Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game
Một Lũ Ngu Ngốc
– Vâng thưa ông chủ.
Doãn Chí Bình gật đầu, trên mặt cũng mang theo vẻ gì đó tinh ranh, gian xảo đi nhanh ra cửa sau để kịp thời thông báo cho nhóm bảy người đều có chỉ số sức mạnh trên dưới 500 “Tùng Lâm”, những chiến binh có thể nói là thuộc hàng mạnh nhất ở Ô Lạp thôn chỉ sau nhóm “Đầu Ba Thứ Tóc”.
Rất nhanh sau đó, ngay sau lưng Bách Thế liền xuất hiên một nhóm người theo đuôi, cùng cậu đi đến chợ trái cây để mua nước ép.
Bách Thế sau một lúc đảo mắt tìm kiếm, cậu lập tức đi đến một gian hàng có đủ vải, táo, dừa, lê,… Cậu đưa cái vẻ mặt khù khờ, ngây ngô nói với bà thím là chủ gian hàng.
-Cô lấy cho cháu một bịch nước ép vải với làm cho cháu một trái dừa để uống ạ, cháu đang khát lắm.
Bà thím trông chừng 50 tuổi nở nụ cười niềm nở nói.
-Khát nước mà uống nước dừa của cô là số dzách đấy.
Sau đó bà thím liền chuẩn bị nhanh nước ép vải theo yêu cầu cho cậu và dùng dao cắt dừa, bỏ ống hút vào rồi đưa cho Bách Thế.
-Của cháu là 50 đồng thường.
-Dạ, cảm ơn cô.
Cầm bịch nước ép vải bỏ vào kho đồ, một tay Bách Thế ôm trái dừa uống, một tay thì đưa 50 đồng cho bà thím rồi rời đi.
Việc tiếp theo cậu cần làm chính là… à phải rồi, chính là lần nữa quay lại chỗ bà thím vừa bán nước ép vải cho cậu.
Cậu đưa tay gãi gãi đầu, ngài ngại hỏi.
-Cô cho cháu hỏi, khu buôn bán tự do nằm ở chỗ nào vậy cô?
Ừ thì lúc cậu ở tiệm bán quần áo, lộ trình đi đến đó sẽ đi như vậy, còn bây giờ cậu đang ở khu buôn bán trái cây thì làm éo gì biết được khu buôn bán ở đâu, thế nên cậu phải hỏi lại a.
-À, cháu từ đây đi đến con hẻm đằng kia, thông ra đường lớn thì rẽ trái đi 200m rồi rẽ phải, tiếp đó là đi thẳng rồi rẽ phải, trái, phải, phải, trái, trái, phải, trái, phải rồi đi tiếp 100m, rẽ trái ngay con hẻm sẽ đến được khu tự do.
-Dạ cảm ơn cô.
Âm thầm lau mồ hôi với cái địa hình nông thôn phức tạp và có phần hư cấu nặng nề khi mà vì lý do chóa má gì ở chợ lại có nhiều nhà cửa đến như vậy. Bách Thế cảm ơn bà thím rồi cấp tốc đi nhanh để tìm người mua Lam Tích Thủy.
-Này cháu, nơi đó rất nhiều gian thương, cướp bóc, cháu nên cẩn thận nhé.
Bà thím ở phía sau tốt bụng nhắc nhở cậu, sợ cậu lúc đi thì ngay thẳng, hùng dũng nghiêm chỉnh, lúc về thì ôm mông liệu khiệu mà đi.
-Cháu biết rồi, cảm ơn cô.
Bách Thế khẽ quay đầu cảm ơn lần hai tựa như thằng cháu hàng xóm ngoan ngoãn. Sau đó cậu nhanh chân hơn rời đi, chẳng mấy chốc biến mất trong hẻm nhỏ được bà thím chỉ.
Tất nhiên, bảy tên đứng ở một góc kia cũng không quên bám theo cậu. Nhờ thế mới có chuyện hay để coi khi mà Bách Thế đi đến một hẻm vắng chỉ toàn tường nhà, không người và rất khó để quan sát mọi thứ đang diễn ra bên trong con hẻm, cậu liền dừng lại, hí hửng ngồi xuống đất.
-Ồ, 1 đồng ai làm rớt nè. À há, xí lượm.
Mé, phải nói là chịu thua với thằng ml này, giờ đã là tình huống nào rồi mà còn ở đó hứng lụm 1 đồng lẻ rơi trên đất. Mà… ủa, hình như đâu có đồng nào đâu, tên này chẳng lẽ bị cuồng dâm sinh ảo tưởng à?
Hay là cậu…
Cũng đúng lúc Bách Thế ngồi xuống, vì địa hình quá đổi thuận lợi để cho những kẻ xấu có thể hãm hiếp bất cứ một ai đó mà không bị người bên ngoài phát hiện. Bảy tên nam nhân thuộc nhóm “Tùng Lâm” đang theo dõi cậu tất nhiên cũng đã tính toán được điều này từ trước khi bước vào hẻm, do vậy họ phân chia nhau tách ra rồi đồng loạt xuất hiện ở ba hướng duy nhất trong hẻm, chặn hết lối thoát của Bách Thế theo dạng 2 – 2 – 3 cùng với một nụ cười gian dâm vô cùng.
Tên thủ lĩnh “Tùng Lâm” là một nam tử thoạt nhìn 30 tuổi với hàm râu quai nón đậm chất hải tặc, lv đã 26 cùng với chỉ số sức mạnh nhờ trang bị ngon đã đạt đến mốc 600 khiếp hãi khắp Ô Lạp thôn. Hắn từ tốp 3 người đứng ra, nở nụ cười gian manh, dữ tợn nhìn Bách Thế đang hệt như con cừu non không biết chuyện gì xảy ra, nói.
-Thôn này do tao lập, nhà này do tao xây, hẻm này do tao mở, đường này do tao khai. Thằng nhóc, mày đã đi qua đây thì mau chóng thành thật nôn hết tiền, đồ vật có trong người ra để trả lộ phí. Nếu không thì đừng trách tao moi ra từng thứ một trong người mày bằng cách rất sướng nhé nhóc.
Xung quanh nam tử, các đàn em của hắn cũng líu ríu to nhỏ với nhau, ánh mắt nhìn Bách Thế trông thèm thuồng hết biết.
-Thằng nhóc này nhỏ tuổi vậy mà không ngờ đã lv 21 rồi. Còn may là A Phát có skill nhìn thấu thông tin sức mạnh của nó, thấy nó chỉ có sức mạnh hơn 300 một chút, không thì chúng ta đã phải dè chừng một tí rồi đấy.
-Ê, giờ chúng ta làm gì nó đây?
-Thì còn làm gì nữa, sau khi cướp hết tiền, tài vật của nó rồi thì rời đi hoặc tẩm cho nó một trận chứ sao.
-Ấy ấy, xin đừng làm vậy, thiệt là đáng thương nha. Nhìn hắn đi, da dẻ săn chắc, hơi chút trắng nè, mặt nhìn cũng khù khờ mộng nước ra phết, nếu mà các ngươi chê thôi thì cứ để cho ta đi. Mấy thằng nhóc tươi ngon như thế nì, ta khoái lém.
-Đậu, chúng ta lại quên mấy là trong đoàn chúng ta có một con hàng khoái mấy bé trai a. Vậy thôi thì cứ để cho hắn tận hưởng đi, không thì tối nay hắn mò vô giường của thằng nào thì thằng đó nát cúc trong lúc ngủ hoa mất.
-Hí! Tối cách tao năm tỷ mét nhé thằng bê đê biến thái, bẩn bựa kia. Mày mà vào là tao thiến, éo nể mặt anh em cc gì hết.
-Hây da, thiệt tội lỗi quá đi. Đã mất tiền, mất đồ mà còn mất trinh, quả thiệt là hây dà da.
Bọn đàn em trong “Tùng Lâm” ở rất gần Bách Thế, nói cái giống gì mà Bách Thế không nghe được? Thhế nên cậu lập tức “á đu” một tiếng, mông bất giác có một cảm giác đau xót không nói lên lời. Cậu dùng vẻ mặt trắng bệch hoảng loạn nói.
-Thôi, thôi, làm người ai làm thế. Giờ em có bao nhiêu đồ em đều sẽ mang ra, mong mấy anh tha cho em một mạng đi ạ.
-He he, tất nhiên thôi nhóc. Mày nôn ra hết thứ gì mày có trong người thì bọn tao liền tha cho mày. Còn nếu mà cả gan lười dối bọn tao thì, hừ hừ, mày biết hậu sẽ như thế nào rồi đấy.
Tên thủ lĩnh liếm liếm môi thâm đen như đít vịt nói.
-Dạ vâng vâng, em nào có gan lừa dối ạ. Đây, em sẽ lấy hết những gì em có.
