Bảo bối của chủ tịch Lăng - Chương 3 : Lên gặp giám đốc đại nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Bảo bối của chủ tịch Lăng


Chương 3 : Lên gặp giám đốc đại nhân


___06 : 30 AM, tại nhà Hạ Băng___
Buổi sáng sớm, mặt trời đã lên cao. Tỏa những tia nắng ấm áp xuyên qua những khe lá, đến thăm từng bông hoa và … rọi thẳng vào mặt cô. Tiếng chuông báo thức reo, cô vươn cánh tay trắng nõn đến tắt chuông. Mở đôi mắt to tròn kia ra, cô vội lấy tay che đi những tia nắng ” xấu xa ” đã phá hoại giấc mơ đẹp đẽ đang còn dang dở của cô . Thở dài một tiếng rồi bật dậy và bước xuống giường. Với chiếc váy ngủ màu trắng sữa mà cô đang mặc, nó lại càng tôn lên thân hình quyến rũ của cô. Cô đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân một cách bình thản và tự nhiên . Sau khi xong, cô bước đến bên chiếc tủ quần áo của mình. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở công ty PK. cô muốn tạo một ấn tượng tốt đối với sếp và nhân viên. Đứng trước tủ quần áo suy nghĩ một hồi, cô lôi từ trong tủ quần áo ra một chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen và lôi từ tủ giày ra một đôi giày màu cùng với áo. Cầm cây lược chải mái tóc đen nhánh dài đến ngang eo. Cầm một chiếc cặp nho nhỏ xinh xinh bằng da, cô dạo bước xuống nhà và bắt đầu đi đến công ty PK.
___07 : 15 AM___
Đôi chân nhỏ nhắn, thon dài bước đi trên đường. Biết bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía cô. Cô cất giọng hát trong veo của mình lên, điều này lại càng làm cô thêm cuốn hút. Đang mải mê hát líu lo thì từ đâu một chiếc BMW lao tới đâm vào cô. Cô ngã bịch xuống đất. Ai nấy đều há hốc mồm khi nhìn thấy cô đang thong thả thì đột nhiên ngã xuống đất. Một người bước ra từ chiếc xe đó vội vàng đỡ lấy cô, hình như người này là tài xế.
– Xin lỗi cô, tôi vội quá
Vẻ mặt của người đàn ông đó lúng túng
– À không sao đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi
– Cô có cần tôi đưa đi bệnh viện không ?
– Không sao không sao, tôi ổn mà
Cô nở một nụ cười hiền hậu với bác tài xế của chiếc xe đó. Nhanh chóng đứng vững dậy rồi bỏ đi đến công ty. Người đó vẫn dõi theo cô, nhìn cô với vẻ mặt không an tâm. Cô chỉ bị một vết xước nhẹ ở bên chân trái. Xem ra thì cũng không có gì nghiêm trọng. Đám đông vây quanh nhanh chóng giải tán. Mọi việc đã giải quyết xong xuôi
Cô đã đi được nửa đường từ khi cô bị chiếc xe BMW đó tông trúng. Hồi nãy, cô có đi lướt qua và nhìn thấy người ngồi sau xe. Tuy không thấy mặt nhưng cô thấy được dáng vẻ của một người đó. Người đó là một người đàn ông tầm lớn hơn cô một chút. Dáng ngồi rất uy nghiêm, phong độ. Không nên đụng vào người này, chắc hẳn là một người giàu có, rất có thể lực. Thử nhìn chiếc BMW màu đen mà anh ta đi là biết. Nghĩ tới đây cô lại rùng mình một cách bất chợt. Thôi kệ đi. Trước mặt cô đang là công ty PK, một trong những công ty của tập đoàn Lăng Thị. Nó thật to, có rất nhiều công ty nhỏ ở xung quanh. Cô bước từng bước vào trong công ty, cánh cửa tự động mở ra. Cô cũng xem như là một lời chào đón nồng nhiệt. Bên trong tòa nhà, mọi người đi lại tấp nập. Ai nấy đều lo cho công việc của mình. Chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhưng không được cẩu thả. Biết bao người muốn làm việc trong công ty PK, nhưng đều không được. Cô được nhận vào làm việc ở đây, quả là vinh hạnh. Chân phải của cô bước vào trong, cô nhẹ nhàng đi đến chỗ làm việc của mình và bắt đầu công việc.
___11:30 AM___
Đã tới giờ nghỉ trưa, cô mệt mỏi tựa lưng ra đằng sau. Từ sáng tới giờ, cô mới chỉ làm quen được 1 người duy nhất trong công ty, đó là Tiểu Vân. Cô ấy cùng làm một chỗ như cô, tính tình rất hòa đồng và thân thiện. Chỉ sau 1 buổi sáng, hai người đã làm bạn với nhau. Bỗng cô ấy từ xa đi tới chỗ cô, vỗ vào lưng cô và nói :
– Tới giờ nghỉ trưa rồi, cậu dọn dẹp rồi đi ăn trưa với mình đi
– Thôi, cậu đi trước đi. Mình không ăn trưa đâu, còn nhiều việc lắm
– Vậy làm xíu rồi đi, mình đi trước. Bye
– Được rồi, bye bye
Cô mệt mỏi từ chối lời mời từ Tiểu Vân. Đột nhiên có tiếng loa phát lên
” Lâm Hạ Băng, cô lên tầng 45 có giám đốc cần gặp ”
Trời ơi, cô đã làm gì sai sao ? Tại sao giám đốc lại gọi cô lên chứ ? Không ổn rồi, không ổn rồi. Huhu, cô sẽ bị đuổi việc hay sao chứ ?
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Đôi chân nhanh chóng bước vào thang máy, tay cô run rẩy bấm số 45.
Ting ting …
Cửa thang máy mở, không gian nơi đây thật u ám. Một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Thật làm người ta lạnh sống lưng. Cô từ từ bước đến cánh cửa sang trọng trước mặt. Mở cánh cửa đó ra, trước mắt cô là một quang cảnh đẹp như trên mây. Và ở chính giữa bàn làm việc có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa quay lưng lại với cô. Cô bất giác rùng mình khi thấy người đó …
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN