Giá như em nhận ra anh sớm hơn
Chương 4: Ranh giới
Đường Trọng Huy nhướng mày, hắn nhếch mép cười gian xảo: “Người không vì mình trời tru đất diệt!”
“Đại ca!”
Từ phía cánh rừng phía Tây, một tên áo đen cao lớn cùng với đôi mắt sắc lạnh tiến về phía Đường Trọng Huy, trên vai anh ta còn vác thêm một cô gái mặc bộ quần áo bệnh nhân. Khi cách Đường Trọng Huy khoảng năm bước, hắn liền quăng Chu Ngọc xuống đất rồi lấy trong túi một khẩu súng chỉa thẳng vào người Chu Ngọc.
Chu Ngọc đau đến mức cơ mặt đều nhăn lại nhưng vẫn cố giả vờ nằm bất động trên mặt đất. Cô thầm nghĩ nếu không phải vì kế hoạch cô đã bằm tên đàn ông này thành trăm mảnh.
Thấy Chu Ngọc bị quăng xuống đất như vậy, Đường Trọng Huy ô một tiếng rồi nói với giọng mỉa mai: “Tôi nói A Lực! Cậu không biết dịu dàng với phụ nữ một chút sao!? Vả lại cô ấy còn là bảo bối của Đại Ưng đấy!” Vừa nói hắn vừa cúi thấp người, vén mái tóc đang xõa trên khuôn mặt Chu Ngọc ra sau vành tai của cô.
Trần Cảnh thấy Đường Trọng Huy to gan dám đụng vào Hàn Tuệ Mẫn, hắn tức giận quát lớn: “Mau thả người!”
Đường Trọng Huy nhướng mày, tiến tới gần lô hàng: “Nhị ca của anh còn chưa lo lắng! Anh có tư cách gì mà rối chứ!?”
Ngoài mặt thì Đường Trọng Huy nói như vậy, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng, từ đầu đến cuối sắc mặt của Thẩm Bá Nam vẫn không thay đổi, một chút lo lắng cũng không có. Hắn luôn nghe nói Thẩm Bá Nam và Hàn Tuệ Mẫn cưới nhau chỉ vì một số lí do ép buộc, thật chất Thẩm Bá Nam không hề có tình cảm gì với Hàn Tuệ Mẫn. Nhưng nếu thật sự không có tình cảm thì tại sao cô ấy luôn được bảo vệ bởi người của Đại Ưng.
Quan sát sắc mặt của Thẩm Bá Nam một lúc rồi hắn nhẹ giọng nói: “Thẩm Bá Nam! Bây giờ… Cậu cần số hàng này hơn hay cần vợ của mình hơn!”
“Tất nhiên là cần số hàng!” Giọng nói của anh lạnh lẽo mà vô cùng dứt khoát.
Câu nói của Thẩm Bá Nam khiến tất cả mọi người ở đó cảm thấy vô cùng ghê sợ. Đặc biệt là Chu Ngọc, cô không hề nghĩ anh lại máu lạnh như vậy, ngay cả vợ mình cũng dám đánh đổi.
Thẩm Bá Nam lấy trong túi ra một khẩu súng, gương mặt tràn đầy sát khí tiến lên hai bước. Đường Trọng Huy thoáng sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Tôi không biết động lực gì mà anh dám tới đây chỉ với vài tên! Nhưng có một điều tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết… Cái mà Thẩm Bá Nam này yêu nhất trên đời chỉ có lợi ích của bản thân… Không lẽ ngay cả điều cơ bản này anh còn không biết sao!?”
Khuôn mặt Đường Trọng Huy trắng bệch vì sợ hãi, miệng nói lắp bắp: “Anh đừng đề cao bản thân như vậy! Chỉ cần một lời nói của tôi có thể khiến cô vợ bé bỏng của anh mãi mãi không thấy mặt trời!”
Thẩm Bá Nam nhếch miệng cười: “Nếu cô ấy chết, tôi sẽ để anh tuẫn táng theo cô ấy!”
Đường Trọng Huy trừng mắt nhìn khuôn mặt không có bất cứ sự lo lắng cũng như sự hoảng sợ nào. Hắn tức giận hét lớn: “A Lực!”
Nghe được câu nói của Đường Trọng Huy, Chu Ngọc lo lắng đến tột độ. Ban đầu, cô đã dự đoán chắc chắn Thẩm Bá Nam sẽ làm mọi cách để Hàn Tuệ Mẫn không gặp nguy hiểm, nhưng chuyện đến nước này mọi chuyện đã đi quá xa so với kế hoạch ban đầu, cô không thể không hành động.
Người đàn ông đứng phía sau nghe được lệnh liền nhanh tay bật chốt bảo hiểm lên đạn. Chu Ngọc dù nhắm mắt nhưng vẫn nghe thấy tiếng kim loại của cây súng, cô biết rõ nếu bây giờ cô còn chần chừ chắc chắn sẽ mất mạng. Cô nhanh như cắt quay người về phía A Lực, đá thật mạnh về phía tay cầm súng của hắn.
