Bảo bối của chủ tịch Lăng - Chương 4 : Giám đốc gọi em ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Bảo bối của chủ tịch Lăng


Chương 4 : Giám đốc gọi em ?


– Lại đây
– Vâng …
Hạ Băng từ từ bước đến chỗ người đàn ông đó, đột nhiên cô cảm thấy mùi nguy hiểm. Dừng trước bàn làm việc của anh ta, Hạ Băng lên tiếng :
– Giám đốc gọi em có chuyện gì hay sao ?
Người đàn ông đó vẫn không quay lưng lại, lạnh lùng trả lời :
– Từ nay cô không cần làm ở bộ phận đó nữa, lên làm thư kí riêng của tôi đi
– S…sao…sao ạ ?
– Không được hả ?
– Dạ không, được làm thư kí của giám đốc thì còn đòi hỏi gì nữa chứ
– Được, cô biết vậy là tốt. Giờ cô đi dọn dẹp đi
– Vâng
Cảm xúc bây giờ của cô rất hỗn loạn. Vui vì cô được làm thư kí của giám đốc, có chút sợ vì người này quá bí ẩn. Lại lo lắng vì không biết đi theo giám đốc sẽ phải làm những gì, rồi có làm tốt công việc đó không, … bla…bla…
Thoắt cái đã về tầng 1, cô nhanh nhanh thu xếp đồ đạc của mình rồi đi theo một cô nhân viên mà giám đốc đã dặn đưa cô đi. Lên đến nơi, cô thật sự bất ngờ. Bên trong cánh cửa đó là một căn phòng hết sức đẹp. Với màu chủ đạo là màu trắng – sự yên bình và tinh khôi.
– Cô vào đi, từ nay đây là phòng làm việc của cô
Hạ Băng gật nhẹ rồi từ từ bước vào. Nhưng mà … tại sao phòng làm việc lại có giường ? Đây là câu hỏi đầu tiên của cô khi đi vào trong phòng. Một chiếc giường king size lại thu hút sự chú ý của cô mà không phải là những cái khác. Thẫn thờ một lúc, cô mới sực nhớ ra. Quay sang hỏi cô nhân viên kia :
– À, có thể cho tôi biết là vì sao trong phòng làm việc của tôi lại có một chiếc giường không ?
– Là giám đốc sắp xếp cho cô, tôi không biết gì hết
– Còn nữa, cô có biết mặt của giám đốc không ?
– Tất nhiên là có
– Vậy anh ta thế nào, đẹp chứ ?
– Cô nên kiềm chế tính tò mò của mình lại. Đi theo giám đốc không phải dễ dàng gì, tính tò mò của cô có thể làm hại cô đấy
– Tôi biết rồi
Nghe đến đó cô có chút sợ. Nhưng mà tại sao đi theo giám đốc lại nguy hiểm, vậy là cô đang đâm đầu vào chỗ chết à ?
– Mau mau đi thay đồ rồi qua phòng giám đốc đi, anh ấy gọi cô đấy
– Được rồi
Nhẹ đặt đồ của cô xuống cái bàn đối diện cửa ra vào. Cô bước đến cái tủ lớn gần đó. Trời ơi, bên trong toàn là váy đầm của phụ nữ, bên dưới còn có những đôi giày cao gót sang trọng. Đây là phòng giám đốc chuẩn bị cho cô mà. Hay là … giám đốc bị gay ??? Hahaha
Cô nghĩ đến đây thì cười phá lên, phải chăng giám đốc có sở thích này. Cô cầm một bộ đầm trong số đó và đi vào thay.
Tầm 15 phút sau, cô bước ra với một thân hình khá chuẩn cùng chiếc đầm xinh đẹp đó. Chiếc đầm màu tím nhạt tôn lên thân hình của cô rõ mồn một. Vừa đẹp lại không quá hở hang. Không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả. Đi một đôi giày cao gót 5 phân có phải là sự lựa chọn đúng? Một chiếc ví thì sao? Tất cả đều rất tuyệt. Đúng là giám đốc có sở thích lạ kì.
Bước ra khỏi phòng, cô bất chợt thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa. Quả thực anh ta … rất đẹp trai. Tim cô đập thình thịch, miệng cất tiếng :
– Anh…anh là ?
– Đi thôi
Cô chỉ im lặng đi theo anh ta, nhưng thật sự là rất rất rất đẹp a. Hơn cả thần tượng của cô rồi. Mái tóc đen, mượt mà. Bộ vest màu đen sang trọng…. bla..bla…
Cô theo giám đốc lên một chiếc xe BMW và đi tới một nơi xa công ty. Là một bữa tiệc. Nhìn xem, cô đang đứng trước một trong những 5 nhà hàng cao cấp nhất thế giới. Mắt chữ O mồm chữ A, cô trầm trồ thán phục và đã hiểu vì sao rồi. Nhưng cô đâu biết đằng sau vẻ cao cấp này là một chuỗi nguy hiểm đang rình rập. Anh ra lệnh cô khoác tay anh, cô đồng ý theo anh vào trong cùng một đống vệ sĩ. Đi dự tiệc thôi có cần lắm vệ sĩ như vậy không chứ ? Có phải là đi buôn ma túy đâu, hay là xã hội đen? Bất giác cô rùng mình…
Bước chân vào trong, bao nhiêu ánh mắt đều dồn về cô. Nào là kinh ngạc, nào là nghi ngờ. Rồi đến cả phẫn nộ, ghen ghét hay khó hiểu nữa. Cô đã làm cái gì mà nhìn cô ghê vậy. Từ trên cầu thang, một người đàn ông lớn tuổi trang nghiêm bước xuống và đi đến chỗ anh. Ông ta cung kính chào anh rồi nói :
– Lăng thiếu, mọi người đang chờ cậu ở trên lầu 5. Mời cậu
– Được rồi
Cô vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra, tay vẫn bám vào tay anh. Thấy anh ra lệnh đi lên cùng, cô liền níu lại :
– Giám đốc, tôi có thể không đi được không ? tại tôi vẫn còn thấy là lạ, anh cứ đi đi. Tôi đi tham quan nơi này một chút
– Được, nhớ cẩn thận
Cô liền bỏ tay ra khỏi tay anh và đi về phía chiếc ghế trống. Bóng anh đã khuất dần, mấy cô nàng khác mới kéo nhau đến chỗ cô mà bàn tán. Một trong số đó :
– Này, có phải cô là tình nhân của Lăng thiếu không ?
– Chắc không phải đâu, tôi nghĩ cô ấy chỉ là em gái của Lăng thiếu
– Tôi thì lại nghĩ cô ấy là tình nhân của Lăng thiếu đấy
– Nếu thực sự như vậy thì cô may mắn thật đó, Lăng thiếu vừa có tài lại vừa có sắc a ~
– Hmm, có lẽ vậy. Nhiều người muốn làm người tình của Lăng thiếu mà có được đâu
– Không có đâu, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy mà
– À…ờ thì….
Mấy người đó không để cô nói câu nào, cứ bàn tán xôn xao. Nhưng quan niệm của cô thì vẫn vậy, cô với giám đốc là chị em. Hahaha…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN