ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU
Chỉ ăn mực thôi
Trans : Ubito
Edit : Wazu
“――――――Cái quần què gì vậy? ”(Setsu)
Tôi lẩm bẩm khi có một con mực to tướng nổi lên trên mặt nước ngay trước mặt.
Chúng tôi đã có một chuyến hành trình suôn sẻ và hiện tại đã có thể nhìn thấy lục địa Quỷ,
nhưng cái thứ này đột nhiên lại nhảy vọt ra trước mặt chúng tôi .
“Đó là một Kraken, E class.” (Levia)
Kraken – cái tên rất kêu của một con quái vật sẽ tấn công bất cứ sinh vật nào xâm phạm vào
lãnh thổ của nó. Và đúng như mô tả thì chúng tôi cũng sẽ bị nó tấn công ――――――
“Chướng mắt quá. Cứ như biển cả này là của chúng ấy” (Levia)
―――――― Ngay lúc cái thân xác to đùng như tòa nhà ấy xuất hiện trước mặt chúng tôi
thì Levia đục lỗ nó bằng một quả thủy cầu từ miệng rồi .
Kraken quằn quại một lúc nhưng vì bị đục cái lỗ quá to nên nó cũng chết nhanh chóng.
Tôi gọi đó là oneshot.
“Không sinh vật biển nào đánh bại được cô trên biển cả … mặc dù tôi không nghĩ là lại dễ
dàng oneshot thế.” (Setsu)
“Ta là một thần biển cả mà! ”(Levia)
Cổ nói bằng một giọng tự hào đến nỗi tôi có thể nghe tiếng “ahem” trong đó.
Nó bắt đầu khó chịu rồi đó, tiết chế bản thân chút đi.
“Yeah yeah … Chúng ta xử lí cái xác thế nào?” (Setsu)
“… chúng ta có thể ăn nó không?” (Levia)
“Gì!? Cô có thể ăn nó á !? ”(Setsu)
Một đề nghị rất hấp dẫn nhưng trông cổ có vẻ không hài lòng. Tôi nhìn con Kraken.
Mực huh…
“… Mình đoán là mình có thể làm mực xào cắt miếng?” (Setsu)
“Oooh ー đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh ở lục địa Quỷ. ”(Setsu)
“Đ-đây là lần đầu tiên của em…” (Ruri)[note]
Để tránh gây sự chú ý của người khác, chúng tôi dừng lại ở một bãi cát vắng vẻ.
Ruri vừa bước xuống đã nhìn dáo dác xung quanh và bắt đầu tỏ ra căng thẳng.
Tôi cũng nhảy khỏi đầu Levia và cảm nhận bầu không khí hoài niệm này.
Trước hết, không như lục địa Nhân Loại, lượng ma lực trong không khí ở đây dày đặc hơn
nhiều. Đây có vẻ là lí do quỷ tộc rất giỏi sử dụng ma pháp, vì họ sống trong một môi trường
như thế này.
“Nó chẳng có gì mới vì ta vẫn đến đây khá nhiều khi có thời gian rảnh.” (Levia)
“N?” (Setsu)
Tôi nghe thấy tiếng ai đó sau lưng và khi tôi quay lại, một cô gái với mái tóc dài màu xanh
đang đứng đó. Trông cô ấy thật hoàn hảo, mặc dù khá sân bay nhưng so với khuôn mặt xinh
đẹp thì nó chẳng là gì cả. Cổ có cái mũi thẳng và đôi mắt
quái vật S class khá hiếm nên tôi rất kì vọng vào khả năng chiến đấu của cổ.
“Em ổn chứ, Ruri?” (Setsu)
“E-em không sao nhưng……anh thực sự sẽ đi cùng em đến Evil Barrow à ?” (Ruri)
“Anh cũng có việc ở đó, vì vậy anh sẽ kiêm luôn chức vụ hộ tống cho em.” (Setsu)
Tôi đoán Ruri nghĩ tôi sẽ làm điều gì đó tồi tệ khi gặp Quỷ Vương, nên em ấy hỏi tôi một
cách sốt sắng.
