Lời Nguyền Zombie - Chương 5: Thỏi Vàng Bị Đánh Mất. Hành Trình Suýt Kết Thúc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Lời Nguyền Zombie


Chương 5: Thỏi Vàng Bị Đánh Mất. Hành Trình Suýt Kết Thúc.


Phi công và cơ phó lao vào đánh zombie như vũ bão. Vô tình, người phi công đánh rơi thỏi vàng xuống đất, do không để ý nên đã lấy nhầm cục đá. Đang đánh giữa chừng thì hai người kiệt sức, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng chạy chưa kịp bao xa thì bất tỉnh.
Ít lâu sau, hai người tỉnh lại. Người phi công vội thò tay vào túi lấy ra thỏi vàng, bỗng anh ta hét toáng lên:
– Sao lại là cục đá! Thỏi vàng đâu mất tiêu rồi!
Cơ phó hỏi:
– Anh xem thử có đánh rơi thỏi vàng ở chỗ nào không?
Phi công nhìn quanh không thấy đâu. Bỗng nhiên anh ta nhớ lại lúc đánh zombie, có lẽ đã đánh rơi, anh ta định ra ngoài. Cơ phó ngăn lại:
– Nếu có mất thì hỏi thử mấy người ở đây, họ có nhặt không chứ?
Phi công vội hỏi nhưng họ đều trả lời là “I don’t understand what you are saying!” (Tôi không hiểu bạn đang nói gì!) Phi công và cơ phó nghe nói vậy, liền lao ra ngoài hỏi và tìm kiếm tung tích của thỏi vàng nhưng vô ích. Họ chỉ nghe thấy câu nói: “I don’t understand what you are saying!”
– Tại sao, tại sao, tại sao lúc nào cũng nghe thấy câu “I don’t understand what you are saying!” mà không phải là câu trả lời khác – Người phi công trách móc.
Bỗng cơ phó như ngộ ra điều gì, nói:
– Hình như huynh chưa hỏi bằng tiếng Anh!
Nghe nói vậy, người phi công liền vỗ đùi:
– À ha! Mình quên mất là mình đang ở châu Úc mà, sao có thể nói tiếng Việt được? Đúng là “Hoảng quá mất ngôn” mà!
Thế là hai người lại chạy đi hỏi tiếp nhưng lần này họ nhận lại câu trả lời không phải là “I don’t understand” nữa mà là “I don’t know.”.
Phi công mới thắc mắc:
– Cái quái gì đây! Lúc trước là “don’t understand”, giờ thì là “don’t know!” Lẽ nào họ không thấy nó ư? Hay là họ nhặt được nhưng mà không chịu trả? Thỏi vàng đẹp thế, ai mà không tham cho được!
Bỗng Hải trả lời:
– Không có đâu, nếu họ nhặt được thì họ sẽ trả lại nếu không họ sẽ bị lời nguyền zombie trị tội!
– Vậy thì ai lấy đây? Chẳng lẽ là zombie lấy sao? – Phi công thất vọng nói.
Cơ phó tiếp lời:
– Có khả năng lắm! Người đó nhặt được vàng nhưng lại không trả vì vậy mới biến thành zombie!
– Nhưng làm sao chúng ta biết được thỏi vàng đang nằm trong zombie nào – Phi công hỏi.
Cơ phó tiếp lời:
– Đơn giản thôi, đập nó!
Hải bỗng hét lên:
– Đừng có lợi dụng tôi nữa!
Hai người kia cũng không thèm nghe, họ lao vào đánh nhau với zombie. Một toán zombie giả bỗng xuất hiện. Họ không hiểu chuyện gì cũng dùng gậy gộc lao vào đánh nhau. Một trận đại chiến giữa người và zombie bắt đầu. Nhưng trong trận chiến, những chuyện bi hài lại xảy ra, hai người họ lại đánh nhầm zombie khiến cho mấy người kia phải nói: “To hit the wrong people” (Đánh nhầm người rồi!). Hai người chỉ biết nói: “I’m sorry!” rồi lại đánh tiếp. Dương đang ở phía xa, cố gắng kêu họ nhưng dường như họ không nghe thấy. Tiếng kêu của Dương đã bị tiếng gào thê lương của zombie lấn át. Đúng lúc đó, một con zombie giả phát hiện ra thỏi vàng, chạy đến nhặt lên, trầm trồ:
– Thỏi vàng ở đâu mà đẹp thế?
Con zombie đó liền đưa lên miệng định cắn nhưng nghĩ lại: “Chắc là vàng thật. Có nên trả lại không nhỉ?” Con zombie đó nhìn ra phía xa thấy cơ phó và phi công đang đánh zombie thì hắn nghĩ: “Thôi thì cứ lấy, vàng đẹp thế này trả đi thì tiếc lắm”. Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng bỏ thỏi vàng vào túi quần. Vừa bỏ vào xong thì toàn thân đau nhức, người rã rời. Da thịt bắt đầu thối rữa, máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đất. Mùi thối rữa của da xộc lên mũi của Dương, Dương hiểu ra, bèn cố gắng gào lên bảo con zombie đó:
– Thả tui ra đi, mau đưa tui đến chỗ phi công đi! Nhanh lên! Nếu không ông sẽ biến thành zombie đó! Nhanh lên đi!
Nhưng vô ích, con zombie giả đó giờ đã trở thành zombie thật. Vì có một số người trong đội quân zombie giả có lòng tham nên số lượng zombie ngày càng đông hơn. Thấy thất thế, đội quân zombie giả nhanh chóng rút quân. Phi công và cơ phó cũng đã kiệt sức, nhanh chóng nhờ người sửa lại máy bay, để chuẩn bị trở về Việt Nam. Hải thất vọng nói:
– Chẳng lẽ tui phải sống mãi trong khúc gỗ này sao?
Phi công nói đùa:
– Thế cũng tốt, khỏi tốn cơm cho cậu.
Hải muốn lao vào đập cho tên phi công một trận nhưng không thể được. Ít ngày sau, máy bay nhanh chóng được sửa xong. Đêm đến, họ hồi ức về những kỉ niệm đã qua. Người phi công hỏi:
– Cậu có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
– Có chứ! Lúc đầu tui thấy cậu đứng bên cạnh người đàn ông trung niên! Lúc đầu cậu còn im im, tui kể cho người đàn ông đó chuyện giấc mộng của tui thì cậu lại không tin và nói rằng tôi bị hoang tưởng nữa chứ!
Phi công trả lời:
– Ờ, lúc đó tui cũng nghi ngờ lắm, nhưng sau khi thấy chiếc đồng hồ xanh trên tay và chân dung 4 người kia thì mới tin. Nhưng mà tui thắc mắc điều này 1 tí: Sao lúc trước ở TP. Hồ Chí Minh cậu bị sét đánh trúng thì không biến thành gỗ mà khi đến đây thì lại biến thành gỗ.
Hải nói:
– Lúc đó, sét đánh trúng dù nên tôi bị văng ra thôi! Có điều tui không hiểu tại sao mình lại biến thành khúc gỗ nữa
Cơ phó tiếp lời:
– Có khi nào sức mạnh của anh đã bảo vệ cho anh không?
Hải sực nhớ đến lời sư phụ nói thì hiểu ra, nói:
– Chắc là vậy! Nhưng mà làm sao phá vỡ sức mạnh này đây?
– Ai mà biết! – Cơ phó trả lời.
Sáng hôm sau, họ bắt đầu hành trình trở về Việt Nam. Nhưng chưa kịp lên, một toán zombie đã tiến đến. Phi công vội nhảy phóc lên máy bay, cất cánh, thả thang xuống. Cơ phó một tay cầm khúc gỗ nhanh chóng leo lên. Đúng lúc đó, một con zombie tóm được chân của cơ phó. Cơ phó vội lấy chân đạp liên hồi vào đầu zombie. Zombie rơi xuống biển, thỏi vàng văng ra được sóng tấp vào bờ. Đang leo được nửa chừng thì thấy ánh sáng vàng chói trên bờ biển:
– Hình như Dương đang ở kia kìa.
Nghe nói vậy, phi công liền quay máy bay sang phía đó. Cơ phó vội cúi xuống nhặt thỏi vàng mà quên mất tay mình đang cầm khúc gỗ nên ngã nhào xuống đất. Anh vừa nhặt thỏi vàng lên thì toán zombie nhào tới. Anh ta liền ném thẳng khúc gỗ vào chỗ phi công nhưng khúc gỗ lại rơi tùm xuống biển và được đưa đi ra xa bờ. Phi công nói:
– Cứ đem thỏi vàng lên đây trước đã! Rồi lại đó, cứu Hải cũng được mà.
Cơ phó nhanh chóng leo lên đưa thỏi vàng cho phi công rồi leo xuống với tay nhặt khúc gỗ đó lên. Bỗng một cơn gió lùa qua. Anh ta tuột tay rơi tùm xuống biển. Anh ta vội bám ngay vào khúc gỗ đó. Hải vội nói:
– Trời ơi, đừng có bám lên người tui! Lỡ tui chết chìm thì sao?
– Yên tâm đi, giờ anh thành khúc gỗ rồi, không chìm nổi đâu. – Cơ phó nói.
Đúng lúc đó, chiếc máy bay tiến tới. Cơ phó nhanh chóng leo lên. Và hành trình một lần nữa được tiếp tục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN