bác sĩ nói em bị chấn thương một phần não bộ nên không nhớ chuyện trước đây.”

Hàn Tuệ Mẫn mơ hồ nhìn anh một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy… Vậy ba mẹ tôi đâu?”

Thẩm Bá Nam trầm lặng suy nghĩ: “Em từ nhỏ đã mồ côi! Không có người thân bên cạnh.”

Nghe anh nói, cô thật sự không có một chút ấn tượng gì. Đảo đôi mắt to tròn của mình, cô chất vấn thêm: “Vậy sao chúng ta lại quen nhau!”

“Em mới tỉnh lại! Không nên hỏi nhiều. Chuyện rất dài, sau này anh sẽ từ từ kể cho em nghe!”

Đúng vậy! Sau này chính là bây giờ. Chính là khi họ gặp nhau là chí chóe cả ngày. Tháng đầu tiên khi cô xuất viện anh quan tâm cô đủ điều, như cô đã ăn gì vào buổi sáng, một ngày ngủ mấy tiếng, cô đã uống thuốc chưa?… Nói chung rất nhiều thứ khiến cô cảm thấy anh thật sự rất phiền nhưng cũng cảm nhận được anh rất thương cô.

Có nhiều đêm, cô giật mình tỉnh giấc, anh liền ôm cô vào lòng, vỗ vai trấn an cô như một đứa trẻ. Nếu ban đầu cô có cảm giác xa lạ với anh thì một tháng đó cũng đủ để cô biết bên anh cô sẽ an toàn.

Khoảng nửa năm sau đó, anh không còn là Thẩm Bá Nam dịu dàng ấm áp của cô nữa mà là một tên lưu manh lạnh lùng. Một ngày cô chẳng thấy anh bao giờ, nếu có cũng chỉ là lúc nửa đêm cô giật mình tỉnh giấc thấy anh đang nằm quay lưng về phía mình.

Không biết anh đã ngủ chưa, Hàn Tuệ Mẫn nhỏ giọng gọi khẽ: “Bá Nam!”

Thấy anh vẫn nằm im như vậy, cô đành thở dài một tiếng rồi kéo chăn lên đắp ngang người anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN