ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU
Nơi nhộn nhịp trong thị trấn
**Trans : ubito
Edit : Wazuu
hế lô các bác, chương này dài đấy, tối sẽ đăng c9, sắp có đờ ra ma của anh (k)hùng cho các
bác hít chap sau cùng vs sự xuất hiện của ruri :3 yêu thương păc pặc ~~~~
——————————————————————
“――――― Hừm …… Mình nên băt đầu giải thích từ đâu nhỉ?” (Setsu)
Sau một lúc, những người duy nhất còn lại trong cửa hàng là Yuuhi, Eruka và tôi.Tôi cảm
thấy tệ cho mấy người khách khác, nhưng tôi đã kêu Eruka sử dụng Charm Eye để nhờ họ
không để lộ chuyện này ra ngoài, và sau đó đưa họ về nhà. Đối với lời hứa được tạo ra cùng
với tác dụng của Charm Eye, nó sẽ bị cột chặt trong đầu họ kể cả khi Eruka ngừng mà thuật.
Nguyện vọng của công chúa nên được tiếp tục với mấy đứa lớp tôi.
“… Được rồi, trước hết mình nên nói về mối quan hệ của mình với Eruka?” (Setsu)
“Ừ…” (Yuuhi)
Điều mà tôi sẽ nói bây giờ là về việc tôi đã đến thế giới này như thế nào, và bằng cách nào đó
tạo nên mối quan hệ chủ-nô với Eruka. Tôi sẽ bỏ qua phần chuyển sinh vì nó rất khó hiểu.
“Thế quái nào lại có cái quan hệ loạn xị ngậu như chủ – nô !?” (Yuuhi)
Mặc dù câu hỏi của Yuuhi rất hợp lý, nhưng thật sự không ổn nếu giải thích đó là do Eruka đã
thức tỉnh thành một M khi tập luyện với tôi. Rất xin lỗi, Yuuhi.
“Chúng ta có thể dừng lại tại đây. Phần quan trọng là khi mình đến thế giới này, đúng chứ?”
(Setsu)
“Thật ngạc nhiên khi cậu có thể bỏ qua nó với khuôn mặt nghiêm túc như vậy … Thôi được
rồi.” (Yuuhi)
Sau đó, tôi nói về việc có được sức mạnh từ nhiều lục địa khác nhau. Và đồng thời lí do của
việc cứu giúp cái đất nước này ―――――
Và bây giờ tôi sẽ ra khỏi đất nước và gặp một số người.
“――――― Như tớ nghĩ, Yuki-kun muốn rời khỏi đây.” (Yuuhi)
“… Sao cậu biết?” (Setsu)
“Theo cách nào đó thì cái bầu không khí xung quanh cậu nói rằng cậu muốn đi đâu đó.”
(Yuuhi)
Cái đệck, thật sự dễ đoán đến thế sao ? ( lần thứ 4 rồi man, nó không thể là trùng hợp :v )
Eruka gật đầu với một “uhuh” ở bên cạnh. ( ubito : và ai cũng biết điều đó :3 )
“Trả lời mình đi…. Mình có thể theo cậu không ? ”(Yuuhi)
“…Không ổn đâu. Cậu vẫn còn thiếu quá nhiều thứ. ”(Setsu)
“Nhưng! Ngay cả khi mình có thể chiến đấu sao !? ”(Yuuhi)
Chắc chắn sức mạnh ma pháp của Yuuhi có thể đứng
Cô ấy là người phụ nữ đáng tin cậy … Quan điểm của tôi về cô sẽ thay đổi nếu cổ không phải
một kẻ biến thái đấy.
“Cậu thì sao?” (Setsu)
“… Mình, ――――― Mình muốn trở nên mạnh mẽ. Sau đó mình có thể đi khắp nơi cùng
với Yuki-kun… Eruka-san, cô có thể giúp tôi không? ”(Yuuhi)
“Sẽ rất vất vả đấy, cô chắc chứ ?” (Eruka)
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.” (Yuuhi)
Tôi thấy trong ánh mắt của Yuuhi một quyết tâm mạnh mẽ không gì lay chuyển được. Vì
Yuuhi không bị ảnh hưởng bởi Charm Eye của công chúa tới tận giờ, ánh mắt của cô ấy luôn
luôn vô định vì không có mục tiêu thật sự, và giờ, tôi có thể thấy được những mong muốn
mạnh mẽ trong đôi mắt ấy, như những người khác.
“――――― cô ấy đạt rồi, Setsu-sama.” (Eruka)
“Ừ, tôi sẽ để cô ấy cho em, Eruka.” (Setsu)
“Cứ để đó cho em, em sẽ biến cô ấy trở thành một pháp sư có thể thiêu cháy lục địa này.”
(Eruka)
Quá đà rồi mẹ … mặc dù tôi có nói là để cho cô ấy có thêm một số kinh nghiệm … nhiều nhất
chỉ cần ở cấp độ (thiêu cháy) một thành phố thôi.
“Em không cần làm quá lên thế đâu … sau cùng, đúng rồi ――――― vì chúng ta vẫn còn
thời gian, và để bù lại chỗ thời gian đã mất, hãy đi dạo cùng nhau đi.” (Setsu)
“Un! Đó là một lời hứa! ”(Yuuhi)
Ngày hôm nay, có vẻ Yuuhi đã tìm được mục tiêu cho chính mình từ khi đến thế giới này.
“Trời sắp tối rồi…” (Setsu)
Ba chúng tôi rời cửa hàng để đi dạo quanh thị trấn, mặc dù đúng ra thì giờ này tôi đã không
còn ở trong đất nước này. Tôi đã lẩn quẩn ở đây quá lâu.
“Vì tôi phải chuẩn bị rời khỏi đất nước này, nên có một nơi mà tôi cần phải đến một chút….
hai người muốn làm gì bây giờ? ”(Setsu)
“Một chút thôi……em muốn nói chuyện một lúc với Yuuhi-san được không?” (Eruka)
Chỉ có hai người họ ?
“Đuợc rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau. ”(Setsu)
“Vâng” (Eruka)
Khi tôi gặp họ lần nữa, đó là lúc phải nói lời tạm biệt…
Eruka rời đi với Yuuhi, người đã trở nên trầm tư.
Bây giờ, tôi nên kết thúc công việc của mình sớm.
[T.N: POV đổi thành người thứ 3]
Khi Eruka và Yuuhi chia tay với Setsu, họ đi về một nới khá yên tĩnh trong thị trấn.
“Um… cô muốn nói gì sao?” (Yuuhi)
“Aah, không có chuyện nào đặc biệt quan trọng để nói cả. Chỉ có một chút chuyện liên quan
đến quá khứ của ngài ấy thôi. ”(Eruka)
Eruka không dám sử dụng tên của Setsu ở đây. Cô ấy đã học được bài học cho mình từ lúc
trước.
“Ngài ấy có một quan niệm khá ngờ nghệch để sống trong thế giới này. Đó là lý do tại sao
ngài ấy nổi giận một lúc trước. ”(Eruka)
“Quan niệm…?” (Yuuhi)
“Đúng ―――――― Kể cả khi bị lợi dụng bởi kẻ khác, cũng cả khi bị bỏ rơi hay bị tấn
công, ngài ấy không trả thù. Tuy nhiên, nếu người mà ngài ấy quan tâm có bất trắc gì, ngài ấy
sẽ làm mọi cách để giúp đỡ … đó là quan niệm của ngài ấy. ”(Eruka)
Có vẻ như cậu không quan tâm đến những gì sẽ xảy đến với mình khi làm những việc kia.
“Có lẽ cũng vì sức mạnh của mình, hầu hết những tác động vật lý sẽ chả gây được chút tổn
thương nào lên cơ thể ngài ấy . Nếu nghĩ về ngài ấy như một con quái vật, thì chúng ta chỉ là
những con kiến thôi. ”(Eruka)
“Yuki-kun… cậu ấy mạnh mẽ quá.” (Yuuhi)
“Có thể nói rằng ngài ấy đã vượt khỏi lẽ thường rồi … Tuy nhiên đối với những con kiến kiến,
nếu chúng cắn những đồng đội của ngài ấy, thì số phận của chúng sẽ là bị nghiền nát một
cách không thương tiếc… Ngài ấy là một người như vậy đấy.” (Eruka)
Tại quán cà phê, Setsu không lo lắng về lộ thân phận của mình, cái mà cậu lo lắng là địa vị
của Eruka. Nếu đất nước biết về chuyện đó và biết rằng cô ấy có quan hệ với một người nào
đó mà đất nước có thù địch, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Ngay cả khi cô ấy là đồng
đội cũ của Setsu, cũng không, vì quan điểm của họ rất hạn hẹp. Đêm qua, nội việc đến phòng
của Setsu cũng đã đủ gây ra nguy hiểm rồi. À, Eruka sẽ không phạm sai lầm và để bị bị phát
hiện, mặc dù thực tế là cô ấy đã bị Yuuhi phát hiện ra…. Cũng may vì Yuuhi khộng bị công
chúa tẩy não, nếu là một ai đó khác thì mọi thứ chắc chắc đã đổ bể rồi.
Cô không muốn đi chiến đấu, cô chấp nhận điều kiện sử dụng sức mạnh của mình là để phát
triển các anh hùng, trong lâu đài.
“Chúng ta không còn cần ở trong lâu đài lâu nữa đâu…” (Eruka)
Mục đích của cô, tìm kiếm cách đưa Setsu trở lại đã được hoàn thành theo một cách không ai
ngờ.
“Chúng ta có thể theo Yuki-kun không?” (Yuuhi)
“Điều đó không tốt đâu, vì những kẻ truy đuổi sẽ bám theo nếu cô đi theo ngài ấy.” (Eruka)
Mặc dù đất nước sử dụng cô để huấn luyện các anh hùng, nó cũng có ý nghĩa là họ cũng sẽ
giám sát cô trong lúc đó. Họ không muốn có thêm bất kỳ thứ gì không cần thiết liên quan đến
Setsu … họ tỏ ra thận trọng với cô đến mức quan sát cô vào ban đêm, nhưng với cuộc chiến
đang diễn ra, Eruka đã giành chiến thắng bằng cách đánh vào sự thiếu hụt nhân lực.
“Ừm, dù thật vui mừng khi thấy mọi người tiến bộ, nhưng có vài điều chúng ta cần phải điều
tra.” (Eruka)
Điều họ thực sự cần điều tra … đó là về một người nào đó mà Tia và Eruka đã báo cáo với
Setsu.
Đó là người duy nhất mà họ thực sự cần phải điều tra bằng mọi giá, vì điều đó thực sự quan
trọng.
“Điều đó… thật sự quan trọng sao?” (Yuuhi)
“Ít nhất… điều đó quan trọng đối với chúng ta.” (Eruka)
Cô ấy bắt đầu nói về phần chính.
“Vào thời điểm đó, khoảng 5 năm trước… Ngài ấy, người được triệu hồi đã kết bạn bới một
người khác cũng được triệu hồi cùng lúc. Tôi nghĩ họ đều nhận ra là họ cùng đến từ một nơi.
Cả hai đều đều dần trở nên mạnh mẽ hơn, và họ bắt đầu quen thuộc với thế giới này … Tôi tự
hỏi sự khác biệt nằm ở đâu ? Một trong hai người ở bên đất nước và kêu gọi ủng hộ các bên
tham gia vào cuộc chiến … còn người kia thì ngược lại, tự thoát li khỏi đất nước, và thiết lập
mối quan hệ với Thú Nhân và Quỷ Tộc.
Và rồi ―――――― họ đối đầu với nhau.
“Người kia đã cố gắng để đất nước của nhân loại chiến thắng lần xâm lấn lục địa quỷ với
quân đội, và có kế hoạch xóa sổ cả Quỷ Tộc…. Chính ngài ấy đã ngăn chặn nó. Để bảo vệ
Quỷ Tộc mà ngài ấy đã kết bạn, ngài đã đối đầu với người kia. Vào cuối trận chiến
―――――― ngài ấy … tự tay giết người đó.”(Eruka)[note]
Đó là một trận chiến mà kết quả làm thay đổi hoàn toàn cục diện chiến tranh, Eruka còn nhớ
nó rất rõ.
Nó chắc chắn là một cuộc chiến giữa các anh hùng … nhưng cậu chắc chắn là một anh hùng
trong các anh hùng, ngay cả khi so sánh với các anh hùng của Vương Quốc Nhân loại, hay cả
các anh hùng của Quỷ Tộc và Thú Nhân
“Mặc dù ngài ấy đã suy sụp trong một thời gian sau khi đã giết chính bạn mình, ngài ấy vẫn
tự ngăn mình khỏi việc tự sát. 『Vẫn còn nhiều mạng sống tôi cần phải gánh vác』 là những
gì ngài ấy nói với một nụ cười gượng gạo. Sự cứng rắn để giết người mà ngài ấy nói với cô
lúc trước, ngài ấy cũng không có . Ngài ấy đã mất nó kể từ khi đó rồi. ”(Eruka)
“……” (Yuuhi)
Yuuhi không biết nói gì. Quá khứ của cậu ấy khốc liệt hơn nhiều so với cô có thể tưởng
tượng.
“Tôi và những người khác trong thế giới này được“ sử dụng” để lấy mạng sống của người
khác. Cảm xúc của chúng tôi hầu như không xáo trộn dù có bao nhiêu kẻ thù chúng tôi tiễn đi
―――――― Tuy nhiên, nếu ngài ấy lại phải giết thêm lần này nữa, tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy
ra… ”(Eruka)
“… ..” (Yuuhi)
Yuuhi vẫn không thể thốt ra lời. Đó là một mặt khác về Setsu mà cô ấy không biết, nên những
gì cô ấy muốn nói đều đã bay hết.
“… Chúng ta sẽ quay lại câu chuyện chứ nhỉ? Cuộc điều tra mà chúng tôi nói là quan trọng,
ám chỉ người chết đó. ”(Eruka)
“…. Người đó chắc đã chết rồi phải không?” (Yuuhi)
“―――――― người đó có thể vẫn còn sống.” (Eruka)
“!?” (Yuuhi) ( ubito : creepy chưa :3 , đọc manga sẽ bt :v )
Người đó vẫn còn sống ―――――― đó là một câu có thể làm rung chuyển cả đất nước này.
“Không có bằng chứng kết luận… dù sao Tia dường như đã phát hiện ra ma lực của anh ta.
Mặc dù chỉ trong chốc lát, chúng tôi vẫn sẽ lên kế hoạch điều tra để làm rõ nó… ”(Eruka)
“Nếu người đó còn sống… cô sẽ làm gì?” (Yuuhi)
“… Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chấm dứt người đó. Người đó quá nguy hiểm. ”(Eruka)
May mắn là họ đã đến khu vực ít người đến. Tuyên bố giết người, sẽ không khó hiểu nếu họ
bị bắt.
“… Nó không nguy hiểm chứ?” (Yuuhi)
“Người đó thực sự có ý định tiêu diệt Quỷ Tộc và Thú Nhân. Người quan trọng với tôi trong
thế giới này đã bị tước đoạt bởi chiến tranh ―――――― đó là những gì tôi nghe được từ
anh ta. ”(Eruka)
Nói cách khác, đó là trả thù, và nó giải thích cho việc người đó lựa chọn tham gia cuộc chiến.
“Nếu người đó còn sống… anh ta chắc chắn sẽ tham gia cuộc chiến này. Nếu anh ta ở đó, họ
sẽ buộc phải giết nhau, nột lần nữa. Bởi vì tôi muốn tránh điều đó, tôi dự định làm những gì
tôi đã nói lúc trước. ”(Eruka)
Nếu người đó còn sống, cô ấy sẽ giết người đó trước khi anh ta có thể để tham gia vào cuộc
chiến ―――――― là kế hoạch của cô ấy.
“——Ối xin lỗi. Điều tôi muốn nói đến không phải là câu chuyện đó. ”(Eruka)
“….?” (Yuuhi)
Bầu không khí nặng nề biến mất khỏi Eruka. Yuuhi ngạc nhiên và thở ra trong vô thức.
“Những gì tôi muốn nói với cô, sau khi cô đã trở nên mạnh mẽ, tôi muốn cô giúp đỡ ngài ấy.”
(Eruka)
“Yeah … tại sao lại cần cô yêu cầu tôi làm điều hiển nhiên đó?” (Yuuhi)
“Tôi nghe đúng đấy chứ ?” là biểu hiện của Yuuhi. Eruka đã thay đổi cái nhìn của mình đối
với Yuuhi. Ngay cả sau khi nghe Setsu đã giết chết một người, cô nghĩ ấn tượng của Yuuhi về
Setsu có thể thay đổi một chút, nhưng điều đó dường như không phải là vấn đề.
“Yuki-kun đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần khi tôi ở Nhật Bản. Cậu ấy luôn ngọt ngào và dịu dàng
dù cho những người xung quanh không thích vẻ ngoài kỳ lạ của cậu ấy. Vì tôi đã được bảo vệ
mọi lúc, tôi khá vui khi biết rằng Yuki-kun không có bất kỳ sức mạnh nào khi chúng tôi đến
thế giới này. Tôi nghĩ mình có thể bảo vệ cậu ấy lần này ―――――― Tuy nhiên, cậu ấy lại
che giấu sức mạnh của mình … điều đó làm tôi có phần thất vọng.” (Yuuhi)
Yuuhi chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.
“Vậy cô muốn tôi hỗ trợ Yuki-kun sao?” (Yuuhi)
“Đúng vậy … mặc dù tôi đã nói vậy, vì ngài ấy rất mạnh mẽ, tôi muốn cô bảo vệ ngài ấy theo
một cách khác.” (Eruka)
“Cách khác?” (Yuuhi)
“Tôi muốn ngăn ngài ấy tước đi mạng sống, càng nhiều càng tốt. Nếu chúng ta không có bất
kỳ nguy hiểm nào, ngài ấy sẽ không thể hiện sức mạnh của mình. Đó luôn là quan niệm của
ngài ấy. ”(Yuuhi)
“Nói cách khác…. Cần đủ mạnh để không gặp bất kỳ nguy hiểm nào? ”(Yuuhi)
Eruka gật đầu đồng ý. Khi cô ấy trở nên mạnh mẽ, cô ấy sẽ có thể hỗ trợ Setsu. Đó cũng là ao
ước lớn nhất hiện tại của Yuuhi.
“Tôi sẽ nghiêm khắc với cô từ bây giờ. Làm ơn đừng mong đợi một ngày nghỉ nào, hiểu chứ?
”(Eruka)
“V-vâng! Tôi sẽ cố hết sức! ”(Yuuhi)
Hai người đi 1 vòng quanh thị trấn lúc trời tối.
Dù không ai mong đợi nó vào lúc này, sớm hay muộn, cái tên Yuuhi, người nhận được nhiều
sức mạnh hơn dự kiến sẽ đến tai Setsu, người đã rời lục địa, và thậm chí còn đến sớm hơn tên
của Kouma, người anh hùng nắm giữ Thánh kiếm.
[T.N: POV đã đổi thành Setsu một lần nữa]
Sau khi chia tay hai người kia, tôi hướng đến gần khu ngoại ô thị trấn ( Wazu : eng là town
outskirts, là nơi khu thị trấn kết thúc và khu ngoại ô bắt đầu). Dù tôi không muốn nấn ná lại
đây lâu vì như thế sẽ không an toàn cho khu dân cư này, công việc vẫn cứ phải được giải
quyết thôi.
Nơi tôi đang hướng tới khá bình yên và có trật tự tương đối tốt hơn so với các khu vực thấp
hơn. Dù ngay cả khi tôi nói nó tốt hơn, vừa mới có một vụ cướp đồ xảy ra trước mặt tôi. Anh
ta bị cướp mất đồ, nhưng ngay cái món đồ đó cũng là đồ vừa cướp được của người khác, nên
là nó giống kiểu cái xe đạp vừa bị cướp lại bị cướp một lần nữa bởi tên khác… Người chủ đầu
tiên thật đáng thương … Chẳng phải vương quốc này nên làm điều gì đó để kiểm soát sự lộn
xộn này hay sao?
“Nó vẫn rách nát như thế…” (Setsu)
Tôi đang tìm kiếm là một quán bar. Bảng hiệu nói rằng nó chưa sẵn sàng phục vụ. Mặc dù nó
có chất liệu là gỗ, sự xuống cấp khiến nó trông như thể sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Tên cửa
hàng ở lối vào gần như không đọc được.
『Quán rượu của Baus』
Đó là điểm đến của tôi.
Mặc dù tôi đã cố gắng mở, cánh cửa hầu như không nhúc nhích…
“Ít nhất thì vẫn phải bảo trì nó chứ … giờ thì YOO.” (Setsu)
Tôi đá tung cánh cửa với một cú đá nhẹ. Cánh cửa bị thổi bay như đống rác vào trong cửa
hàng.
Việc cái cửa hàng này không sụp đổ là một bí ẩn đấy, ngay cả khi tôi không đến đây và dùng
tí sức. Nó có vẻ khá vững chắc hơn cái vẻ bề ngoài xuống cấp của mình … Nhìn qua thì vẻ
ngoài của nó cũng có chút thay đổi, đã năm năm trôi qua rồi.
“THẰNG ĐÉO NÀO THẾ !?” (???)
Tai tôi nghe thấy một tiếng rú già nua đầy hoài niệm.
“Mày đã phá cái cửa rồi !! Mày có muốn đó là trò đùa cuối cùng trong cuộc đời mày ko
HUUUH !? ”(Baus)
Thứ xuất hiện từ bên trong cửa hàng là một người đàn ông to lớn cao hơn 2 mét. Cơ thể rám
nắng màu nâu nổi lên những cơ bắp đầy sức mạnh, với một chiếc áo không tay. Khuôn mặt
nghiêm nghị, cùng với mái tóc trắng rối bù nói rằng người đàn ông này đã qua tuổi trung
niên.
“Ngay cả tiếng gầm cũng giống như xưa … ông già … ông chẳng bao giờ chịu lắng nghe…”
(Setsu)
“Huuuh? Cái kiểu nói chuyện đó…. Nhóc … nhóc là Setsu? ” (Baus)
“Đã lâu rồi, Baus. Tôi vẫn phải phá cửa để vào như trước. ”(Setsu)
“UOOOOOOHHH !!! Nhóc thực sự là Setsu !!? ”(Baus)
Trong sự phấn khích, người đàn ông to xác cứ vỗ vào lưng tôi, Tôi biết rằng người này không
hề thay đổi và vui mừng vì điều đó.
――――――Nhưng đau rồi đấy, dừng lại cái !!
“Hahaa ~ Ta hiểu rồi, nhóc bị đá khỏi thế giới này theo cách đó sao.” (Baus)
“Cách nói của ông làm tôi thực sự bực mình đấy ông già…” (Setsu)
Tôi đã giải thích lý do tôi biến mất từ đầu. Mặc dù Baus gật đầu trong khi sửa cửa, mọi thứ
ông ta nói thực sự khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.
“Theo cách nào đó thì ông đang tức tôi thì phải …” (Setsu)
“Ta có cần nói hẳn ra lí do sao !? Thằng nhóc nhà ngươi chiếm nhà kho trong 5 năm và khi
ngươi đến thì lại phá cái cửa, một lần nữa! ”(Setsu)
Ah, đúng rồi. Tôi nhớ lý do tôi đến đây.
“Mở kho ra đi nào, tôi cần phải chuẩn bị một số thứ khi tôi rời khỏi đất nước này.” (Setsu)
“Chúng ta vẫn chưa nói xong về vụ cánh cửa đâu thằng nhóc ki… Well, ta sẽ mở nó ra bây
giờ.” (Baus)
“Cảm ơn” (Setsu)
Baus sửa qua loa cái cửa, và rồi mở một cánh cửa nào đó phía sau quầy nước mòn vẹt của
quán bar và bước vào. Tôi theo sau, bước vào căn phòng ở bên trong.
Căn phòng được làm vững chắc đến khó tin, chỉ nhìn từ vẻ ngoài của nó. Sàn nhà khá tốt, và
không có mảnh vụn gỗ rơi ra từ trần nhà.
“Nơi này không hề thay đổi.” (Setsu)
“Hành lý của nhóc vẫn luôn ở đó. Mặc dù tình trạng bảo quản rất tốt, dự định ban đầu của ta
là tiêu hủy một số thứ rác rưởi như chủ nhân của nó đi. ”(Baus)
“Yeah, mọi thứ đều ổn. Mọi thứ vẫn giống như ban đầu. ”(Setsu)
“Mọi thứ đều ổn” cái l nhé… ”(Baus) [note]
Sự bất mãn của lão ta là hợp lý, nhưng tôi muốn bạn hiểu nỗi khổ của tôi vì đã bị đá đi quá
đột ngột.
“Đây rồi.” (Baus)
Baus mở một cánh cửa đặc biệt lớn trong phòng.