Vì tôi có ý định đi gặp người đó nên kiêm luôn việc làm hộ tống cho em ấy vậy. Chẳng có
vấn đề gì nếu chúng tôi đi cùng nhau
“Em đoán là ba chúng ta sẽ đi cùng nhau vậy…..tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” (Ruri)
Việc di chuyển mất khoảng 4 tiếng, và bầu trời đã chuyển sang màu đỏ.
Vì chúng tôi cần nghỉ ngơi, tôi muốn xử lí Kraken trong túi ma pháp ở một nơi nào đó.
Nên có một ngôi làng gần đây, nhưng…
“Ở gần đây có một ngôi làng mà ta có nhiều ảnh hưởng, ý ta là ta có thể dẫn các ngươi tới
đó.” (Levia)
“Vậy à, dẫn đường đi nào.” (Setsu)
“Để đó cho ta.” (Levia)
Levia bắt đầu đi và dẫn chúng tôi tới đó.
Địa điểm mà chúng tôi hướng đến là một khu rừng có sự đột biến số lượng cây một cách dày
đặc.
Một vài phút sau khi đi bộ, tôi có thể thấy các kiến trúc được xây dựng bằng gỗ đen nằm ở
phía bên kia rừng.
Theo Levia, dường như nó được làm từ những cây mọc trong khu rừng này. Chắc chắn những
cái cây xoắn trong khu rừng này mà tôi nhìn thấy có màu đen. Hay đúng hơn là họ đã làm
cách nào để dùng nó xây nhà vậy….
Khi chúng tôi đến khu vực lân cận, tôi có thấy bức tường phòng thủ cao được làm từ cây
xung quanh ngôi làng. Vì ma lực trong không khi ở lục địa quỷ dày đặc, quái vật cũng theo
đó mà mạnh hơn, nên họ làm chúng để tránh những cuộc tấn công bất ngờ.
“——Dừng lại.” (???)
Khi chúng tôi đến nơi có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi làng, một người đàn ông canh gác cánh
cổng đóng chặt di đến chỗ chúng tôi.
Người đàn ông được bọc trong bộ giáp màu xám, ngọn giáo của anh ta dường như được bảo
trì rất tốt.
“Ta đây. Ngươi có thể cho chúng ta qua không? ”(Levia)
“Oops… Tôi xin lỗi vì đã thô lỗ với Wadatsumi-sama. Những người này là? ”(Bảo vệ)
“Họ là bạn của ta, ngươi có thể cho hai người này qua được không? ”(Levia)
“Sẽ không có vấn đề gì nếu hai người đó là bạn của Wadatsumi-sama. Nào, xin mời ”(Bảo
vệ)
“Cảm ơn” (Levia)
[T.N: Người bảo vệ sử dụng 海神 様 (Wadatsumi-sama), từ Wadatsumi có nghĩa là thần biển.
Nghe có vẻ tệ nếu tôi sử dụng thần thánh-sama nên tôi sẽ sử dụng nó khi mọi người nhắc đến
cô ấy.]
Cổ thực sự quen thuộc với nơi này, chúng tôi được vào mà không hề có cuộc kiểm tra chi tiết
nào.
“L-Levia-san thật sự rất tuyệt…” (Ruri)
“… Nếu ngươi gọi ta như vậy thì cũng được… ừm, vì ngôi làng ở khá gần biển nên nếu
chúng xúc phạm ta thì ta sẽ dễ dàng cho chúng no nước luôn. (Levia)
Chắc chắn họ sẽ không xúc phạm cô đâu … Tôi đoán nếu làm vậy, cô chắc chỉ cho một quả
sóng thần san bằng chỗ này thôi nhỉ?
Cổ đang cố gắng để dọa Ruri sao?
“Thậm chí ta sẽ không thực sự làm một điều phiền phức như vậy, mệt lắm.” (Levia)
“Tôi-tôi rất vui vì điều đó…” (Ruri)
“Vậy ngươi thực sự nghĩ ta là…”
Một người phụ nữ nguy hiểm có thể đục một lỗ to tướng trên ai đó chỉ bằng cách nhổ một
thủy cầu từ miệng?