Bách Thế chân tay run rẩy, loay hoay từ trong kho đồ lấy ra đúng 1 đồng thường ném về phía trước mặt của tên thủ lĩnh trong sự khó hiểu của bảy người “Tùng Lâm”.
Sắc mặt của Bách Thế lúc này cũng bỗng nhiên chuyển đổi 180 độ, từ thằng nhìn trông ngu ngu hóa thành một thằng… một thằng… một thằng… tóm lại là một thằng rất khó để có thể lột tả được nét mặt nham nhở, lại cũng lành lạnh tà khí của cậu. Đại khái có thể hình dung, cậu lúc này tuyệt đối éo được bình thường, rất tà dị, cực kỳ tà dị và trông rất vô cảm, độc ác.
Cậu nói.
-Nãy giờ vui không. Một đồng này là bố mày bố thí cho đoàn xiếc bảy thằng chúng mày làm quà tiễn chúng mày lên suối vàng đấy, lũ ngốc.
-Đu, thằng này to gan, láo toét nhờ.
Một trong bảy tên “Tùng Lâm” thấy vậy lập tức kêu lên.
Tiếp ngay sau đó, sáu ánh mắt hùng hổ, dữ tợn hơn gấp bội so với lúc đầu từ sáu người khác cũng truyền đến. Đặc biệt là tên thủ lĩnh vì lão bị Bách Thế ném một đồng rác rưởi vào mặt, đó chẳng khác gì một hành động sỉ nhục trắng trợn và cực lớn đối với hắn.
Một thằng nhóc miệng còn hôi mùi vú đã sỉ nhục hắn, đây đúng là một điều đáng giận và cực kỳ đáng chết.
Tên thủ lĩnh nhăn mặt, hai hàm răng vàng ố dữ tợn nhe ra nói.
-Thằng nhóc, mày được lắm. Vốn dĩ dự định chúng tao chỉ muốn cướp tiền, vật phẩm trên người mày rồi tha cho mày một mạng, nhưng mà thật đáng tiếc, mày chắc chắn sẽ chết ở đây, dưới tay của tao!
-Bớt xạo lờ hộ bố mày cái. Đã vào đây thì kiểu gì chẳng có máu đổ. Vả lại chúng mày cũng chuẩn bị về gặp ông bà rồi, không cần nhiều lời làm gì.
Bách Thế nhàn nhạt trả lời, sau đó mở bảng chiêu thức ra, chậm chạp suy nghĩ thử là nên “thiến” cái bọn này bằng skill nào cho bá bá một chút, một phát là giúp chúng lên đường đi luôn, không tiễn.
-Mẹ mày thằng nhãi, mày dám hỗn láo với đại ca tao thế à. Chết đi!
-Ngọn gió từ trên bầu trời, chém tan mọi vật cản – Phong Đao!
Một nam tử đầu quấn khăn trắng đứng kế bên tên nam tử ẻo lả đòi hốt “cúc hoa” của Bách Thế giận dữ quát lên. Hai tay hắn lập tức thi triển skill pháp thuật Phong Đao về phía Bách Thế.
[Phong Đao lv 2 – sơ cấp
Tạo ra một lưỡi đao sắc bén bằng gió theo dạng ngang hoặc dọc tùy theo ý muốn của người ra chiêu. Phong Đao có chiều dài nửa mét, hẹp 2cm. Sức sát thương của nó là 115 + (chỉ số bộc phá của pháp thuật), đổi lại sẽ tiêu hao 200 điểm mana].
-Thằng ngu, mày chết chắc rồi. Khi mày chết thì tài sản của mày cũng văng vãi ra khắp nơi để chúng ta thu lượm a, khà khà.
Nhìn phong đao theo dạng dọc vì nam tử quấn đầu tự tin Bách Thế không thể né tránh, tất cả thành viên “Tùng Lâm” đều nhe răng độc ác cười, chờ đợi Phong Đao xé toạt cơ thể thằng nhóc hỗn xược trước mặt này ra làm hai, khiến máu nhuộm khắp nơi.
Sọet!
Đúng như mong đợi, Bách Thế cứ như thế, bị Phong Đao trảm qua người, chia cắt cậu làm hai nửa rồi chém lên bức tường phía sau cậu, tạo nên một vệt rách khá sâu trên bức tường bằng đất nung rất cứng chắc.
Nhưng kỳ lạ là máu lại không có chảy ra từ hai nửa, hai nửa cũng không ngã xuống đất mà là tan biến bởi chúng vốn tất nhiên chỉ là tàn ảnh do Bạch Thế di chuyển với tốc độ quá nhanh, vượt qua giới hạn nhìn rõ của bảy người “Tùng Lâm” nhờ sự chênh lệch lớn về điểm nhanh nhẹn.
Cũng cùng lúc Phong Đao chia đôi Bách Thế ra làm hai nửa.
Phập!
Một bàn tay rắn chắc cũng đồng thời từ sau lưng nam tử đầu quấn khăn trắng, người đã vừa xuất chiêu Phong Đao, xuyên thủng qua lồng ngực hắn, mang theo một trái tim đẫm máu vẫn còn đập “thình thịch” xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau đó, một giọng nói tựa như ác ma từ dưới địa ngục chui lên từ phái sau lưng nam tử đầu quấn khăn trắng vọng ra.
-Phải. Tài sản của chúng mày chắc chắn sẽ rơi đầy đất để tao thu nhặt.
Nói rồi, Bách Thế lập tức giật trái tim ra khỏi người nam tử quấn khăn trắng rồi thả rơi xuống đất, khiến khối thân thể to khỏe đổ gục cùng với một lổ máu to lớn trên mặt đất. Tiếp đó, cậu bỗng lộ ra một nụ cười hết sức tàn ác nhìn năm thân ảnh còn lại của nhóm người Tùng Lâm.
-Phụt!
Bên cạnh Bách Thế, đầu nam tử ẻo lả bỗng dưng bay rơi xuống đất, thân thể không đầu mang theo cột máu đỏ ngã xuống, nằm ngay bên cạnh cái xác của nam tử đầu quấn khăn trắng.
Hai dòng máu đỏ chẳng mấy chốc hòa quyện vào nhau, lan trải một vùng tanh tưởi đỏ đặc.
Để giết một nhân vật hay một con quái thì có hai cách.
Một là đánh chay, khiến HP tụt về con số 0.
Hai là đánh chiến thuật, nhằm tim, não, nói chung là điểm tử để đánh. Lúc này, chỉ cần sức tấn công của nhân vật áp đảo được sức phòng thủ của kẻ địch để xuyên vào da thịt, đánh trúng vào tim, não liền có thể một kích tất sát, đưa HP kẻ địch lập tức quay về con số 0.
Nam tử đầu quấn khăn trắng và nam tử ẻo lả nhờ có trang bị nên HP đã xấp xỉ 6000 máu, Bách Thế nếu muốn dùng chỉ số ảo thì cẩn phải đánh trúng họ liên tiếp 2 đến 3 đòn mới giết được họ. Nhưng nhờ đánh vào điểm tử, cùng với đó là nhanh nhẹn của cậu quá cao, cậu đã giết hai người chỉ trong chớp mắt mà rất khó để một ai trong năm người “Tùng Lâm” có thể nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Nam tử ẻo lẽ và nam tử đầu quấn khăn trắng chết bất ngờ, khiến năm người “Tùng Lâm” có một hồi ngây người, bị sốc nặng ngay tại chỗ.
Tất cả 7 người bọn chúng đều có chỉ số sức mạnh yếu nhất là gần 500 điểm, vậy thì làm sao mới một thoáng đã bị thằng nhóc chỉ có sức mạnh 300 giết rồi? Đây có phải sự thật không hay họ bị ảo giác, nằm mơ?
-Không… không thể nào…! Sức… sức… sức mạnh của hắn là 1600! Là 1600 chứ không phải 300!
-Á… Á… chạy… chạy thôi, chạy thôi!
Cái chết bất ngờ của hai người nam đơn nhiên khiến A Phát, người có skill [Thấu Thị Thông Tin Nhân Vật] chú ý và nghi ngờ, thế nên hắn đã một lần nữa phát động kĩ năng để nhìn các chỉ số của Bách Thế, kiểm chứng lại sức mạnh của cậu có thật là 300. Và khi nhìn thấy những chỉ số tuy thật mà lại “ảo” của Bách Thế, hắn đã sợ hãi đến độ đái ra quần, kêu la thảm thiết rồi cấp tốc xoay người bỏ chạy.
Đừng nói đến chỉ số sức mạnh 1600, chỉ cần chỉ số sức mạnh đạt 700, 800 thôi cũng đã khiến hắn hết hồn, sợ hãi không dám trêu rồi. Giờ gặp người có chỉ số sức mạnh 1600, cũng đã kết thù với người ta, hắn sợ hãi thì có nhưng không ngu đến mức đứng lỳ ở một chỗ để chờ chết.
