Liên Hoa Lâu trọn bộ
Thẩm Vấn Trong Đại Lao
Chuyện Lý Phi bị giết đã gây ra một trận sóng to gió lớn trong kinh thành. Nếu chuyện Lỗ Phương pháp điên chỉ bị người ta đồn rằng trong điện Cảnh Đức có tà khí, thì chuyện Lý Phi bị hại, nhất là còn chết thê thảm đáng sợ đến vậy đã khiến người ta cảm thấy ngần ngại với điện Cảnh Đức. Hoàng thượng nổi giận. Ngài có chuyện muốn triệ kiến năm người Lỗ Phương, thế mà còn chưa gặp thì một chết một bị điên, có thể thấy lờ mờ rằng có người đang có ý đồ ngăn cản ngài triệu kiến năm người kia. Thế nên Hoàng thượng đã âm thầm hạ chỉ dụ, lập tức triệu kiến ba người Triệu Xích, Thượng Hưng Hành và Lưu Khả Hòa.
Khi Hoàng thượng đang triệu kiến ba người Triệu Xích, Bốc Thừa Hải liền bắt đầu điều tra tỉ mỉ mảnh rừng kia từng phân từng tấc, ngay sau đó đi đến đại lao. Ông không cần ăn cũng không ngủ, cứ đứng sừng sững trong đại lao đúng vào lúc Lý Liên Hoa cảm thấy cần phải ăn cơm.
– Các ngươi lui xuống đi. – Bốc Thừa Hải thản nhiên nói với thị vệ thân cận và nha dịch xung quanh.
Nha dịch trong lao tôn kính Bốc đại nhân như thần, bọn họ lập tức lui ra ngoài canh gác cẩn thận đại môn, tránh để người ngoài làm phiền Bốc đại nhân xử án.
Tay chân Lý Liên Hoa đều đeo gông cùm, Bốc Thừa Hải lạnh lùng nhìn hắn. Người này vào đại lao mới hai cảnh giờ, nghe nói đã hỏi xin nha dịch một cây chổi rồi quét sạch sẽ lao phòng của mình. Trong đại lao vốn còn có chiếu cỏ, Lý Liên Hoa cởi áo ngoài ra phủ lên chiếu nhưng vẫn chưa ngồi. Lúc Bốc Thừa Hải mở cửa vào, hắn đang đứng ngẩn ra đó, thấy Bốc Thừa Hải tiến vào thì mỉm cười.
– Bốc đại nhân.
– Lý lâu chủ. – Giọng Bốc Thừa Hải vẫn đều đều. – Chuyện Vạn Thánh Đạo Phong Khánh dạo gần đây đã nhận được sự giúp đỡ hết lòng của lâu chủ, giang hồ tán dương rất nhiều.
Lý Liên Hoa “à’ lên một tiếng, hắn nhìn Bốc Thừa Hải một cách khó hiểu, không biết ông có ý đồ gì… Màn mở đầu cuộc thẩm vấn này của Bốc đại nhân xem chừng đi hơi bị xa. Chợt nghe thấy Bốc Thừa Hải nói:
– Không biết Lâu chủ giả làm Lục Nhất Pháp Sư, làm phép trong điện Cảnh Đức, thực ra là vì chuyện gì?
Thì ra Bốc Thừa Hải mặc dù xử án công bằng nhưng vẫn rất tin tưởng Lý Liên Hoa, thế này tức là ông muốn gạt bỏ mấy lời râu ria không cần thiết để biết được chân tướng từ miệng Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa lại “à” lên một tiếng.
– Chuyện này…
Đóng giả làm Lục Nhất Pháp Sư, làm phép trong điện Cảnh Đức thực ra chẳng có ý nghĩa gì sâu xa, chẳng qua chỉ là vừa khéo đúng lúc thôi, thật ra mảnh giấy Phương Đa Bệnh phát hiện mới không phải là chuyện nhỏ. Hắn chậm rãi đi một vòng men theo đại lao, Bốc Thừa Hải vẫn đang nhìn theo, đến tận khi hắn quay người lại.
– Bốc đại nhân.
Bốc Thừa Hải gật đầu, hắn mỉm cười nhìn ông, sau đó nói:
– Đại nhân ở kinh thành đã lâu, liệu đã từng nghe đến một thứ, tên gọi “Cực Lạc Tháp” chưa?
Bốc Thừa Hải nhíu mày lại.
– “Cực Lạc Tháp”? Ngươi nghe được từ đâu vậy?
Lý Liên Hoa đắn đo suy nghĩ, sau đó chậm rãi đáp:
– Ta nghĩ thứ này có liên quan đến việc Lý đại nhân bị hại…
Bốc Thừa Hải tỏ ra kinh ngạc, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
– Ngươi nghe được từ đâu ba từ “Cực Lạc Tháp” vậy?
– Một cuốn sổ nhỏ. – Giọng Lý Liên Hoa rất bình tĩnh. – Trong gian phòng của Phương đại công tử ở điện Cảnh Đức có giấu một cuốn sổ vô danh, trên bìa cuốn sổ đó có viết ba chữ “Cực Lạc Tháp”.
Bốc Thừa Hải hỏi:
– Trong cuốn sổ đó có viết những thứ gì?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
– Vẽ mấy hình hoa sen, hình loại chim lạ linh tinh gì đó, phần lớn đều trắng trơn.
Bốc Thừa Hải lạnh lùng hỏi:
– Sao ngươi biết thứ đó có liên quan đến việc Lý đại nhân bị hại?
Lý Liên Hoa chậm rãi vòng thêm nửa vòng nữa trong đại lao rồi mới ngẩng đầu lên nói:
– Cuốn sổ đó vô cớ bị người ta trộm mất trong phòng của Phương đại công tử. Đêm hôm đó, Lỗ đại nhân vô cớ bị điên. Đêm hôm sau, Lý đại nhân bị người ta hạ sát. – Hắn chăm chú nhìn Bốc Thừa Hải. – Thế nên ta không thể không hỏi “Cực Lạc Tháp” rốt cuộc là thứ gì?
Ánh mắt Bốc Thừa Hải bình tĩnh, giống như ông đang cân nhắc những lời Lý Liên Hoa nói là thật hay giả, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói:
– Cực Lạc Tháp… nghe nói là một tòa Phật tháp được Tiên đế xây dựng để thờ cúng di cốt của các bậc khai quốc công thần triều ta.
Lý Liên Hoa lấy làm lạ:
– Đây là một việc tốt, nhưng sao ta lại chưa từng nghe thấy việc triều ta xây tòa tháp này?
Nếu Hoàng đế thực sự đã làm một việc có công đức như vậy thì sao lại không có ai biết nhỉ?
Bốc Thừa Hải lắc đầu.
– Chuyện này ta không biết chi tiết, nhưng tòa tháp này năm xưa vì lí do nào đó nên chưa được xây xong, thế nên thiên hạ không ai biết đến.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Thiên hạ không biết, vậy sao ngươi lại biết?
Bốc Thừa Hải điềm tĩnh đáp:
– Ta biết là bởi Hoàng thượng triệu kiến năm người Lỗ Phương vào kinh diện thánh, chính là vì chuyện của Cực Lạc Tháp. – Ông cũng không giấu giếm. – Gần đây trong triều phần lớn đều biết Hoàng thượng phiền muộn vì chuyện mở rộng cung Triều Dương, nhưng Tiên đế đã có tổ huấn(*) rằng, phía Nam Cực Lạc Tháp trong cung không được xây dựng công trình bằng gỗ. Hoàng thượng muốn biết năm đó Cực Lạc Tháp chưa xây dựng xong kia rốt cuộc có vị trí ở đâu?
(*) Lời dạy bảo của những người đi trước.
– Tiên đế có tổ huấn nói phía Nam Cực Lạc Tháp không được xây dựng công trình bằng gỗ? – Lý Liên Hoa ngạc nhiên. – Đây là đạo lý gì vậy?
Bốc Thừa Hải lắc đầu.
– Trong Hoàng cung có rất nhiều quy củ, cũng không cần đạo lý gì cả.
Lý Liên Hoa lại chậm rãi đi quanh đại lao.
– Cực Lạc Tháp là một tòa Phật tháp, vì nguyên nhân nào đó nên chưa được xây xong.
– Không sai. – Bốc Thừa Hải rất kiên nhẫn đáp.
Lý Liên Hoa quay đầu lại, đột nhiên nói:
– Việc liên quan đến cái chết của Lý đại nhân, bọn ta không hề lừa ngươi. – Hắn thở dài. – Đêm qua lúc bọn ta đuổi theo đến khu rừng kia thì Lý đại nhân đã bỏ mạng rồi. Rốt cuộc là ai đã giết hại hắn, rồi ai đã treo hắn lên cây, bọn ta thực sự không biết.
Bốc Thừa Hải nhíu mày lại.
– Nếu các ngươi thực sự không biết chuyện thì vì sao lại đuổi vào tận trong rừng?
Lý Liên Hoa ho khan, nói cực kỳ thành thật:
– Bọn ta thực sự không có lừa ngươi đâu, đêm qua đuổi vào trong rừng, nguyên nhân đích thực là vì hồ ly tinh ngàn năm.
Bốc Thừa Hải càng nhíu chặt hàng mày.
– Hồ ly tinh ngàn năm?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
– Là như thế này… Phương đại công tử nuôi một con chó, tên nó là “Hồ ly tinh ngàn năm”. Đêm qua bọn ta đang uống rượu trong điện Cảnh Đức thì không hiểu sao con chó ấy lại tha đến một góc áo dính đầy máu, thế nên bọn ta đuổi theo nó ra ngoài.
Bốc Thừa Hải chợt hiểu ra.
– Thế nên các ngươi đuổi theo con chó đó đến khu rừng kia, phát hiện ra người bị hại là Lý đại nhân?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
– Bốc đại nhân minh xét.
Sắc mặt Bốc Thừa Hải biến đổi, không biết ông đang suy nghĩ chuyện gì.
– Nếu là như vậy thì con chó kia chạy đâu rồi?
Lý Liên Hoa lại ho một tiếng.
– Con chó đó là do Phương đại công tử nuôi dưỡng, chó đang ở đâu, e là phải hỏi Phương đại công tử mới biết được.
Bốc Thừa Hải gật gật đầu.
– Chuyện ngươi nói cũng không có chứng cứ, ta sẽ điều tra thêm, nhưng ngươi vẫn chưa thoát khỏi nghi ngờ đâu.
Lý Liên Hoa mỉm cười đáp:
– Bây giờ ta chỉ muốn biết bao giờ mới có cơm ăn, tạm thời chưa muốn ra ngoài.
Bốc Thừa Hải thoáng ngẩn người, cũng không nói thêm gì, cứ thế mà quay đầu rời đi.
Bốc Thừa Hải là người thông minh, Lý Liên Hoa thoải mái ngồi xuống mảnh chiếu được phủ cẩn thận của mình. Chuyện về Cực Lạc Tháp sợ là có dính líu rất lớn, chuyện này có liên quan đến Hoàng gia, tất nhiên là người của quan phủ đi xử lý mới tiện. Thực ra đại lao này được đào rất sâu, đông ấm hạ mát, ngoại trừ thiếu một cái giường thì lúc ngủ rất thoải mái.
Phương Đa Bệnh bị Bốc Thừa Hải yêu cầu về nhà. Với tài trí thông minh của Phương đại thiếu, tất nhiên y sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, huống chi một khi quay về nhà của Phương Tắc Sĩ, ông ta có quan hệ tốt với Vương Nghĩa Xuyến, e là nàng Công chúa kia sẽ ở một nơi không xa. Thế nên y đi đến nửa đường thì lắc mình một cái, hai thị vệ hoa mắt, Phương đại công tử hành tung bí ẩn, không biết đi đâu rồi. Hai người đó kinh hãi, liền vội vàng chạy đến báo với Phương Tắc Sĩ và Bốc Thừa Hải, trong lòng âm thầm bội phục khinh công thân pháp của Phương đại công tử, thật là xuất sắc.
Lý Liên Hoa vào đại lao, trước khi đi đã khẽ phất nhẹ tay áo, nhét ba mảnh giấy vào trong tay Phương Đa Bệnh. Nếu hắn đã phải vào đại lao, tất nhiên sẽ bị khám xét thân thể, mà ba mảnh giấy có chữ kỳ lạ này hắn lại không muốn Bốc Thừa Hải biết. Phương Đa Bệnh cất ba mảnh giấy đi, đồng tử đảo lia lịa mấy vòng, mặc dù y tạm thời chưa nghĩ ra được phải đi đâu nhưng bộ y phục có bọc miếng chân giò, còn cả sợi dây thừng và cây trâm ngọc trong tủ ở điện Cảnh Đức vẫn còn, tất nhiên phải đi lấy về rồi.
Đảo quanh trênường lớn ở kinh thành, Phương Đa Bệnh nghênh ngang tiếp cận gần cửa sau điện Cảnh Đức, sau đó nhảy qua tường, đáp xuống gốc đại thụ trong đình viện. Né tránh tai mắt của thị vệ, y nhảy lên đáp xuống mấy lần đã len được lên nóc phòng mình. Trong điện Cảnh Đức lúc này chỉ còn thị vệ tuần tra, nhưng xảy ra chuyện lớn, người đi tuần tra cũng thấy kinh hãi khiếp vía, cho dù là ban ngày cũng không dám đi quá xa. Phương Đa Bệnh đáp lên nóc phòng, đảo mắt nhìn đám bùn đất bụi bặm trên đó, đột nhiên y phát hiện trên lớp bùn đất ở mái, ngoài vết tích đã nhìn thấy đêm đó, còn có một số vết cọ xát rất mờ.
Là dấu chân.
Y nằm sấp trên mái. Mấy dấu chân cực mờ ở mép ngói, giống như chỗ này đã có thứ gì đó đi lên, vết tích không được hoàn chỉnh, thậm chí chỉ là quét đi một chút bụi bên trên. Nhưng Phương Đa Bệnh đã từng nhìn thấy dấu chân hình hoa mai dính máu trong khu rừng Lý Phi bị hại, dấu chân trên mái nhà bất ngờ lại gần giống với dấu máu trong rừng.
Đây là cùng một thứ. Phương Đa Bệnh rủa thầm một tiếng. “Người” hoặc “thứ gì đó” chạy trên nóc phòng y giống với “thứ” đi qua khu rừng kia. Y mở cửa sổ trên mái nhà, lao thẳng vào phòng mình, một tiếng “cạch” khẽ vang lên, giống như không phát ra âm thanh gì.
Trước khi nhảy vào trong phòng, y đã từng nghĩ đến đủ mọi tình cảnh trong phòng – Chẳng hạn phòng không còn giống ngày hôm qua, tức là đồ vật đã bị trộm mất, bàn ghế đổ nghiêng. Nhưng sau khi nhảy vào, cảnh tượng trong phòng lại khiến y hét lớn một tiếng, phá cửa đánh “rầm”, lao thẳng ra giữa đình viện. Thị vệ điện Cảnh Đức đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn.
– Kẻ nào đó!
Tiếng đao kiếm đồng loạt rút ra, năm sáu thị vệ vội vàng xông đến. Phương Đa Bệnh mặt mày nhợt nhạt, cứng đờ người đứng trong đình viện. Đại môn trong phòng rộng mở, một mùi kì lạ bay ra. Mấy thị vệ đều nhận ra Phương Đa Bệnh, thấy y đột nhiên xuất hiện ở chỗ này thì ai nấy đều rất ngạc nhiên. Bỗng có tiếng hét thê thảm, có một thị vệ nhìn vào trong phòng, té ngã lùi ra xa.
– Người chết! Người chết! Lại có người chết kìa!
Răng Phương Đa Bệnh va vào nhau lập cập. Trong phòng của y đích thực bàn ghế nghiêng ngả, giống như đã trải qua một cuộc càn quét của ai đó, nhưng thứ khiến y xông cửa chạy ra ngoài là một thi thể bê bết máu dưới sàn nhà. Thi thể này bị gặm nham nhở, giống như bị dã thú ăn thịt, song đầu và mặt vẫn còn toàn vẹn, để người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay người này chính là Vương công công.
– Người đâu, mau đến báo với Bốc Thừa Hải đi! – Phương Đa Bệnh giận dữ nói.
Mấy thị vệ cực kỳ sợ hãi, không biết Vương công công kia làm sao lại đến phòng Phương Đa Bệnh rồi trở thành bộ dạng như vậy, nghe Phương phò mã ra lệnh một tiếng, tất cả lập tức chạy nháo nhào đi thông báo. Phương Đa Bệnh trấn tĩnh lại, quay về phòng, trong phòng tỏa ra một mùi tử thi rất khó chịu. Y mở tủ, bất ngờ thay, trâm ngọc và dây thừng trong đó vẫn còn. Lấy trâm ngọc ra cất vào người, y xé một đoạn dây thừng rồi cũng cất vào người.
Y đi vòng quanh phòng, bên trong lại không để lại mảnh giấy có chữ nào. Phương Đa Bệnh đùng đùng nổi giận. Rốt cuộc là kẻ nào giả thần giả quỷ, rốt cuộc là ai đã sát hại người vô tội? Thi thể của Vương công công thành ra như vậy, chắc chắn y đã gặp phải con mãnh thú nào đó, chẳng lẽ thực sự có người đã dung túng cho mãnh thú hành hung, hay là thực sự có con mãnh thú nào đó đã thành tinh thành quái đang giết người đoạt mạng?
Nhưng nơi này là kinh thành trọng địa, có ai có thể nuôi được mãnh thú ăn thịt người chứ? Là hổ à? Hay là báo? Chó hoang, sói hoang? Đầu y rối tung lên. Lỗ Phương bị điên, Lý Phi thì chết, còn có liên quan đến bộ y phục, Vương công công vì sao lại cũng chết chứ?
Bốc Thừa Hải nhanh chóng đến nơi, Phương Đa Bệnh chỉ giải thích đơn giản là y chạy trốn trên đường về nhà, quay lại nơi này rồi phát hiện Vương công công đã bỏ mạng. Bốc Thừa Hải sai người bao vây kín gian phòng, bắt đầu kiểm tra chi tiết từng phân từng tấc một. Phương Đa Bệnh hỏi:
– Lý Liên Hoa đâu?
Bốc Thừa Hải nhíu mày, Phương Đa Bệnh nổi giận:
– Khốn kiếp, bao giờ ngươi mới thả hắn ra hả?
Bốc Thừa Hải vẫn không đáp, Phương Đa Bệnh nhảy dựng lên gào thét:
– Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Lý Phi thực sự không phải do hắn, hắn đã bị ngươi nhốt lại rồi mà, hắn cũng đâu phải chó hoang, làm sao có thể cắn người thành ra thế này chứ?
Bốc Thừa Hải lại nhíu mày, lấy từ trong tay áo ra một vật:
– Ngươi có thể đến đó thăm hắn.
Thứ ông đưa qua là một tấm lệnh bài, Phương Đa Bệnh giật lấy rồi bỏ đi, không thèm liếc nhìn ông đến một cái. Bốc Thừa Hải khẽ cười khổ, vị Phò mã tương lai này thực sự không coi ông ra gì, hoàn toàn không tin ông có thể phá được vụ án này.
Nhưng Vương công công vì sao lại bị hại? Theo như những gì Lý Liên Hoa nói, có người đang cản trở Hoàng thượng truy hỏi về chuyện của Cực Lạc Tháp, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Vương công công, chẳng lẽ Vương công công cũng phát hiện ra manh mối kì lạ nào đó, nhưng chưa kịp thông báo thì đã lập tức bị hại rồi? Bốc Thừa Hải nhíu mày trầm tư. Vương công công chẳng qua chỉ là thái giám nhị phẩm bình thường trong phụ Nội vụ, quản lý những việc nhỏ nhặt ở Ngự thiện phòng, kiêm quản mấy tòa nhà trống như điện Cảnh Đức, hắn có thể phát hiện được chuyện gì chứ? Hay chỉ là ngộ sát, hay hung thủ giết người không có mục đích gì?
Xem xét dấu máu lưu lại trong khu rừng nơi Lý Phi bị hại, cùng với tình trạng thê thảm trên thi thể của Vương công công, thì rốt cuộc là một con mãnh thú hành tung bí ẩn hay là có người đang giả làm mãnh thú để đánh lừa tầm mắt, giả thần giả quỷ? Nếu thực sự có một con mãnh thú tồn tại, vậy nó ra vào kinh thành trọng địa như thế nào, sao lại không có ai nhìn thấy? Bốc Thừa Hải bỗng dừng lại… Không! Không phải không có ai từng nhìn thấy! Có lẽ Lỗ Phương… chính là Lỗ Phương đã nhìn thấy nó!
Đó là mãnh thú như thế nào mà có thể khiến người ta sợ hãi đến mức phát điên?
Lý Liên Hoa đang ngủ ngon lành trong đại lao. Thực ra đồ ăn trong lao không tồi, cháo trắng dưa cải, lại còn có bao nhiêu là trứng, hắn không cầu kì trong việc ăn uống nên cũng rất hài lòng. Không biết Thiệu Tiểu Ngũ bị giam ở đâu, hắn chỉ sợ cơm tù trong lao không đủ cho Thiệu Tiểu Ngũ ăn, những việc khác hắn không quan tâm cho lắm. Ngủ được nửa chừng, chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng rất lớn, có người gào lên:
– Lao ba mươi lăm, dậy đi dậy đi, có người thăm tù này!
Lý Liên Hoa ngồi bật dậy, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ đến phụ mẫu đã bỏ mạng từ lúc hắn còn nhỏ, thúc bá thì li tán, thê tử thì tái giá, rốt cuộc là ai đến thăm tù được chứ? Đúng là rất kì lạ… Mấy tử tù ở lao phòng đối diện đều bò dậy cả, ai nấy đều nhìn hắn cực kỳ ngưỡng mộ. Hắn cũng lấy làm lạ nhìn ra phía ngoài.
Người đến áo trắng như tuyết, giầy gấm tóc đen, nhìn thấy y mà Lý Liên Hoa thất vọng vô cùng. Tử tù ở lao phòng đối diện thì tấm tắc kêu lạ, bàn tán xôn xao, ai nấy đều nói có thân thích giàu có đúng là chuyện tốt, không giống như bọn họ, cha mẹ vợ con đều không vào được, vậy mà người này lại có thể. Lý Liên Hoa thở dài, bò dậy từ dưới đất, mỉm cười cực kỳ thân thiện với người đến.
– Chẳng lẽ cha ngươi để ngươi chạy ra ngoài à?
Người đến tất nhiên chính là Phương Đa Bệnh, lúc y bước vào mặt mày tái xanh, nghe câu này thì mặt lại càng thêm tái.
– Tên Liên Hoa chết tiệt này, Vương công công chết rồi.
Lý Liên Hoa sững người.
– Vương công công?
Phương Đa Bệnh nghiến răng kèn kẹt.
– Chết rồi, không biết bị con gì đó ăn thịt, da thịt bị gặm sạch sành sanh.
Lý Liên Hoa nhíu mày lại.
– Chết ở chỗ nào vậy?
Phương Đa Bệnh nói:
– Trong phòng của ta ở điện Cảnh Đức. Ta đã kiểm tra qua rồi, lần này không có mảnh giấy có chữ nào, cũng không phải xông vào ăn trộm vì đồ vật vẫn còn đó. – Cây trâm ngọc trong tay áo y vút qua rất nhanh rồi lại thu về. – Nhưng người thì chết ở trong phòng của ta.
– Chuyện này… chuyện này hoàn toàn không có lýLý Liên Hoa lẩm bẩm. – Chẳng lẽ Vương công công biết chuyện gì sao? Vương công công có thể biết được chuyện gì chứ?
Mặt mày Phương Đa Bệnh nhợt nhạt, y lắc đầu.
– Nói tóm lại, ngươi mau ra khỏi chỗ này đi, chuyện này càng làm càng lớn, người chết càng lúc càng nhiều, hung thủ giết người là ai, nhất định phải điều tra mọi chuyện rõ ràng.
Lý Liên Hoa ho khan.
– Chuyện này…
Hắn định nói nơi đây là kinh thành, người bắt hung thủ phá án là Bốc Thừa Hải và Hoa Như Tuyết chứ không phải Lý Liên Hoa hắn, nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ giận dữ của Phương Đa Bệnh, hắn đành thận trọng thu những lời đó lại.
Phương đại công tử giận rồi. Làm chuyện gì cũng không được.
– Nhanh lên, ra ngoài đi!
Phương Đa Bệnh một cước đạp lên cửa lao. Lý Liên Hoa ôm đầu nói:
– Đừng đá, đừng đá nữa, đây là đồ của quan phủ, phải cẩn thận chứ!
Phương Đa Bệnh càng lúc càng nổi điên, lại đạp thêm cái nữa. “Rắc” một tiếng, hàng rào gỗ ở cửa lao đã nứt ra.
– Dừng tay lại!
Nha dịch ngoài cửa xông vào, Phương Đa Bệnh cười lạnh giơ lên một vật.
– Lệnh bài của Bốc đại nhân các người ở đây, ta muốn phóng thích người này, ai dám ngăn cản?
Đang giữa lúc hỗn loạn, tiếng của Bốc Thừa Hải truyền đến:
– Tất cả lui xuống cả đi.
Đám nha dịch kinh ngạc, chỉ vào Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa.
– Đại nhân, hai người này có ý đồ vượt ngục, tội ác tày trời, không thể dung thứ…
Bốc Thừa Hải lãnh đạm nói:
– Ta biết rồi.
Đám nha dịch không dám nói thêm nữa, từ từ lui ra ngoài. Bốc Thừa Hải liếc nhìn Phương Đa Bệnh, Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng, cầm lệnh bài trong tay không chịu trả lại.
Lý Liên Hoa xoa xoa mặt, đành nói:
– Chuyện này… ta giả thần giả quỷ trong điện Cảnh Đức, dùng lời tà đạo mê hoặc mọi người, lại dùng pháp thuật giết hại mệnh quan triều đình, hơn nữa còn nhân lúc trời tối treo ngược hắn lên cây… sợ là không tiện ra ngoài…
Phương Đa Bệnh nổi giận.
– Phải phải phải, ngươi còn ăn thịt cả Vương công công, ngươi còn dọa Lỗ Phương bị điên, ngươi còn dạy một con hồ ly tinh ngàn năm ra ngoài giết người cơ mà. Lão tử đành đi gặp Hoàng thượng, xin người chém ngươi đi cho xong chuyện, bớt được tai họa cho nhân gian!
Lý Liên Hoa khúm na khúm núm, Bốc Thừa Hải lại cao giọng nói:
– Phương công tử!
Phương Đa Bệnh vẫn chưa nguôi giận, vẫn tiếp tục nói:
– Lão tử lo chuyện bao đồng nên mới muốn cứu ngươi ra, không có ngươi, lão tử cũng có thể bắt được…
Bốc Thừa Hải quát lên giận dữ.
– Phương công tử!
Lúc này Phương Đa Bệnh mới ngừng lại, Bốc Thừa Hải đã nổi trận lôi đình.
– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Phương công tử xin hãy biết tự trọng!
Phương Đa Bệnh đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Bốc Thừa Hải.
– Lão tử sao lại không biết tự trọng chứ? Bên trong đây là người của lão tử, hắn vốn dĩ không có giết người, lão tử để ngươi dẫn người đi đã là cho ngươi một trăm một ngàn cái tự trọng rồi! Nếu không phải lão tử khiêm tốn hết mực thì sớm đã rút kiếm chặt đầu ngươi rồi!
Bốc Thừa Hải đã gặp không ít kẻ giang hồ thô lậu, nhưng người lỗ mãng nóng nảy như Phương Đa Bệnh đúng là số ít. Thấy không thể mềm mỏng được nữa, ông tung một chưởng hướng vào vai Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh đầy bụng lửa giận, đang bực vì không có chỗ trút giận, thấy Bốc Thừa Hải đánh tới một chưởng, y liền đáp trả, lập tức đánh luôn liên hoàn ba chiêu, chụp lấy ngực, đại huyệt dưới sườn Bốc Thừa Hải. Bốc Thừa Hải tức giận vì y gây náo loạn, kiên quyết muốn bắt y về giao cho Phương phủ. Hai người nói chuyện không hợp nên liền tung chiêu động thủ.
– Từ từ đã, từ từ đã! – Người trong lao liên tục kêu lên. – Không được, không được…
Người đang động thủ mắt điếc tai ngơ, trong lòng chỉ muốn đánh ngã đối phương trong vài ba chiêu. Đang chăm chú vào cuộc đấu, đột nhiên Phương Đa Bệnh cảm thấy khuỷu tay tê tê, Bốc Thừa Hải thì thấy đầu gối nhói lên. Hai người cùng ngã lăn ra sau, mắt trợn lên nhìn Lý Liên Hoa đang ở trong lao. Người trong lao xua tay lia lịa.
– Từ từ đã, từ từ đã. Nói là Lý đại nhân bị hại, Vương công công chết đột ngột, hai vị đều nóng lòng phá án, đều muốn bắt được hung thủ, chuyện này… chuyện này khác đường nhưng cùng một đích, cùng chung chí hướng, thực ra không cần thiết phải phân thắng bại.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng, sắc mặt Bốc Thừa Hải lạnh lùng hờ hững, Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
– Vừa rồi ta ở trong lao đã nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này có rất nhiều điểm kì lạ, muốn bắt tay vào làm thì có hai hướng điều tra.
Quả nhiên lời này vừa được nói ra, Phương Đa Bệnh và Bốc Thừa Hải đều chăm chú hơn, không còn đối chọi với nhau nữa. Lý Liên Hoa đành nói tiếp:
– Hướng thứ nhất, chính là việc Hoàng thượng triệu kiến năm vị đại nhân vào kinh thành bàn bạc về Cực Lạc Tháp, năm vị đại nhân đó rốt cuộc biết tin tức về Cực Lạc Tháp từ đâu? Rồi làm thế nào Hoàng thượng lại biết được năm người đó có thể biết được vị trí của Cực Lạc Tháp? Năm vị đại nhân đó, mỗi người biết được bí mật gì về Cực Lạc Tháp?
Bốc Thừa Hải gật đầu.
– Chuyện này ta cũng đã có manh mối.
Lý Liên Hoa áy náy nhìn ông.
– Hướng thứ hai, chính là điện Cảnh Đức. Vì sao trong phòng của Phương đại công tử lại có một cuốn sổ có viết dòng chữ “Cực Lạc Tháp”, kẻ nào đã lấy trộm nó?
Bốc Thừa Hải trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu nhưng lại nói:
– Cho dù có biết được ai đã lấy trộm cuốn sổ đó thì cũng không có cách nào chứng minh nó có liên quan đến chuyện giết người.
– Năm đó lúc xây dựng Cực Lạc Tháp, chắc chắn có che giấu một bí mật gì đó rất rất lớn. – Lý Liên Hoa thở dài. – Xây dựng Cực Lạc Tháp đã là chuyện của cả trăm năm trước, năm người đó vì sao lại biết về bí mật liên quan đến Cực Lạc Tháp? Bọn họ chắc chắn đã từng có những cuộc gặp gỡ nào đó rồi biết được một vài bí ẩn của Cực Lạc Tháp. Hơn nữa, có thể tra sổ trong cung về những cuộc gặp gỡ đó của bọn họ, nếu không Hoàng thượng không thể nào triệu tập năm người đó vào kinh diện thánh được.
Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra.
– Chính vì Hoàng thượng triệu tập bọn họ vào kinh diện thánh, thế nên mới có người biết năm người có lẽ biết được bí mật của Cực Lạc Tháp, mới muốn giết người diệt khẩu!
Bốc Thừa Hải chậm rãi thở ra, lùi lại vài bước.
– Nhưng Cực Lạc Tháp năm đó vẫn chưa được xây xong…
Lý Liên Hoa cười.
– Bốc đại nhân lảng tránh vấn đề chính rồi, bản thân việc “vẫn chưa xây xong” đã là một điểm kì lạ rồi.
Bốc Thừa Hải nhíu mày ngước lên chăm chú nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Phương Đa Bệnh lại nói:
– Tên Liên Hoa chết tiệt này, nếu Lỗ Phương và Lý Phi đều bị giết để diệt khẩu, vậy Vương công công vì sao cũng chết chứ?
Lý Liên Hoa nhíu mày lại.
– Vương công công rốt cuộc đã chết như thế nào?
Hàng mày của Phương Đa Bệnh càng xoắn lại.
– Không biết bị loài mãnh thú nào đó ăn sạch thịt, chỉ còn lại bộ xương khô.
Lý Liên Hoa thở hắt ra, lẩm bẩm nói:
– Nói không chừng trên đời này thực sự có Hồ ly tinh ngàn năm, Bạch Hổ đại vương gì đó cũng nên…
Phương Đa Bệnh vốn định bảo hắn nói linh tinh vớ vẩn nhưng đột nhiên lại nhớ ra mấy dấu chân giống vuốt hổ mà chẳng phải vuốt hổ, tựa chân chó mà lại không phải chân chó, thế là y đành im miệng. Bốc Thừa Hải suy nghĩ rất lâu, sau đó đột nhiên nói:
– Hoàng thượng triệu kiến mấy người Triệu đại nhân, kết quả như thế nào có lẽ Phương đại nhân có thể biết.
Y giữ chức ở Đại lý tự, không thể tùy tiện vào cung, nhưng Phương Tắc Sĩ là Thượng thư Hộ bộ, rất được Hoàng thượng tín nhiệm. Nếu Hoàng thượng vì chuyện của Công chúa mà muốn xây dựng một công trình nào đó, vị Công chúa đó lại được hứa gả cho công tử của Phương Tắc Sĩ thì có khả năng Phương Tắc Sĩ sẽ biết được ẩn tình bên trong. Phương Đa Bệnh ngẩn người, nhảy dựng lên.
– Để lão tử về hỏi lão tử nhà ta.
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
– Chí phải chí phải, ngươi đi mau, đi mau đi.
Phương Đa Bệnh quay người rời đi, cuối cùng vẫn không trả lại tấm lệnh bài cho Bốc Thừa Hải. Phương đại công tử vừa đi, Bốc Thừa Hải khẽ thở phào, Lý Liên Hoa thì đứng trong lao mỉm cười. Sau một lúc, Bốc Thừa Hải cũng thản nhiên nở nụ cười.
– Nhiều năm nay ta chưa từng động thủ với ai, thực sự đáng cười như vậy sao?
Lý Liên Hoa than thở:
– Phương đại công tử tuổi trẻ bồng bột, ngươi có thể giận hắn một chốc một lát chứ không thể giận hắn đến mức phát điên được.
Bốc Thừa Hải sầm mặt không đáp, rồi lại qua một lúc lâu sau ông mới chậm rãi thở hắt ra.
– Hoàng thượng triệu tập năm người Lỗ Phương vào kinh là vì mười tám năm trước, năm người này đều là dân chúng kinh thành. Bốn người Lỗ Phương, Lý Phi, Triệu Xích và Thượng Hưng Hành trước đây tuổi còn trẻ, cũng học được một chút võ nghệ hời hợt, từng đảm nhận tản viên(*) túc trực trong cung. Sau đó Hoàng thượng quét sạch những binh những tướng dư thừa, mấy người đó vì không đủ tuổi nên bị loại khỏi quân tịch, rồi sau đó ai nấu đều bỏ võ học văn, thi cử lấy công danh, cho đến tận hôm nay.
(*) Chỉ chức quan nhỏ có công việc không ổn định.
– Tản viên trong cung à… – Lý Liên Hoa chậm rãi đi nửa vòng trong lao. – Ngoài những việc này ra, có chuyện gì có thể khiến bọn họ để lại tên tuổi vào mười tám năm trước không?
Phải biết mười tám năm trước Hoàng thượng đã loại sạch những binh lính dư thừa, vậy số người bị tước đi quân tịch đâu chỉ có trăm ngàn, vì sao trong cung lại có thể nhớ được danh tính mấy người này chứ?
– Bốn người này trước đây ở trong cung đều từng phạm tội. – Bốc Thừa Hải trả lời. – Bọn họ đã làm mấy việc như trộm cắp vặt… – Ông hơi ngừng lại. – Thái giám tổng quản phủ Nội vụ trước đây là Vương Quế Lan, tính tình của Vương công công thì ai ai cũng rõ.
Lý Liên Hoa gật đầu. Vương Quế Lan là đại thái giám hầu hạ Tiên hoàng, hai mươi hai năm trước Tiên hoàng băng hà, Vương Quế Lan chuyển sang hầu hạ đương kim Thánh thượng. Đến bây giờ khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ được mười tám năm thì lão tạ thế, địa vị hiển hách. Mặc dù Vương Quế Lan làm vui lòng Hoàng đế hai triều, nhưng lão lại là một người có tính tình vô cùng tàn ác. Mặc dù lão không tham tiền tài, tất nhiên lại càng không háo sắc, cũng không chuyên quyền độc đoán, nhưng một khi trong cung có người nào phạm phải mấy tội nhỏ rơi vào tay lão, người đó không bị lột mất lớp da là chưa xong chuyện. Nếu mấy người Lỗ Phương năm đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị rơi vào tay Vương Quế Lan, tất nhiên là chẳng dễ chịu gì rồi.
Có điều năm đó Vương công công đã giáo huấn rất nhiều người, vì sao lại chỉ có mấy người đó được Hoàng thượng xem trọng đến vậy?
Bốc Thừa Hải im lặng một lúc rồi lại nói:
– Đó cũng không hẳn là chuyện gì lớn, nhưng ghi chép của mấy người đó lại không giống những người khác.
Lý Liên Hoa lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, không lên tiếng chen ngang. Qua một lúc lâu, Bốc Thừa Hải mới tiếp:
– Theo ghi chép của phủ Nội vụ, mấy người đó bị Vương công công bắt trói lại rồi phạt đánh bốn mươi trượng, sau đó dìm xuống giếng nước.
Lý Liên Hoa giật nảy người.
– Dìm xuống giếng nước? Vậy chẳng phải sẽ bị chết đuối sao?
Sắc mặt của Bốc Thừa Hải cứng ngắc rất khó coi, sau giây lát ông chậm rãi gật đầu.
– Theo lý mà nói thì hẳn là sẽ chết đuối.
Lý Liên Hoa nhìn vẻ mặt của ông, không kìm lòng được bèn cười gượng một tiếng.
– Chẳng lẽ mấy người đó không những không chết, mà còn biến thành thủy quỷ bò ra khỏi giếng sao?
Sắc mặt Bốc Thừa Hải lại cứng đờ một lát.
– Trong ghi chép của phủ Nội vụ có viết, bốn người đó “ngày hôm sau vẫn sống, xếp hàng vào đội ngũ, ngôn hành cử chỉ không có gì kì lạ.”
Lý Liên Hoa vội vàng nói:
– Có lẽ bốn người này tinh thông bơi lội, chìm xuống giếng mà không chết, đó cũng đâu phải chuyện gì khó khăn.
Sắc mặt Bốc Thừa Hải cuối cùng cũng nhăn nhó, ông gằn từng chữ một:
– Bọn họ bị trói chặt chân tay rồi bị ném xuống giếng kìa… Sau sự việc đó, trong cung rất sợ mấy người đó, thế nên mới mượn cớ để đuổi bọn họ ra khỏi quân tịch, biếm làm dân thường.
Lý Liên Hoa thở dài.
– Bốn người này chết đi sống lại, chuyện đó thì có liên quan gì đến Cực Lạc Tháp chứ?
Bốc Thừa Hải nói:
– Có người từng hỏi bọn họ đã đi ra khỏi giếng như thế nào, mấy người đó đều nói mình đã đến một tòa tiên cảnh nhân gian, có vàng thỏi lát nền, bốn phía xung quanh toàn là châu báu, bất tri bất giác những vết thương trên người liền lại, lúc tỉnh dậy thì ai nấy đều đã quay về phòng mình rồi.
Lý Liên Hoa lấy làm lạ:
– Chính vì như vậy nên Hoàng thượng cảm thấy bọn họ có liên quan tới Cực Lạc Tháp sao?
Bốc Thừa Hải cười khổ, gật đầu.
– Căn cứ theo ghi chép trong cung, năm đó Cực Lạc Tháp vẫn chưa được hoàn thành, nhưng… – Ông trầm giọng lại. – Cũng có lời đồn trong cung nói tòa tháp này sớm đã được xây xong, bên trong chứa đầy những kì trân dị bảo trên đời, nhưng lại đột nhiên biến mất khỏi cung.
– Biến mất? – Lý Liên Hoa tấm tắc kêu lạ. – Trong Hoàng cung này, câu chuyện nào cũng rất kì lạ, một tòa tháp to lớn như vậy mà cũng có thể biến mất vô căn cứ sao?
Bốc Thừa Hải thản nhiên nói:
– Lời đồn trong cung cũng khoa trương nhiều lắm, chuyện của trăm năm trước thì ai có thể nói rõ ràng ngọn ngành được chứ? Có điều mười năm nya, chuyện chết đi sống lại cũng có đấy thôi.
Lý Liên Hoa nhíu mày.
– Ngươi không tin sao?
Bốc Thừa Hải lạnh lùng đáp:
– Nếu bọn họ thực sự có thể chết đi sống lại, thì sao lại chết thêm lần nữa chứ?
Lý Liên Hoa ngẩng đầu thở dài.
– Vậy Lưu Khả Hòa thì sao?
Bốc Thừa Hải thản nhiên nói:
– Hoàng thượng triệu kiến hắn chỉ vì hắn là giám sát trong cung, cũng không có ý gì khác.
Hai người cùng im lặng. Chuyện này càng đi sâu càng thấy bí hiểm, chuyện xảy ra vào mười tám năm trước giống như một làn sương mù. Thứ có liên quan đến làn sương mù này, từng cành cây cọng cỏ, hết sợi tơ này đến sợi chỉ khác, đều là bí ẩn trong bí ẩn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!