Con mực chúng ta sắp ăn đây là một ví dụ sinh động đấy.
“Tôi rất hân hạnh được đón tiếp Wadatsumi-sama và những người bạn của ngài.” (???)
Khi chúng tôi vào làng, chúng tôi gặp một người lớn tuổi với những chiếc sừng nhỏ ở hai bên
đầu. Da của quỷ tộc vẫn nhợt nhạt như thường lệ, lúc đầu tôi nghĩ ông ta có vẻ suy yếu,
nhưng nhìn sự khỏe khoắn của ổng thì tôi chả còn lo gì cả.
“Trưởng làng, ta muốn qua đêm ở đây, chắc ổn chứ?” (Levia)
“Tất nhiên. Tôi sẽ chuẩn bị với dịch vụ chu đáo nhất. ”(Trưởng làng)
Ruri trông có vẻ không thoải mái với từ ‘dịch vụ’. Điều đó nói rằng, chúng tôi chỉ là bạn của
Levia, vì vậy ngay cả tôi nở một nụ cười gượng gạo.
“À, đúng rồi, Trưởng làng. Ông có thể cho chàng trai này mượn một nhà bếp không? (Levia)
“Nhà bếp, ngài chắc chứ? Ngài có thể sử dụng nhà bếp của tôi nếu muốn, nhưng … ”(Trưởng
làng)
Sử dụng nó hả? Đôi mắt ông ta nhìn lần lượt từ Levia đến tôi đã nói lên điều đó. Mặc dù có
vẻ khó chịu, ông ta vẫn thu hồi ánh mắt của mình.
“Cậu định làm gì ?” (Trưởng làng)
“Aah… Tôi chỉ muốn nấu một ít mực.” (Setsu)
…Mực ống? ―――――― Mặc dù ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn dẫn
chúng tôi tới nhà bếp.
“Được rồi ! Món ăn đã hoàn thành! ”(Setsu)
“V-vâng !!” (các cô gái trong làng làng)
Tôi để cô gái trong làng đứng gần đó mang cái đĩa lên.
Cái món ăn liên quan đến mực chiên ròn tất nhiên gọi là Mực chiên bảy miếng.
Eh? Tại sao một con mực to đùng ngã ngửa lại có thể đựng trong một cái đĩa tròn hả ?! Bạn
đang lo hão về mấy cái tiểu tiết đó thôi vì tôi đã cắt nhỏ chiên nó.
―――――― Vậy, tại sao tôi phải là người tự tay làm món mực này ấy hả ?
“――――― Ta xin lỗi … ta phải nhờ việc chuẩn bị bữa tiệc cho cậu vậy.” (trưởng làng)
“Nếu ngài nói vậy thì hãy giúp tôi đi, trưởng làng !!” (Setsu)
“Nhưng ta không biết nấu ăn…” (trưởng làng)
“Gaaah ー ー !! Chết tiệt !! ”(Setsu)
Tại ngôi nhà của trưởng làng, mặc dù tôi bắt đầu xử lí Kraken, ông ta đã thấy nó và bắt đầu
nhặng lên yêu cầu tổ chức một bữa tiệc. Theo kiểu nào đó thì họ có vẻ đã ăn vài quả đắng từ
Kraken nên họ không thể đi đánh bắt nếu nó lại xuất hiện ở biển.
Khi chúng tôi đã xử đẹp Kraken và dân làng có thể đánh bắt trở lại, họ quyết định mở một
bữa tiệc để ăn mừng nó.
Và sau đó, tôi phải là người phụ trách nấu ăn cho bữa tiệc. Việc này bắt nguồn từ Levia khi cổ
bắt tôi nấu vài món và sau đó dân làng cũng đẩy trách nhiệm nấu cho tôi luôn.
“… Mặc dù cổ là người duy nhất muốn ăn nó !! Tại sao mình vẫn phải vướng vào công việc
phiền phức này chứ ”(Setsu)
Thực ra tôi có thể từ chối, nhưng rất khó để làm vậy khi họ đã đặt kì vọng vào tôi.
Tôi không nấu ăn nhiều khi tôi ở Nhật, nhưng đôi khi tôi làm nhiều thứ như thế này như một
sở thích. Tôi cảm thấy rất vui khi cha mẹ tôi khen nó ngon, vì vậy nó vượt ra khỏi phạm trù
sở thích. Nên, tuy tôi cảm thấy khá vui khi Levia khen nó ngon, nhưng tôi đoán tôi có vẻ đã
bị lạm dụng.
Vì những điều ấy dần trở nên phiền phức, tôi bắt đầu cảm thấy hổi hận vì làm việc này.
Tôi bắt đầu làm nóng với mấy cái tua mực lôi ra từ túi ma pháp. Và mỗi lần tôi chỉ lấy một
tua vì tôi không thể một lần nấu hết chúng được, và vẫn còn nữa.
Tôi bọc vụn bánh mì quanh tua mực đã cắt miếng có kích thước bằng cả miệng theo cách nào
đó, và ném chúng vào dầu. Sau đó tôi tiếp tục cắt tua một lần nữa, rồi lấy ra miếng mực đã
được chiên đẹp mắt. Tôi có thể nhìn thấy tua mực trong dầu. Vì tôi thực sự chả có công thức
nấu ăn nào nên tôi chỉ bọc chúng lại bằng vụn bánh mì và quẳng chúng vào dầu thôi.
“Setsu, ta bắt đầu cảm thấy ngán mực chiên bảy miếng rồi. Ta muốn ăn cá trắng ”(Levia)
[note]
Tôi đang thái tua mực trong khi Levia thản nhiên bước vào bếp.
Mặc dù cổ rõ ràng biết tôi hiện giờ rất bận, thế mà cô vẫn bắt tôi làm món cá trắng chiên, tôi
lấy một miếng mực chiên to bằng cả nắm tay và quẳng vào mồm cổ ta.
“Im đê !! Bây giờ chỉ ăn mực chiên miếng thôi !! ”(Setsu)
“Muga! ――――― N-nóngggggg quáaaaaa !!” (Levia)
Nước ー ー ー ー !! Là những gì Levia hét lên khi cô ta chạy ra ngoài. Hãy suy nghĩ lại việc
làm của mình đi.
[POV thay đổi thành người thứ ba]
――――― Trong khi Setsu và đồng đội đi vào bờ…
Tên đàn ông có hôn ước với Quỷ vương, Teran Sneater, hiện đang ở trong một chiếc xe ngựa
gần lâu đài.
Trong xe ngựa cũng không quá rộng, trông có vẻ như chỉ chứa được khoảng bốn người.
Cùng với Teran trong xe ngựa, có một người mặc áo choàng đen. Với chiếc áo choàng che
trùm kín đầu, nó bao phủ toàn bộ cơ thể khiến cho toàn bộ đặc điểm của hắn bị che dấu.
[note]
“――――― Có vẻ nó đang diễn ra suôn sẻ.” (???)
Người mặc áo choàng mở lời. Từ giọng nói có thể doán được đây là một người đàn ông.
Trong khi Teran cau mày trước bầu không khí của người đàn ông kỳ lạ, hắn ta ngay lập tức
nở một nụ cười lớn khi nói chuyện một cách vui vẻ.
“Anh nói đúng, tôi không nghĩ rằng nó sẽ tiến triển tốt như vậy với việc chỉ sử dụng câu
chuyện của người đàn ông được gọi là Setsu. Tuy nhiên, làm thế nào anh có thể thực hiện
điều đó? 〈Thương Đoàn Teran〉 không có cách nào để triệu hồi người đàn ông đó, anh biết
mà? ”(Teran)
Những gì hắn vừa nói hoàn toàn trái ngược với những gì đã nói trong lâu đài của Quỷ Vương
cách đây không lâu.