Bị đá trúng tay nên A Lực có hơi lúng túng nhưng hắn vẫn đủ sức để giữ chặt cây súng, hắn nhanh tay tiếp tục chĩa súng về phía cô. Chu Ngọc chau mày, cô chống hai tay xuống đất, dùng sức đá mạnh vào chân của A Lực khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống đất.
Thấy hành động bất ngờ của Chu Ngọc, Thẩm Bá Nam sững người quan sát cô từ đằng xa. Anh không biết người con gái này là ai nhưng cô chắc chắn không phải Hàn Tuệ Mẫn, vì anh biết Hàn Tuệ Mẫn căn bản không thể làm được như vậy.
Hai tên còn lại thấy A Lực đã ngã liền nhanh chân tiến về phía Chu Ngọc. Cô hơi nghiêng đầu vì cảm nhận được có người đang chạy về phía mình. Hai tay đang chống dưới đất liền nắm chặt lại để lấy cát, khi hai tên đó chạy đến một khoảng cách nhất định, cô nhanh chóng ném cát vào mặt bọn chúng. Thấy cô ném cát, bọn chúng liền dùng tay che mặt lại.
“Con ranh này!” Tên cận vệ bên phải nghiến răng, hắn xồng xộc tiến về phía cô.
Chu Ngọc không một chút hoảng sợ, cô dễ dàng né được hai cú đấm, đến cú thứ ba cô nhanh nhẹn bắt được cổ tay của hắn rồi bẻ sang một bên, sau đó cô dùng cánh tay còn lại túm vào tóc hắn. Tên còn lại thấy người của mình bị đánh như vậy liền tức tối lao về phía cô như một con thú dữ.
Chu Ngọc nhanh nhẹn kéo tên cận vệ trong tay mình quay một vòng ra phía sau, rồi dùng chân đạp mạnh vào ngực tên cận vệ đang lao về phía mình. Thấy tên đó đã ngã, cô liền thúc mạnh chân vào bụng tên cận vệ đang trong tay mình, khiến hắn đau đớn khuỵu xuống đất.
Tên cận vệ kia chỉ bị đạp ngã nên vẫn còn sức, hắn lấy con dao bấm trong túi áo, sau đó chạy nhanh về phía Chu Ngọc. Do không đề phòng nên Chu Ngọc đã bị rạch một đường ở phần cổ tay. Thấy Chu Ngọc bị thương, hắn liền tiếp tục dùng dao đâm liên tục về phía cô, cô nhanh nhẹn né những nhát dao đó.
Sau cùng cô đá mạnh vào tay hắn khiến con dao rớt xuống, cô nhanh nhẹn đạp mạnh vào bàn chân hắn, khiến hắn đau đớn cúi người định xoa lấy bàn chân. Khi khuôn mặt hắn cuối gần xuống một chút, Chu Ngọc dùng chân còn lại đá thẳng vào mặt hắn, khiến môi và mũi hắn liền chảy máu.
“Đoàng.”
Phát súng vang lên giữa đêm tối, Chu Ngọc sững người vì tưởng cơn đau sẽ lập tức ập đến nhưng không, cô nghe thấy tiếng cơ thể to lớn của người đàn ông ngã phịch xuống đất. Cô chầm chậm quay người liền thấy Cố Thiên Kỳ, bên cạnh là Dương Đình Phong với khuôn mặt vô cảm đang chĩa súng về phía mình, nói đúng hơn là chĩa súng về phía A Lực.
Đôi môi Chu Ngọc hơi giật giật, cô rất vui khi người cứu mình là Dương Đình Phong. Cô nghĩ nếu giây phút đó không có anh có lẽ người nằm trên mặt đất bây giờ chính là cô. Chu Ngọc bật cười như trẻ con, cô để lộ hàm răng trắng đều cùng với đôi môi đỏ hồng, dù trong buổi tối nhưng nụ cười đó khiến cho người đối diện cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Chu Ngọc như một đứa trẻ suốt một ngày dài học tập ở trường học, đến cuối ngày lại được người thân tới đón mà đó còn là người mình thương yêu nhất. Cô cười toe toét, chạy đến ôm chầm lấy Dương Đình Phong mà quên mất cơn đau từ cổ tay: “Em biết anh sẽ đến cứu em mà!”
Toàn thân Dương Đình Phong đột nhiên cứng đờ. Dù đây không phải là lần đầu được cô thể hiện tình cảm, nhưng mỗi một lần như vậy, cảm xúc của anh đều bồi hồi đến khó tả.
Về phía Cố Thiên Kỳ, anh thản nhiên bước về phía lô hàng, nơi có Thẩm Bá Nam và Đường Trọng Huy đang ở đó.