Bên trong chứa các thiết bị như kiếm to tổ bố, khiên và cung, trang bị bảo vệ mạnh mẽ , kim
loại và những đồng tiến sáng bóng bắt mắt.
Tất cả những thứ này là đồ tôi đã vét được năm xưa. Tôi đã từng hoạt động như một mạo
hiểm giả trong một thời gian, và thành quả là số tiền, trang thiết bị và tất cả những viên đá
quý trong nhà kho này.
Tại sao tôi yêu cầu Baus quản lý nó ư? Ông ta từng là người đứng trên đỉnh cao nhất của
Nhân Loại, mạo hiểm giả Nhân Loại mạnh nhất.
“Như ta nghĩ… Những thứ ở đây còn nhiều hơn cả ta kiếm được trong suốt sự nghiệp” (Baus)
“Tôi vẫn còn trẻ mà ông già.” (Setsu)
“Ta cũng chỉ mới 163 tuổi.” (Baus)
“Tuổi thọ trung bình của thế giới này là bao nhiêu vậy !?” (Setsu)
Mặc dù tôi đã quen Baus từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nói về tuổi tác của mình.
Well, khi tôi nghĩ về nó, tuổi tác của ông ta cũng không hẳn là lạ lắm. Lượng ma lực ảnh
hưởng đến sức sống trong thế giới này. Như bạn có thể thấy, đối với Baus là cựu mạo hiểm
giả mạnh nhất của Nhân Loại, lượng ma lực mà Baus sở hữu chắc chắn là lớn. Ông ta luôn sử
dụng ma pháp tăng cưởng thể chất. Sau khi yếu đi, ổng nghỉ hưu và mở quán rượu kinh
doanh…
“Nhóc đang ồn ào dù chỉ là “học trò” của ta đấy.” (Baus)
“Ông mới là kẻ ồn ào ấy lão già chết bầm.” (Setsu)
Ông ta lúc nào cũng gây ồn ào.
… Theo cách nào đó, tôi giống như học trò của Baus. Mặc dù nó thực sự chỉ là một sự trùng
hợp ngẫu nhiên, người đàn ông này đã giúp tôi, người đã làm một vài thứ dại dột, và biến tôi
thành học trò của lão. Vào thời điểm đó, khi tôi mới trở thành một mạo hiểm giả, tôi nghĩ
rằng tôi đã thất bại và lão đã giúp tôi.
“… Thằng nhóc ngươi đã nhầm lẫn giữa cỏ độc với cây thuốc và ăn nó trước khi nôn ra.”
(Baus)
[note]
“Oi… Đừng nói thế chứ.” (Setsu)
Vì đó là một sai lầm mà ngay cả một người mới bắt đầu cũng không phạm phải … Ý tôi là nó
chẳng chứng minh được gì, ngoài việc nó rất ngon. ( ubito : ok ngon J )
Tôi đã thề là từ thời điểm đó là tôi sẽ không bao giờ ăn thảo dược mà tôi kiếm được nữa.
Và như vậy, những mạo hiểm giả bắt đầu chuyển hành lý của mình đến mạo hiểm giả đứng
top Baus. Chăm sóc vũ khí là sở trường của lão già này rồi.
“Giờ thì, nói chuyện cũng tốt nhưng nhanh chóng sắp xếp đồ của nhóc đi.” (Baus)
“Oops, đúng vậy.” (Setsu)
Tôi vào nhà kho tìm đồ của tôi. Kho này thực sự lớn huh, nó có phải là ma pháp không?
“Nguyên tắc hoạt động của nó giống túi ma pháp, hay là nhóc đã quên mình là người làm ra
nó?” (Baus)
“Không… tôi không quên.” (Setsu)
Túi ma pháp… đó là một chiếc túi tiện lợi sẽ thay đổi sức chứa của nó theo lượng ma lực của
chủ nhân. Tùy thuộc vào người sử dụng thì bạn cũng có thể nhét một con rồng vào đó.
“Cái này và cái này ~?” (Setsu)
Tôi kiểm tra túi ma pháp của mình, và nhìn vào trong.
Tôi nghĩ rằng tôi vẫn không thể nhìn thấy đáy, ngay cả khi tôi thò tay vào bên trong, tôi
không thể chạm tới đáy dù có vươn bao xa.
Sau đó, tôi ném một viên đá quý vào trong, và vươn tay vào lần nữa.
Thứ gì đó chạm vào đầu ngón tay tôi. Khi tôi với nó và lấy ra, thứ xuất hiện là viên đá quý tôi
vừa ném.
… Nó kiểu vậy đấy, ngay cả khi sức chứa của nó lớn đến mức bạn không thể nhìn thấy
đáy,bạn vẫn có thể lấy được thứ mình muốn nếu tưởng tượng ra. Đây là cơ chế của chiếc túi
này, chắc nhà kho cũng tương tự vậy hả?
“Chỉ cần nhắm mắt lại và tưởng tượng cái nhóc cần, nó sẽ xuất hiện trước mặt nhóc.” (Baus)
Mặc dù tôi vẫn còn nghi ngờ, tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng nó.
Sau đó, tôi cảm thấy một sự hiện diện của một cái gì đó thay đổi trước mặt tôi.
“Mở ra và tự mình xem đi.” (Baus)
Khi tôi mở mắt ra, một thanh kiếm lớn trong vỏ của nó với chiều dài hơn cả chiều cao của tôi
hiện ra trước mắt
Khi đến lục địa Quỷ, tôi đã nhận được thứ này từ Quỉ vương. Mặc dù tôi có Thánh kiếm như
một Kỹ năng, nó có hơi bất tiện. Vì vậy, tôi đã sử dụng thanh đại kiếm này. Độ sắc bén rất
hoàn hảo, ngay cả khi tôi bỏ quên nó trong một thời gian dài. Có ít họa tiết trang trí trên đó,
và vì nó là một thanh kiếm hai lưỡi màu đen đặc trưng tôi đặt tên nó là Kuromaru.
[T.N: Kuro = đen, Maru = sự hoàn hảo, cũng là một hậu tố phổ biến cho một tên nam Nhật
Bản.]
[note]
“Ngươi không thay đổi gì cả, Kuromaru.” (Setsu)
“Nhóc không muốn đặt cho nó một cái tên hay hơn à?” (Baus)
Tôi nghĩ Kuromaru là một cái tên đủ tốt rồi.
“Thế, nơi này thực sự có nguyên tắc giống như túi ma pháp…” (Setsu)
“Chà, ta chỉ dùng ma pháp được sử dụng trong túi ma pháp và đưa nó vào đây. Phải mất một
thời gian, nhưng nó hoạt động rất tốt. ”(Baus)
Well, tôi đoán nó sẽ hoạt động nếu bạn chỉ sử dụng những gì đã được thiết lập trong túi ma
pháp và áp dụng nó vào nhà kho như một sự thay thế.
Tôi tiếp tục tìm kiếm trong nhà kho. Tại sao lại có con rối ở đây …?
Thấy tôi ngừng làm việc khi tôi tìm thấy thứ gì đó mà tôi không nhớ, Baus nói với tôi.
“Nhóc thực sự giống như mọi khi … như ta nghĩ, nhóc thực sự đã lên kế hoạch trả thù đất
nước này hả.” (Baus)
Lão già này đột nhiên bắt đầu nói chuyện nghiêm túc…
“Huh? Ai sẽ làm điều dở hơi ấy chứ? ”(Setsu)
“Chúng định đá nhóc đến một nơi mà gần như sẽ giết chết nhóc, biết chứ? Ngay cả ngoại
hình của nhóc cũng đã thay đổi…. ”(Baus)
“… Tôi thậm chí còn không nghĩ về điều đó.” (Setsu)
Tôi đã quyết tâm định cư ở thế giới này từ lâu rồi. Tuy nhiên, đất nước này sẽ lại chà đạp
quyết tâm này của tôi, thậm chí còn lấy mạng sống của tôi ở Nhật Bản nữa. Nó sẽ là một lời
nói dối nếu tôi nói rằng tôi không ghét họ.
“Tuy nhiên, tôi là người đã giết ‘hy vọng’ của đất nước này. Họ sẽ phải ít nhiều gì đó… là
những gì tôi nghĩ. ”(Setsu)
Một người khác được triệu hồi cùng tôi, và trở thành bạn sau khi chúng tôi đến thế giới này.
Chúng tôi học cách sử dụng sức mạnh cùng nhau, nói lời tạm biệt, rồi lặp lại ――――――
thực sự sống cuộc sống của chúng tôi.
Anh bạn đó tham gia vào vai trò người anh hùng chính nghĩa của đất nước này, còn tôi đã rời
bỏ nhiệm vụ anh hùng và hợp tác với Quỷ Tộc và Thú Nhân. Tôi sẽ không bao giờ cho phép
người đó tiêu diệt quỷ tộc với lưỡi kiếm mà không có lòng thương xót. Mặc dù tôi mới là
người vô lý nếu xét trên phương diện là 1 con người ――――――
“Đất nước này vẫn còn những điều quan trọng với tôi.” (Setsu)
Eruka, Grein và Tia đều an toàn. Quỷ Vương và Thú Vương cũng còn sống, thế là đủ với tôi
rồi.
Đặc biệt là ba người ở đất nước này, dù người lãnh đạo đã nản lòng 1 chút trước khi tôi xuất
hiện, nhưng họ vẫn luôn ở đó vì tôi .
“Haah… nhóc vẫn nghĩ cho người khác như xưa.” (Baus)
“Thật thô lỗ. Và tôi vẫn hành động vì bản thân tôi. ”(Setsu)
Cái thở dài đó có ý gì thế ?
“Ta biết nhóc sẽ nghĩ như thế… Nếu là ta, ta sẽ cố gắng vạch trần hành động của chúng với
bất cứ cái giá nào. Nhóc có thể nghĩ về chúng chỉ như một đám kiến, nhưng nhóc có lo lắng
chút nào không? Nhóc ít nhất nên đòi lại từ chúng thứ gì đó chứ… ”(Baus)
Tôi thấy sự tức giận của Baus trong lời nói.
… Có lẽ lão già này cũng lo lắng cho tôi.
“Ngay khi tôi làm thế, mọi thứ xung quanh tôi sẽ trở nên nguy hiểm khi họ biết… sau đó sẽ
có rất nhiều người theo dõi tôi.” (Setsu)
Tôi ngạc nhiên trước những gì lão già đang nói lúc này. Tôi không phải là một kẻ ngốc, nếu
có gì, nó giống như lão ấy đang ca ngợi tôi và tôi hơi rùng mình vì điều đó.
“… Không sao đâu. Nếu có ai cố gắng sờ tay vào đồ của tôi, tôi sẽ xóa xổ chúng một cách
tuyệt đối. Thế là đủ rồi. ”(Setsu)
“Không sao đâu? Cho dù họ nói gì đi chăng nữa, chiến tranh cũng không xảy ra vì nhóc.
”(Baus)
“……” (Setsu)
“Quên nó đi, sẽ có những người sẽ nghĩ về việc ‘bảo vệ’ nhóc, nên không cần ta phải nổi giận
ở đây đâu.” (Baus)
Tôi thực sự không thể đáp lại câu đó, nên tôi chỉ tiếp tục công việc của mình một cách lặng
lẽ.
Tôi muốn nghe ý kiến của Baus, nhưng không thể.
Có lẽ vì lão ta như muốn nói 「nhóc có hiểu không?」.
“Ông đang cản đường tôi đấy, lão già.” (Setsu)
“Heh, nhóc là người đến đây và mang theo rắc rối. Ta thậm chí còn đã giúp với thái độ vui vẻ.
”(Baus)
“Hah! Trông tôi giống như sẽ cần bất cứ trợ giúp nào như thế này ha. ”(Setsu)
Tôi đã đóng gói loại thảo dược có thể ăn được. Tất cả những gì còn lại là loại hoa có thể
khiến bạn ngất xỉu ngay lập tức.
“―――――― Vậy thì tốt thôi, cút đi, thằng học trò mất dạy.” (Baus)
“… .Yeah, tôi cút đây, lão thầy khốn nạn.” (Setsu)
Tôi ra khỏi cửa hàng cùng với hành lý. Đã đến lúc mở cửa hàng rồi.
… Như tôi đã nghĩ, khi nói chuyện với Baus tôi vẫn sẽ bị dối xử như 1 đứa trẻ, và điều đó
không khiến tôi khó chịu.
