Hoán Đổi - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Hoán Đổi


Phần 3


3.
Đành lấy chiếc khăn tắm quấn ngang người bước ra, tôi thấy hắn đã vẫn đã mặc quần áo nằm trên giường, hình như grap giường chắn gối cũng đã được thay mới, lúc nãy là màu trắng bây giờ lại màu xanh. Hắn nằm trên giường mắt nhắm lại, không biết hắn đã ngủ chưa, giờ này cũng còn khá sớm để đi ngủ. Nhưng không sao, hắn cứ hãy nằm yên như vậy đừng nói hay hỏi gì tôi câu gì nữa là sáng mai tôi sẽ được giải thoát, tôi đi tới lấy bộ đồ mới được xếp gọn gàng đặt trên bàn vào thay. Đi ra đã không thấy hắn đâu, tôi thấy có chút hụt hẫng, tôi mong chờ điều gì đó hơn là sự im lặng rồi biến mất của hắn, hoặc chí ít sau khi lấy đi sự trong trắng của người con gái thì hắn cũng nên an ủi vỗ về tôi một chút chứ. Hắn là người lạnh lùng và tàn nhẫn nhất thế gian này. Từ ban công tôi thấy chiếc xe hơi của hắn từ từ chạy qua khỏi cổng, chắc là hắn đi. Vợ mới cưới phải như thế này sao. Tôi thấy thương chị tôi vô cùng. Mà cũng tốt thôi đêm nay tôi không phải đối mặt với người đàn ông này nữa. Tôi lên giường đắp chăn cố dỗ mình vào giấc ngủ, sáng mai tôi còn phải về nhà sớm để đi học, để chị 2 tôi trở về nơi này nữa. Tôi thương chị vì đã thay tôi, đáng lẽ ra tôi sẽ phải chịu đựng những điều này không phải 1 ngày mà là cả đời, chị đã thay tôi gánh lấy, lòng tôi rất mang ơn chị.
Đêm, tôi đã say giấc sau trận mệt mỏi và đau đớn thì cảm giác một bàn tay lạnh lướt ngang bụng mình luồn vào bên trong áo, tôi giật mình hét lên.
– Á! Ma…!
– Em ồn ào cái gì đó? – Giọng hắn lè nhè, tôi định hình được hắn đã trở về trong tình trạng say khướt, mùi rượu khiến tôi cảm thấy khó chịu.
– Anh say rồi à?
– Thì sao? Liên quan gì đến em?
– Ừ! Thì anh tránh ra cho tôi ngủ. – Tôi đẩy hắn ra rồi lẩm nhẩm ” Chả liên quan gì?”
– Ừ, em ngủ đi, tôi làm gì mặc tôi.
Tôi không quan tâm, kéo chăn lên để tiếp tục ngủ.
Hắn thô bạo kéo phăng chiếc quần tôi xuống.
– Anh tránh ra! Chẳng phải buổi chiều anh đã làm rồi sao? Giờ anh đi làm gì nữa hả?
Hắn không thèm quan tâm đến lời tôi nói, hắn cởi đồ trên người ra, khi say hắn dữ tợn như một con thú đói mồi, rất đáng sợ.
Tôi chạy ra khỏi giường, trên người tôi chỉ còn mặc mỗi chiếc áo, tôi bị hắn nắm lại một cách thô bào
Hắn kiềm chặt người tôi không cho tôi cựa quậy, trên sàn nhà lạnh ngắt hắn ôm tôi từ phía sau và rồi hắn đẩy mạnh vào bên trong tôi, thô bạo khiến tôi thật sự đau đớn, đau đớn hơn cả lần đầu tiên, hắn không còn quan tâm đến cảm xúc của tôi như lúc chiều, mà chỉ đang làm gì để thoã mãn thú tính lúc này. Vừa đau vừa đuối sức tôi không thể chống trả, tôi chỉ biết khóc mà van xin hắn, vì tôi cảm thấy rất đau, hắn vẫn từng hồi từng hồi nhịp nhàng như không hề nghe thấy tôi nói gì, và rồi tôi lại đón nhận một dòng ấm nóng bên trong cơ thể dù tôi không hề muốn. Hắn buông tôi ra, trở về giường nằm ngủ như không có chuyện gì.
Tôi khóc rất nhiều vì đau, vì sợ, từng động tác thô bạo, từng cơn đau theo mỗi chuyển động của hắn làm tôi ám ảnh, tôi không thể nào quên được. Tôi ngồi bó gối thu mình ở góc tường, tôi không dám bước đến chiếc giường có hắn đang nằm đó. Tôi sợ hắn lại lên cơn điên lại dày vò trên cơ thể non nớt của tôi. Thật kinh khủng và đáng sợ, nước mắt tôi không thể nào ngừng rơi rồi tôi thiếp đi từ lúc nào không biết.