Thấy Cố Thiên Kỳ cũng đã đến, Đường Trọng Huy biết mình đã mắc bẫy của Đại Ưng, hắn ta nhanh chóng quỳ xuống dưới chân Thẩm Bá Nam: “Anh Thẩm! Anh tha cho tôi được không? Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ… Anh đừng giết tôi có được không?”
Thẩm Bá Nam nhướng mày thản nhiên nói: “Không phải anh nói… Người không vì mình trời tru đất diệt sao!?”
Vừa dứt lời, Thẩm Bá Nam không buồn nhìn hắn dù chỉ một cái, anh giơ tay bóp cò, thân hình to lớn của Đường Trọng Huy ngã phịch xuống mặt đất.
“Người ngoài đã giải quyết xong… Chúng ta cũng nên giải quyết chuyện nội bộ phải không!? Lão tam!” Giọng Thẩm Bá Nam gian xảo đến khó tả.
Cố Thiên Kỳ nhếch miệng cười lạnh, trên mặt anh không hề có một tia sợ hãi: “Được!”
Cố Thiên Kỳ vừa dứt lời, Thẩm Bá Nam liền giơ tay bóp còi, viên đạn nhanh như cắt bay sượt qua mái tóc đen nhánh của Cố Thiên Kỳ.
Thẩm Bá Nam cười mỉa mai: “Xem ra cậu còn lợi hại hơn cả tôi! Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu sao!?”
“Nếu anh thật sự muốn giết tôi… Thì anh đã ra tay từ rất lâu rồi. Không phải đợi đến bây giờ!” Giọng Cố Thiên Kỳ trầm thấp mà lạnh lẽo.
Thẩm Bá Nam nhướng mày, anh xoay cây súng bỏ lại vào túi: “Tôi đã lấy được số hàng này! Xem ra lần này cậu thật sự thua rồi!” Càng về cuối Thẩm Bá Nam càng nhấn mạnh từng chữ.
Cố Thiên Kỳ không đáp, anh chỉ lẳng lặng quay lưng bước về phía cánh rừng phía Tây, khuôn mặt anh không hề có nét buồn bã vì không giành được số hàng, nếu nhìn kỹ trên khuôn mặt anh còn có nét cười lạ.
Thấy Cố Thiên Kỳ không đáp lời mình, mà quay lưng bước đi như vậy, Thẩm Bá Nam vô cùng tức giận. Anh lớn giọng: “Cố Thiên Kỳ!”
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Thiên Kỳ liền dừng bước.
“Vợ tôi đang ở đâu!?” Thẩm Bá Nam nhấn mạnh từ “vợ tôi” như để nhấn mạnh ranh giới giữa Cố Thiên Kỳ và Hàn Tuệ Mẫn.
Cố Thiên Kỳ siết chặt bàn tay sau đó nhàn nhạt đáp: “Bệnh viện!” Nói rồi anh thong thả sải bước về phía Dương Đình Phong.
——————————————–
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Dương Đình Phong khẽ đẩy vai Chu Ngọc ra, giọng anh nhàn nhạt: “Không sao chứ?”
Chu Ngọc lắc lắc đầu, đôi môi còn kèm theo một nụ cười trẻ con. Cô biết tuy bên ngoài anh luôn tỏ ra lãnh đạm và anh cũng chưa từng mở miệng nói thích cô nhưng chắc chắn trong lòng anh cô cũng có một vị trí nhất định.
Dương Đình Phong thấy cô cứ nhìn mình như vậy, anh ngập ngừng nói thêm như để tránh để cô hiểu lầm: “Cũng may cô không bị thương… Nếu không đại ca lại trách chúng tôi không bảo vệ tốt cho cô!”
Chu Ngọc chau mày, ý anh là sao sao đây, sợ bị anh trai cô trách phạt hay lo sợ cô bị thương. Cái con người này sao lúc nào cũng như vậy. Quan tâm cô thì cứ nói ra tại sao cứ phải thêm chuyện khác vào. Chu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh, cô cầm chặt phần cổ tay đang rỉ máu sau đó bước ngang qua người Dương Đình Phong. Khi bước qua còn cố ý hất mạnh vào vai anh.
Dương Đình Phong biết lời mình vừa nói có hơi quá đáng nhưng cũng đành im lặng nhìn theo bóng lưng của Chu Ngọc. Anh không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của cô dành cho mình, nhưng anh chẳng qua chỉ là một con người nhỏ bé của Đại Ưng. Còn cô thì sao, anh trai cô là Chu Dĩ Sâm, là người đứng đầu Đại Ưng. Anh và cô căn bản không thể có kết quả.
Thấy Cố Thiên Kỳ đã quay lại, Dương Đình Phong liền nói: “Tam ca!”
Cố Thiên Kỳ gật đầu một cái rồi anh và Dương Đình Phong cùng đi theo cánh rừng phía Tây để về lại căn cứ của Đại Ưng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!