(Có lẽ ông ta giống như cha mình――――――)
Tôi lắc đầu để loại bỏ ý nghĩ vô lý đó, và vội vã đến nơi gặp gỡ với hai người kia. Tôi đã tốn
quá nhiều thời gian, mặt trời sắp lặn rồi. Vì nơi gặp mặt ở ngay phía trước, tôi sẽ đến nơi sớm
thôi.
Trong khi chạy trong thị trấn, những lời của Baus lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Ông ta nói về việc chiến tranh tiếp diễn, khi tôi nói với ông ta tôi sẽ không「giết」 nữa, Ông
ta nói :
『Không giết chóc hử, ta nghĩ đó là một quyết tâm tốt, nhưng đừng quên rằng nó có thể dẫn
đến việc ai đó quan trọng với nhóc bị giết đấy?』 (Baus)
“… Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.” (Setsu)
Trong khi lẩm bẩm, tôi tăng tốc độ chạy của mình lên.
Giết chóc ―――――― Tôi nhớ lại hành động đó.
Cảm giác lúc ấy, tôi không nghĩ có thể chấp nhận nó trong suốt đời mình.
“Yuki-kun!” (Yuuhi)
Khi tôi đến nơi gặp mặt, Yuuhi đã ở đó. Tuy nhiên, tôi lại không thấy Eruka đâu cả.
“Eruka đâu?” (Setsu)
“Cô ấy đã quay về, có vẻ như cô ấy vẫn phải chuẩn bị cho việc huấn luyện ngày mai. Cậu vội
đến mức quên luôn sao? Vì mình cũng sẽ tham gia khóa đào tạo cơ bản từ ngày mai, có vẻ
như đó sẽ là một khóa đào tạo toàn diện cho mình. ”(Yuuhi)
Không thể giúp đỡ trong trường hợp này. Đôi khi, cô ta hành động như thế…
Tuy nhiên, nếu đó là một trận đấu, tôi có thể muốn tham gia một chút. Đó là một cơ hội mà
tôi có thể cho thằng ngốc Endo đó tập bay.
————————Có vẻ như tôi đã bị ảnh hưởng bởi lão già khi nghĩ đến điều đó rồi.
“Yuki-kun, cậu đã ở đâu? Mặt trời đã lặn rồi đấy biết không? ”(Yuuhi)
“Hôm nay là ngày đã định trước, mình cần phải chuẩn bị dụng cụ để cắm trại.” (Setsu)
Tôi gõ vào túi ma pháp đeo ở thắt lưng khi nói vậy. Vì tiền, thanh kiếm và thức ăn đều ở bên
trong, giờ đây tôi khá là nhẹ. Nhân tiện, tôi chia thức ăn với Baus. Dù sao tôi cũng có quá
nhiều mà.
“Mình hiểu rồi…
Mình, mình sẽ trở nên mạnh mẽ để Yuki-kun không phải bảo vệ mình nữa ! ”(Yuuhi)
Ý của Yuuhi là「Mình không phụ thuộc vào cậu đâu」, nhưng trong mọi trường hợp thì tôi
đều rất vui.
Có lé nào cô ấy đã nghe về quan niệm của tôi từ Eruka?
“Mình sẽ không gặp bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, để Yuki-kun không phải chiến đấu!”
(Yuuhi)
… Cô ấy đã nghe về tôi từ Eruka hả ?
“Yeah, được rồi. Hãy như thế nhé? ”(Setsu)
“Un! … Đó là lý do… bình an trở về được không? ”(Yuuhi)
“Việc gặp tình huống nguy hiểm là bất khả thi với mình đấy.” (Setsu)
Trong khi nói thế, tôi cắt mái tóc dài của mình với ma pháp gió. Mặc dù tôi không tâp trung,
tóc vẫn rơi trên mặt đất. Với mái tóc mới, tầm nhìn trước mắt tôi trở nên thật thoáng đạt. Vì
tôi ghét việc nó không được cắt theo kiểu cụ thể, nên giờ chỉ cắt để nhìn rõ hơn thôi.
Mặc dù tôi đã định cắt bớt trước đây, nó vẫn tiếp tục mọc cho đến khi tôi nhận ra.
Well, đây có thể là một cơ hội tốt để rời đi với một cảm giác mới.
“Có lạ không?” (Setsu)
“Không! Nó rất ổn ! Cậu vẫn tuyệt vời vời như mọi khi! ”(Yuuhi) [note]
… Ngay khi tôi nhớ lại khuôn mặt mình, nó cũng tầm thường giống như cuộc sống trước đây
của tôi vậy… dù sao đi nữa, tôi sẽ coi đó là một lời khen.
Khi tôi cố gắng dọn dẹp chỗ tóc rơi xuống, Yuuhi tạo ra một ngọn lửa nhỏ từ tay cô, đốt cháy
chúng.
“Đó là một ngọn lửa đẹp.” (Setsu)
“Nếu cậu nói thế….Mình vui lắm.” (Yuuhi)
Yuuhi nói trong khi đỏ mặt.
Ngọn lửa của cô ấy là màu cam thuần khuyết, một ngọn lửa ma pháp với màu sắc tinh khiết
mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây.
Màu sắc thực sự phù hợp với mặt trời buổi tối (Yuuhi) là tên của cô ấy.
“Mình tự hào về ngọn lửa ma pháp này nhiều nhất. Tuy nhiên, mình thực sự không muốn sử
dụng sức mạnh này để làm tổn thương ai đó. ”(Yuuhi)
Mình————————————————————————————- thậm chí không
muốn sử dụng ma pháp ngay từ đầu ―――――― là những gì Yuuhi nói.
“Chúng ta đã đến thế giới này…. thật khó chịu nhưng chúng ta cần phải chiến đấu dù chúng
ta có ghét nó đến thế nào đi chăng nữa… mọi người khác cũng đang tập luyện mà không thắc
mắc gì… Mình sợ phải học một kỹ thuật có thể cướp đi mạng sống của người khác. ”(Yuuhi)
Cô ấy do dự … là bởi vì tôi đã không để cô ấy bị ảnh hưởng bởi Charm Eye. Nếu tôi không
cho cô ấy sự bảo vệ thần thánh đó, Yuuhi có thể không có nỗi sợ hãi như vậy ――――――
Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn không tốt.
“Tuy nhiên, nếu mình học cách bảo vệ ai đó, nếu mình trở nên mạnh mẽ… Mình nghĩ mình
sẽ không còn sợ nữa. Đó là lý do tại sao mình sẽ không gây rắc rối cho Yuki-kun.
―――――― Mình muốn trở nên mạnh mẽ để mình có thể bảo vệ cậu. ”(Yuuhi)
『―――――― Quên đi, sẽ có những người sẽ nghĩ về việc ‘bảo vệ’ nhóc , không cần ta
phải nổi giận ở đây.』
(Hah … giống với lúc đứng trước mặt thầy, nhưng tại sao lại là lão ta. )
Khuôn mặt tự mãn của lão xuất hiện trong đầu tôi. Ông đúng rồi huh? Khuôn mặt đó sẽ
không tốt cho việc kinh doanh đâu.
“Yuki-kun ..?” (Yuuhi)
“—–Oops, mình xin lỗi. Yeah, hãy trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mình nhé? ”(Setsu)
“Un!” (Yuuhi)
“Mình hiểu, mình hiểu… tei!” (Setsu)
“Ouch !?” (Yuuhi)
Tôi búng trán Yuuhi.
Mặt cô ấy đỏ bừng trong khi trừng mắt trách móc.
“Đau quá … Sao búng trán mình !?” (Yuuhi)
“Cậu không phải muốn bảo vệ mình sao. Nhưng ngay cả đòn này cậu cũng không cản được.
”(Setsu)
“Mình hiểu rồi! O-một lần nữa! ”(Yuuhi)
Ah, ý tôi không phải thế …
Tuy nhiên, tôi xin lỗi Yuuhi một cách nghiêm túc, và búng trán cô ấy lần nữa.
Cô chuẩn bị sắn sàng vì lần này không phải là tấn công bất ngờ.
“Ouch!” (Yuuhi)
Ngón tay tôi vụt qua và búng vào trán Yuuhi.
“Sẽ vô dụng nếu mình không tránh được nó!” (Yuuhi)
Không có cách nào để cô ấy có thể tránh được cú búng trán của tôi… Tôi nở nụ cười gượng
gạo khi thấy Yuuhi như thế.
“Vậy thì, mình sẽ xem xét lại nếu cậu có thể tránh nó vào lần gặp lại tiếp theo của chúng ta .”
(Setsu)
“Thật chứ!? Mình sẽ luyện tập thật chăm chỉ! ”(Yuuhi)
Đừng nói với tôi rằng cô ấy sẽ chỉ tập luyện cách tránh một cú búng trán…
Thật vô vọng cho Yuuhi nếu cô ấy chỉ tập trung vào nó … ha?
Xung quoanh bắt đầu tối dần, mặc dù rất vui, nhưng đã đến lúc phải đi rồi…
“Vậy… mình đi đây.” (Setsu)
“… .Un, thượng lộ bình an.” (Yuuhi)
Tôi bắt đầu đi về phía con đường dẫn ra ngoài thị trấn, đối diện với một khu rừng tối tăm bao
phủ bởi màn đêm.
“Yuki-kun, mình, cậu biết đấy… mình thực sự th―――――” (Yuuhi)
“Dừng lại, Yuuhi” (Setsu)
Tôi bỗng nhiên thốt ra, cắt lời của Yuuhi. Để một người phụ nữ nói điều đó … quá đà mất rồi.
“Mình có phụ nữ đang chờ câu trả lời của mình trong thế giới này ー ー ー ー ー trên thực tế
là rất nhiều. Cậu sẽ không tự gây tổn thương chính mình khi nói thế chứ?” (Setsu)
“rất nhiều” không thực sự là một lời nói dối … vẫn còn, có một vài người, tôi nghĩ vậy. Tôi tự
hỏi tại sao họ lại có cảm xúc như vậy đối với tôi…
Đối với Yuuhi … đó là … tôi nhận thấy tình cảm của cô ấy. Tôi cũng muốn nó xảy ra
――――― tuy nhiên tôi để lại có quá nhiều mối quan hệ trước đó trong thế giới này.
“Nhưng mà, mình ――――――” (Yuuhi)
“Vậy thì, hãy làm theo cách này.” (Setsu)
Tôi không cho phép cô ấy nói nhiều hơn. Tôi nhìn lại và nói.
“Lần tới chúng ta gặp nhau, nếu Yuuhi vào thời điểm đó đủ mạnh để có thể bảo vệ mình,
mình sẽ nói điều này;” (Setsu)
“Cậu rất quan trọng, hãy ở bên mình ‘―――――― đại loại thế.
Khuôn mặt của Yuuhi cứng đờ vì sốc khi nghe tôi nói thế.
Cô nói bằng giọng ẩn chứa quyết tâm với cảm xúc từ đáy lòng
“…Hiểu rồi. Mình sẽ làm cậu phải nói điều đó, mình sẽ mạnh mẽ hơn Eruka ! ”(Yuuhi)
À, Eruka huh ―――――― Đó là mục tiêu tốt …
Không, chẳng phải rất tệ nếu lấy Eruka ra làm mục tiêu sao ? Tôi sẽ phải làm gì nếu Yuuhi trở
thành super M đây…
( ubito : m là S mà, chẳng lẽ kb làm gì :v )
“Y-Yeah, hãy cố gắng hết sức mình!” (Setsu)
“U-un…” (Yuuhi)
Tôi không thể ngừng lo lắng vì một lí do nào đó. Không sao đâu, nó sẽ ổn thôi.
“Vậy, mình đi đây! Hẹn gặp lại sau! ”(Setsu)
“Ah, đợi đã Yuki-kun !?” (Yuuhi)
Tôi bắt đầu chạy vì tôi không thể che giấu tình trạng bất ổn của mình.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra !? Tại sao….
“Guoooooohh !!! Bình tĩnh lại đi !!!! ”(Setsu)
Tôi chạy trong khi hét lên.
Tôi ngay lập tức nhớ rằng tôi đã nói một điều khá lúng túng, ngay cả mặt tôi cũng đỏ nữa.
“Aaaaaahh !! Xin hãy để Yuuhi an toànnnnn !!! ”(Setsu)
Tôi thật sự lo lắng về Yuuhi, và khá mâu thuẫn với mong muốn chia tay cô ấy ――――――
Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại … vào lúc đó, tôi thực sự lo rằng Yuuhi sẽ trở thành
super M.
… Tôi thực sự không muốn cô ấy thành M đâu… [note]**
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!