Hắn phải chạy, chạy và chạy.
-Chạy!
Nghe đến từ 1600, cùng với đó là hai xác chết và việc A Phát đấm dài bỏ chạy như bị ma rượt, cả bọn bốn người còn lại đầu óc cũng không tối đến mức không hiểu thằng nhóc trước mặt họ ghê gớm thế nào.
Bốn người bọn họ chỉ trễ hơn 1 giây so với A Phát, tất cả đều xoay người nhanh, tìm lối chạy đi trước khi tên ác ma ghê rợn đã chém đầu, moi tim người như đang chặt cây, đốn củi này giết đến.
Bất quá thì rất đáng tiếc, Bách Thế một khi giết người thì không ai có thể sống sót được.
-Chúng mày muốn chạy sao? Ò, tiếc quá. Đã trễ mất rồi!
-Tách.
Hai ngón tay của Bách Thế khẽ đánh vào nhau một cái tạo nên âm thanh vui tai nhưng cũng kỳ dị. Ngay lúc đó, tại bước chân của năm người “Tùng Lâm”, năm cây thương lửa màu xanh lục lập tức từ lòng đất đâm lên, xuyên qua cơ thể năm người, giúp họ chỉ trong tích tắc nửa giây liền được đặt bước chân vào vùng đất xa xôi, huyền bí ở nơi phía bên kia của thế giới.
-Tách.
-Phừng!
Âm thanh đánh ngón tay lại vang lên, một ngọn lửa xanh lục bỗng phùng lên trên cư thể bảy cái xác, nuốt trọn và thiêu rụi tất cả thành tro bụi mà chỉ chừa lại những dòng máu đậm đặc còn in hằng trên mặt đất
Nửa giây sau, tất cả tiền bạc, đồ vật trong kho đồ của bảy người “Tùng Lâm” cũng lập tức xuất hiện, nằm lung tung trên đất với đủ loại mặt hàng, thậm chí còn có cả quần lót của nữ nhân.
-Một lũ ngu ngốc.
Ngu ngốc cái ông nội mày! Mày giấu thế, giả bộ hóa sức mạnh ra 300 để dẫn dụ bọn chúng đến đây như thế thì chúng làm cái éo nào đỡ được? Mày quả là một tên ranh ma, độc ác Bách Thế ạ.
Không sai!
Bách Thế chỉ vì bảng thông tin ảo để tự sướng mà ngay cả hàng nghìn con rồng, mấy vạn người Ma tộc vô tội cùng Ma Đế cũng đều bị hắn lạnh lùng giết đi. Bảy tên phế phẩm, chuyên làm chuyện ác như nhóm người “Tùng Lâm” chết thì có đáng là gì. Chẳng đủ để cậu nhét kẽ răng nữa là.
Thường ngày thấy cậu trông ngu ngu vậy thôi chứ đừng đùa với ninja rùa. Một lần nữa hãy nhớ lại danh hiệu cậu đạt được, trong đó rõ ràng có “Bậc Thầy Giả Ngu” và “Kể Khoái Giả Nai Ăn Thịt Cỏ”.
Vụ việc lão chủ quán Hồng Diêu Đường lừa tình cậu, cậu đơn nhiên là biết rất rõ, nhưng cậu vẫn quyết định để lão lừa. Vì sao ư?
Đơn giản là vì số tiền đó quá nhỏ, người nhiều tiền như cậu không cần thiết phải tính toán vài đồng tiền lẻ này. Ngoài ra thì cậu làm vậy cũng là để tạo “mồi”, rồi sau đó dùng cái “cớ”, cái “lý do chính đánh” để cậu có thể được “thịt” người, giống như nhóm bảy người “Tùng Lâm” lúc này vậy.
Trông Bách Thế hằng ngày đều khá hiền lành, nhây nhây, ngu ngu, ngáo ngáo, ngốc ngốc, mặt thộn đến ba tấc đất. Nhưng chẳng ai có bộ mặt đó lại mang danh hiệu “Kẻ Đồ Sát Sinh Linh” và “Người Đồ Diệt”.
Mang hai danh hiệu đó thì chỉ có thể là một kẻ độc ác, máu lạnh và khát máu!
P/S: Hết ngu rồi nhé! Đùa.
Chúc mọi người chơi lễ vui vẻ. Hẹn sau Lễ gặp lại a :v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!