Hắn đứng trước mặt Quỷ Vương Disaster, nói với cô rằng hắn có thể triệu hồi người đàn ông
được gọi là Setsu một lần nữa.
“Phần đó sẽ được để lại cho ta. Ngươi chỉ cần tận hưởng cuộc sống của ngươi với Quỷ vương
càng nhiều càng tốt. ”(bóng đen mặc áo choàng)
“Đó là những gì tôi định làm…. nhưng tôi không thích khi anh nói như thế. ”(Teran)
“… Ai lại là người khiến ngươi có thể có được người phụ nữ cai trị đất nước này?” (bóng đen
mặc áo choàng)
“… Tôi biết rồi.” (Teran)
Teran hiểu rằng chống đối người đàn ông này sẽ là một sai lầm.
Thái độ của tên kia thể hiện rằng hắn có thể xóa sổ hắn nếu tên kia muốn, và hắn chắc chắn
đó không phải trò đùa.
“Ngươi không cần phải nghĩ về điều gì không cần thiết. Chỉ cần chuẩn bị cho hôn lễ của
ngươi thôi. Ta cũng sẽ tham gia vào ngày hôm đó. Vì ta không muốn cận thần của Quỷ
Vương đến và làm phiền cảnh này. ” (Bóng đen mặc áo choàng)
“Haah … Chỉ cần anh đừng nhìn mọi người với đôi mắt đầy hận thù đó là được … Tôi nghĩ
anh cần phải sửa nó để không trở thành một trở ngại.” (Teran)
“Ta sẽ chỉ bảo vệ ngươi đến ngày hôm đó. Sau đó ngươi có thể quay lại làm việc như bình
thường. ”(bóng đen mặc áo choàng)
“Hiểu rồi.” (Teran)
“Vậy thì tốt.” (bóng đen mặc áo choàng)
Vừa nói xong, người đàn ông mất dạng. Ngay lúc Teran chớp mắt, bóng đen đã bốc hơi khỏi
chiếc xe.
[T.N: Nghe như Batman, nhưng ngầu hơn]
“Fuuh ー ー ー… Đúng như mình nghĩ, trò chuyện với hắn ấy thực sự làm mình hồi hộp.”
Đối với Teran, người đã nói chuyện với hàng trăm người trong công việc kinh doanh của
mình, hắn đổ mồ hôi lạnh mỗi lần nói chuyện với người đàn ông đó. Nếu hắn tạo ra ác cảm
nào, chắc chắn hắn sẽ bay màu.
Tuy nhiên, đối với hắn thì đó là cái giá phải trả .
“Chà, mọi thứ đều ổn vì đó là cách duy nhất mình có thể có được khuôn mặt xinh đẹp của
Quỷ Vương.” (Teran) [note]
Chiếc xe hắn ngồi tiếp tục di chuyển qua các con phố.
Một cái bóng đang nhìn xuống chiếc xe ngựa từ một tòa nhà. Đó là người đàn ông mặc áo
choàng vừa ngồi trong xe ngựa một lúc trước.
“Đúng như mong đợi, hắn ta rất dễ lợi dụng…” (bóng đen mặc áo choàng)
Trong khi người đàn ông lầm bầm điều đó, hắn ta kéo cái mũ trùm của mình thấp hơn.
(―――――― còn về ‘người đó’ … ta đã nghe tin đồn rằng hắn ta đã trở lại thế giới này …)
Mọi người đi quanh thị trấn không hề chú ý đến hắn. Thờ ơ… đối xử với hắn như một cái
bóng.
(Chúng ta tồn tại vì lợi ích của chủ nhân. Ta phải xác nhận lại sự tồn tại của hắn… anh hùng
được gọi là Setsu tương tự như chủ nhân của chúng ta)[note] [note]
Ngay sau đó, hắn lại biến mất lần nữa như cách hắn đã làm trong xe ngựa.
Ở một nơi mà Setsu không biết, những cơn gió nguy hiểm bắt đầu thổi về thế giới này
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!