Buổi sáng tôi vẫn ngồi đó nhìn về khoảng không vô định trong căn phòng, tôi sợ hãi và ám ảnh. Hắn dậy, nhìn thấy tôi lù lù ngồi đó làm hắn giật thót người.
– Sao em ngồi đó mà không lên giường ngủ. – Hắn ngây ngô hỏi tôi.
– … tôi im lặng không trả lời, mắt tôi vẫn không nhìn sang phía hắn
Có vẻ hắn lờ mờ nhớ lại chuyện đêm qua.
– Đêm qua tôi say quá. – Rồi không nói thêm gì hắn đi vào nhà tắm, chẳng 1 câu hỏi han, chẳng 1 lời dỗ dành nào cả. Bỏ mặc tôi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tôi vơ vội chiếc áo khoác dài mặc vào rồi xuống nhà, đến cổng tôi bị người làm chặn lại. Mợ muốn đâu để tôi báo tài xế chuẩn bị xe.
– Nhà tôi có việc gấp tôi phải về ngay, mở cửa cho tôi ngay! – Tôi ra lệnh.
Chắc thấy bộ dạng hối hả của tôi, nước mắt lưng tròng khiến họ cũng hoảng theo
– Nhưng tôi phải báo lại bà chủ.
– Mở cửa cho tôi rồi chị muốn làm gì thì làm! – Tôi lại hét lên.
Có một chị người làm khác đi ra nói nhỏ vào tai cái người đang chặn tôi ở cổng từ nãy giờ. Thế là cô ấy lẳng lặng mở cửa cho tôi mà không hỏi thêm gì. Chắc là được sự cho phép của ai đó trong nhà, hắn ta hay mẹ hắn ta, tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết bắt xe thật nhanh để rời khỏi ngôi nhà xa hoa nhưng quái quỷ và đáng sợ vô cùng.
Từ căn biệt thự về nhà tôi mất hơn 1 tiếng, tôi không dám nghĩ về nơi đó, về những ký ức thật sự vô cùng đáng sợ, nước mắt tôi không ngừng rơi dù cố nén lại.
Chị tôi đã sốt ruột đợi tôi ở trước cổng từ bao giờ, vừa nhìn thấy tôi chị liền chạy lại
– Sao rồi? Em có bị phát hiện không?
– Tôi ôm chị khóc không nói gì, chỉ khóc và khóc.
– Thôi đi vô nhà đi. Mà sao em về bằng xe ôm, không có tài xế đưa về sao?
– Em không biết. Hu hu. Em sợ lắm chị ơi. Hắn ta là một tên điên.
– Không sao đâu. Về nhà rồi, em sẽ không sao đâu.
– Chúng ta trốn đi. Chị đừng về đó nữa. Họ chỉ xem chị như một người để đẻ con cho gia đình họ, họ không có tình cảm gì đâu. Ở đó đáng sợ lắm.
– Em khờ quá, em không thấy ở đó và nhà mình giống như 2 thế giới khác hả, mọi thứ ở đó đều rất tốt. Chị sẽ không sao đâu. Em thay đồ nhanh chị phải trở về nữa.
– Nhưng mà… (chị tôi không hề hỏi thăm tôi có làm sao không, chị không biết tôi đã tổn thương thế nào, chị không hỏi hắn đã làm gì tôi chắc là chị đang lo quá nên không có thời gian hỏi thăm tôi thôi)
Chị đẩy tôi vào phòng thay đồ để cho chị mặc vào, tôi thấy hình như chị hào hứng và vui mừng. Chị đi vội vã không thèm nhìn tôi 1 cái.
Còn tôi, giờ đây tôi còn lại 1 mình, tôi tưởng từ bây giờ cuộc sống mình sẽ êm đềm trôi qua. Hằng đêm tôi không thể yên giấc, cứ nhắm mắt lại thì cảm giác bàn tay ai đó chạm vào da thịt mình khiến tôi giật mình sợ hãi.
Thời gian này gia đình tôi cũng khá hơn trước rất nhiều, chị tôi thường gọi điện về cho tôi, tôi không biết chị sống với người đàn ông đó ra sao, mỗi lần gọi về giọng chị đều rất vui, chắc là chị thích nghi nhanh với cuộc sống mới, chị dịu dàng khéo nói nên ai cũng thích, tôi nghĩ thế. Tôi rất mừng cho chị, nói là thông gia nhưng thật sự gia đình bên đó chưa từng đặt chân đến nhà tôi ngay cả trong lễ cưới trừ hắn ta. Như một món hàng mua đi và xong.
Chị có có thai khiến họ lại càng yêu thương chị, tôi bắt đầu thấy ghen tị, tại sao tôi cũng từng ở đó 1 ngày mà tôi không thấy mình được yêu thương hạnh phúc, còn chị lại có thể vui vẻ như vậy chứ. Ở nơi đó với tôi toàn là ký ức đáng sợ cần phải quên đi.
Và rồi theo thời gian những điều tồi tệ tôi trải qua cũng phai nhạt dần.
Đời không như mơ, dù tôi đã rất rất cố gắng như tôi lại thiếu 0,5 điểm để vào ĐH ngành y mà tôi luôn theo đuổi. Một lần nữa tôi rơi xuống vực sâu cùng những lời đay nghiến của ba tôi.
– Học làm gì, lấy chồng như chị mày cho sung sướng tấm thân kia kìa. Bây giờ nó có phải lo lắng gì đâu. Suốt ngày học học, giờ thi rớt rồi đó. Đúng là nuôi mày chỉ tổ tốn cơm.
Tôi lại chẳng nói được gì chỉ biết khóc, cũng không thể tâm sự với ai, chị tôi với tôi bây giờ đã không còn như trước kia, tôi thấy có 1 khoảng cách vô hình nào đó giữa chúng tôi. Chị tôi lại đang mang thai, cuộc sống khá viên mãn bà ổn định nên tôi sợ không dám làm chị phải lo lắng cho mình, con đường này là do tôi lựa chọn nên tôi phải chấp nhận.
Mẹ tôi từng giao kèo: Nếu tôi đậu đại học mẹ chấp nhận cho tôi học tiếp, nếu rớt sẽ phải đi lấy chồng. Mẹ nói có con gái trong nhà như có hủ mắm để ở đầu giường, đậy không kỹ là bóc mùi khi nào không hay. Tôi đồng ý vì tôi tự tin vào sức học của mình vậy mà giờ đây…
Tôi chán nản với mọi thứ, mẹ nói sao thì tôi chấp nhận như vậy. Tôi và chị có tiếng xinh đẹp, dù nghèo nhưng 2 chị em tôi có gương mặt rất xinh, mắt mũi miệng đều rất thanh tú. Lại làm mai, lại coi mắt. Với tôi bây giờ ai cũng như nhau nên cứ tuỳ mẹ tôi chọn, cuộc đời của tôi bây giờ tôi không cố gắng nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Gặp mặt đám cưới cũng nhanh như chị tôi, mọi thủ tục bán con hết sức đơn giản.
Người này lơn hơn tôi 1 tuổi, tôi nghe nói quậy quá nên gia đình muốn lấy vợ để lo tu chí làm ăn, chỉ cần lấy người hợp tuổi, may sao tuổi tôi vừa hợp khít.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ mới lớn, tôi thấy thế cũng được, chồng sắp cưới tôi tên Nam, tiếp xúc thì tôi thấy Nam cũng thích tôi, gia đình giàu có nhưng không phức tạp, Nam cũng có vẻ thích tôi, Nam thường khen tôi xinh đẹp. Vậy là cuộc hôn nhân này với tôi cũng tạm gọi là không hề miễn cưỡng. Tôi được cưới hỏi đàng hoàng dù nhà tôi có nhận một số tiền lớn nhưng cũng được nhà trai sang đón dâu. Nam cũng khá chiều chuộng tôi. Tôi bị Nam làm rung động từ lúc nào không biết. Trong mấy ngày ngắn ngủi tôi thấy mình như tìm được tình yêu của đời mình.
– Sao anh lại đồng ý cưới người như em. – Tôi hỏi Nam
– Là mẹ anh ép anh cưới đấy.
– Thế ra anh bị ép chứ không tự nguyện à? – Tôi giận dỗi
– Nhưng từ lúc gặp em, anh quyết định em chính là vợ anh rồi.
– Thật không? – Người con gái lần đầu tiên trong đời được nghe những lời ngọt ngào yêu thương
– Anh thề!
Tôi tìm thấy tình yêu của đời mình nhanh như vậy đó, Nam tặng quà cho tôi, rồi những lời nói yêu thương khiến tôi mụ mị, tôi được yêu thương, tôi quên những gì buồn phiền. “Thì ra chỉ cần được yêu, chỉ cần được chiều chuộng, quan tâm là khiến con người ta dễ dàng vui vẻ như vậy, dễ dàng thấy cuộc sống này vẫn còn màu hồng”
Chỉ vài ngày ngắn ngủi Nam đưa tôi vào mê cung tình ái, tôi thấy mình đã yêu Nam, hay do tôi ngộ nhận mình yêu Nam tôi cũng không rõ.
Có một điều luôn làm tôi lo sợ, đó là đêm tân hôn, tôi muốn nói thật với Nam nhưng không biết phải mở lời thế nào. Rất nhiều lần, tôi không muốn lừa dối Nam nhưng tôi sợ nói ra Nam sẽ không chấp nhận được, tôi sợ khi biết sự thật Nam không đồng ý lấy người như tôi làm vợ. Tôi liều để sau khi cưới dù biết thì Nam cũng sẽ không làm gì được tôi, vả lại Nam cũng yêu tôi rất nhiều mà.
Đêm tân hôn, hôn lễ của nhà trai diễn ra tại một khách sạn sang trọng, cô dâu chú rễ sẽ được ngủ lại khách sạn cho đêm tân hôn. Hôm đó ai cũng khen cô dâu thật xinh đẹp khiến tôi rất vui và làm Nam rất tự hào.
Và rồi điều lo sợ của tôi cũng đã đến.
– Cuối cùng anh cũng có được em.
Nam hôn lên đôi môi đỏ mọng của tôi, mùi rượu phảng phất, từng cái đánh lưỡi khiến tôi đê mê, tôi chưa từng hôn ai bao giờ, đây là lần đầu tiên, tôi không biết phải đáp trả thế nào, tôi để yên cảm nhận chiếc lưỡi mềm mại chạm vào từng ngóc ngách đùa cợt trong miệng mình.
– Em chưa hôn ai bao giờ sao? – Nam cười hỏi
Tôi ngại ngùng gật đầu, đôi má ửng hồng vì mặc cỡ.
Nam tiếp tục hôn tôi, đôi bàn tay anh xoa khắp lưng tôi rồi dừng lại trên eo tôi. “Xoẹttttt” chiếc xăng – tia váy được Nam kéo ra một cách dứt khoác và nhanh chóng lột bỏ khỏi người tôi. Bàn tay anh chạm vào da thịt tôi khiến tôi giật nảy mình. Đột nhiên tôi sợ hãi đẩy Nam ra.
– Em sao thế?
– Em.. em .. em sợ.!! – Những hình ảnh trước kia lại xuất hiện trong đầu tôi, rõ mồn một, cảm giác đau đớn ám ảnh đó tôi tưởng mình quên rồi nay 1 lần nữa hiện lên.
– Không sao đâu! Anh sẽ nhẹ nhàng! Không đau đâu em đừng lo.
Tôi chạy vội vào nhà tắm, hất nước vào mặt mình cho tỉnh táo, tôi không được như vậy, rồi Nam sẽ tha thứ cho tôi, tôi sẽ hạnh phúc.
Nam chạy theo tôi, anh ôm tôi từ phía sau, hơi thở anh phả vào cổ tôi, bộ ngực săn chắc áp sát vào lưng tôi, anh hôn lên cổ tôi, đôi bàn tay lại tham lam úp trọn vào ngực tôi xoa bóp, anh siết chặt cả người tôi, một tay bắt đầu hoạt động trườn xuống eo rồi luồn vào bên trong quần lót, bấu chặt vào mông tôi. Chiếc quần bị bỏ lại trên sàn nhà tắm, anh bế bổng tôi lên giường, tôi bị anh làm cho tan chảy, không thể nào từ chối được từng cử chỉ âu yếm đó. (Anh lớn hơn tôi có 1 tuổi thôi sao anh có thể có những kinh nghiệm này, sao anh có thể làm tôi mềm nhũn như này chắc là anh đã từng ngủ với nhiều khác”, suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, vậy thì trinh tiết với anh sẽ không quan trọng đâu, tôi tự trấn an mình)
Anh lại ghì chặt hôn tôi, tôi ôm cả tấm lưng anh, ngực tôi bị anh ép chặt vào anh, anh tách 2 chân tôi ra để cơ thể anh bên trong, tay anh kéo 1 chân tôi chống dậy, anh nhổm người đưa cái vật ấm nóng kia tìm cách đẩy vào cơ thể tôi.
Chỉ 1 lần anh đã đẩy vào trót lọt và trơn tru, anh dừng lại khoảng 1 giây nhìn tôi. Có gì đó làm anh ngạc nhiên.
Tôi không thấy đau, cảm giác cơ thể tôi bị 1 vật cứng cắm vào vừa khít và dễ chịu. Tôi bắt đầu thở gấp theo từng chuyển động của anh, đột nhiên anh rút ra khỏi tôi, khiến tôi thấy trống trãi. Anh kéo người tôi ra mép giường lập úp tôi lại. Không còn những vuốt ve nhẹ nhàng, không còn nâng niu vì sợ tôi đau đớn, anh tiếp tục cắm sâu vào bên trong tôi từ phía sau, dùng tay kéo và đẩy hông tôi phối hợp nhịp nhàng với từng nhịp ra vào của anh, liên tục liên tục, và rồi đột nhiên anh dừng lại và rút ra, từng giọt ấm nóng trên mông và lưng tôi. Anh không cho vào bên trong tôi, tại sao? Anh sợ có con sao?
Anh thô bạo đẩy tôi nằm bẹp xuống giường: “Tưởng ngoan hiền thế nào hoá ra cũng chỉ như những con ĐĨ tầm thường”
Anh cười khẩy bỏ đi.
Anh đã biết tôi không còn trong trắng mới nói vậy đúng không?
Tôi phải làm sao đây.
– Cô cút về nhà cô đi, tôi không cưới đĩ về làm vợ.
Tôi chạy theo anh, tôi ôm anh lại, nước mắt giàn giụa.
– Anh ơi, em xin anh! Em không biết tại sao lại như vậy? Em xin anh đừng đuổi em đi.
– Chắc là lúc nhỏ cô đi xe đạp té xe nên bị mất trinh hả?
– Anh ơi, em không biết, tại sao lại như vậy? – Tôi vờ chạy đến giường vạch vạch tìm kím gì đó.
Anh nhìn hành động đó của tôi nhếch mép.
Tôi vội chạy đến quỳ dưới chân Nam.
– Anh ơi, em xin anh đừng đuổi em đi, em xin anh. Anh yêu em mà đúng không anh? Anh đừng đối xử với em như vậy. Em xin anh đó.
– Yêu? Tôi từng nghĩ sẽ yêu cô để ba mẹ tôi bớt cằn nhằn, nhưng mà xem ra không được rồi. Cút đi.
– Không! Anh cho em ở lại, anh muốn làm gì cũng được, đừng đuổi em đi.
– Tôi nói rồi, tôi không lấy đĩ làm vợ cô nghe không hiểu hả? Nghèo mà ngoan thì còn châm chước được, loại như cô không xứng ở lại đây.
– Anh à, em van xin anh, đừng đuổi em, đuổi em đi bây giờ em biết làm thế nào chứ. Anh thương em, mình cưới rồi, họ hàng của anh, ba mẹ anh nữa, anh đuổi em đi, gia đình anh cũng mất mặt.
Thấy Nam có vẻ chần chừ tôi càng khóc lóc van xin mong Nam suy nghĩ lại.
– Vậy tôi cho cô chọn lý do để rời đi. Nếu không chọn được tôi sẽ trực tiếp nói với mẹ tôi rằng cô không hề ngoan hiền như bà nghĩ, cô lừa gạt cả gia đình tôi.
Dù tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng trong đêm tân hôn của mình tôi đã bị Nam đuổi đi không hề niệm chút tình cảm nào. Tôi lang thang trong chiếc váy dạ hội trắng, không tiền không điện thoại, mọi người xung quanh nhìn tôi, tôi mặc kệ, tôi có thể làm gì được chứ, tôi lang thang không biết đi về đâu.
Tất cả là Quân, tại hắn khiến cho tôi ra nông nổi này, tại hắn cướp lấy đời con gái của tôi mà hôm nay tôi không chốn dung thân như này. (Dù tôi biết đây không phải lỗi của hắn, lỗi do tôi tự nguyện để hắn lấy đời con gái của mình). Tôi vẫn cảm thấy uất hận hắn vô cùng.
Không còn đường nào để đi, không còn nơi để về, điều duy nhất bây giờ tôi nghĩ đến là giải thoát mình! Tôi muốn đến 1 nơi mà ở đó không có lo âu, không có buồn phiền, không có toan tính… Điều duy nhất tôi nghĩ đến lúc này là đi đến 1 nơi như thế tôi sẽ được giải thoát.
— Còn tiếp–
Tương tác bằng cách Like, Chia sẻ, bình luận nhé chị em.
— Còn tiếp –ghé FB Trần Yến Nhi để đọc tiếp album Hoán Đổi
Bấm vào link để đọc từ đầu nha https://www.facebook.com/100012952698840/posts/521275581647527/
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN