Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Ký Hợp Đồng Với Quỷ Sứ
Bakersfield không chỉ là trung tâm của ngành công nghiệp dầu lửa xứ Califonia, mà cũng là nơi sinh sống của Jim Cowley, chủ nhân của sàn nhảy Planet – Evil. Nội thành thành phố Bakersfield là một hỗn hợp của những toà nhà văn phòng mới xây và những công trình xây dựng xưa cũ được sửa sang lại, trong số đó có một nhà thờ được xây từ năm 1868. Bên cạnh nó là một ngôi nhà một tầng riêng lẻ, đứng giữa một khoảng vườn nhỏ được chăm chút kỹ lưỡng.
Theo những dữ liệu được ghi tronh niên giám điện thoại số hoá thì đây chính là nơi sinh sống của tay doanh chủ trẻ tuổi được Bộ Ba Đến thăm vào buổi chiều ngày hôm sau, đến thăm mà không một lời báo trước.
Thám tử phó đưa chiếc xe MG màu đỏ vào một bãi đổ nhỏ nằm phía bên kia phố rồi ngồi nhìn sang căn nhà nhỏ với cảm giác phấp phỏng nôn nao.
– Justus, mình hi vọng là cậu sẽ đưa ra với Jim Cowley một lý do tử tế về sự xuất hiện đột ngột của bọn mình mà không khiến cho anh ta đổ nghi.
– Bình tĩnh, Thám tử phó. Thám tử trưởng của các cậu đã bao giờ thiếu tài ăn nói chưa? Sau cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay, Cowley chắc sẽ không còn nhớ hết được tất cả những thông tin mà bọn mình đã cù cho anh ta tuôn ra.
– Với điều kiện là anh ta có nhà, – Bob tỉnh táo nhắc nhở. Cậu cùng Peter bước theo Justus, người bây giờ đã bước xuống xe và tiến thẳng về phía ngôi nhà gỗ một tầng.
Trên một tấm biển bằng đồng thau treo bên cạnh loa gắn tường có khắc chữ “J. Cowley”.
Không một chút bối rối, Justus ấn thẳng vào nút chuông Peter bất giác giật người lên. Phải chăng có cái gì chuyển động đằng sau tấm rèm treo cửa sổ của tầng trên?
Vài giây đồng hồ trôi qua, vạn vật yên tĩnh. Thế rồi họ nghe vang lên những tiếng bước chân sau cánh cửa, mỗi lúc một gần hơn.
– Ông muốn gì? – Một giọng đàn ông cáu kỉnh vang lên qua cách cửa ra vào.
– Tôi đang bận!
Thám tử trưởng chẳng mấy quan tâm đến lời khẳng định trên. – Sau khi nói chuyện với chúng tôi, ông Cowley, ông sẽ thấy sáng tỏ ra nhiều điều!
– Các người định giảng đạo cho tôi hả? – Giọng kia vang lại trong vẻ nghi ngờ. – Tôi chẳng quan tâm gì đến tôn giáo đâu! Cái trò binh boong suốt ngày của chuông nhà thờ đã đủ khiến tôi nổi điên rồi! Nếu các người đến đây nhân danh Chúa thì sang nhà bên cạnh sẽ thích hợp hơn đấy!
Peter và Bob thoáng liếc nhau. Thám tử trưởng phải đối đáp sao đây?
– Từ những dòng thông tin thân cận, chúng tôi được biết rất rõ là ông đang đứng cùng phe với quỷ sứ. Nói chính xác hơn, là với một tay chân của gã, kẻ có tên Norman Hammley. Cả bọn tôi đây cũng thích khiêu vũ theo nhịp của tay trộn nhạc quỷ sứ đó hơn là ngồi nghe tiếng đàn Organ của nhà thờ. Nhưng ông cương quyết để chúng tôi phải đến gặp báo chí thì chúng tôi rất sẵn lòng!
Đột ngột, cửa mở ra, trước mặt ba thám tử là một con người có làn da nhợt nhạt, đi chân trần, trên thân hình chỉ khoát duy nhất chiếc áo kimono, ánh mắt hết sức giận dữ. – Các cậu là ai?
Justus khoác lên mặt một nụ cười vui vẻ thân thiện và giơ tấm danh thiếp ra trước mặt vị doanh chủ đang ngạc nhiên.
Bộ ba thám tử
Chúng tôi nhận điều tra mọi vụ việc Thám tử trưởng: Justus Jonas
Thám tử phó: Peter Shaw
Tra cứu và lưu trữ: Bob Andrews
– Các cậu không đùa đấy chứ hả? – Cowley ngay lập tức phun ra.
– Ở đây đâu phải là vườn trẻ.
Justus không để cho người ta lung lạc mình. – Đêm vừa qua chúng tôi đã đến sàn nhảy Planet – Evil, và thấy cái tay trộn nhạc Norman Hammley mà tôi đã nhắc tới có vẻ như phải chịu phần nào trách nhiệm cho một số sự kiện rất đáng nghi ngờ. Hy vọng là bản thân ông cũng rõ buổi trình diễn và những vụ trục trặc đi kèm với một hậu quả chết người sẽ mang lại một tiếng vang tồi tệ. Những bản tường thuật không đầy đủ của cánh báo chí đang để hở ra những lỗ hổng lớn, những thứ mà chắc chắn bọn tôi sẽ điều tra kỹ càng hơn nhiều.
Cowley bực bội đưa tay vuốt mái tóc rối bù. – Các cậu muốn đổ tội gì cho tôi hả?
– Đó chính là chủ đề mà bọn tôi rất muốn nói chuyện trực tiếp với ông, – Justus mạnh mẽ đáp lời. – Liệu ông có thể mời chúng tôi vào nhà không? Những chuyện như thế rất khó giải thích cho kỹ càng bên ngưỡng cửa.
– Thế ai đảm bảo cho tao là bọn mày khhông phải do nhà báo gửi đến đây để lừa tao hả? – Cowley đáp bằng vẻ nghi ngờ, ánh mắt như khoang qua người đối diện. – Vụ việc đáng tiếc xảy ra vào cuối tuần vừa qua suy cho cùng là một món ăn béo bở cho đám nhà báo, chúng nó sẽ tận dụng mọi cơ hội để khoác tiếng xấu cho sàn nhảy của tao, bằng cách liên kết trò đùa hiền lành của tay trộn nhạc quỷ sứ với cái chết của nữ hoàng Disco điên khùng! Tao đoán là bọn mày không thể tin rằng Norman Hammley là tay chân của quỷ Sa tăng có nhiệm vụ đẩy những vị khách trả tiền của tao trực tiếp từ sàn nhảy xuống dưới lửa địa ngục?
– Anh không muốn mời chúng tôi vào nhà sao? – Thám tử trưởng nhắc lại câu hỏi của mình, dằn mạnh từng tiếng.
Cowley bước một bước về phía trước, hùng hổ khép cửa cho tới khi chỉ còn một khe rất nhỏ. – Tao hoàn toàn không có lý do để phải làm điều đó. Chúng mày muốn buộc tội gì cho tao hả? Tao là một công dân của một đất nước tự do, một công dân vô tội và trả thuế đều đặn. Tao hoàn toàn không có lý do gì để tự trách mình.
– Nhưng tôi đánh giá khác hẳn, – Justus ngang ngược đáp, quyết tâm không để cho người ta phủi mình đi. – Chúng tôi được biết là tay trộn nhạc nọ đã được anh mời từ Las Vegas về đây, hay nói cách khác là đã được anh nhập khẩu từ Los Angeles. Tay đó ít nhất cũng phải mang một phần trách nhiệm cho hai vụ tai nạn đã xảy ra trong sàn nhảy của anh, hai vụ tai nạn kỳ quặc hiện đang gây xôn xao dư luận. Điều đó rõ ràng khó có thể phủ nhận được!
Nét mặt tay doanh chủ trẻ tuổi rắn lại. – Norman Hammley hiện thời là tay trộn nhạc được ưa thích nhất của toàn bộ miền bờ biển phía Tây, và sẽ trở nên nổi tiếng thế giới trong một thời gian ngắn qua chương trình biểu diễn có một không hai của anh ta, trong cơ sở tôi! Nếu các cậu vì quá thèm thuồng mà muốn biết cho bằng được bí mật thành công của anh ta thì hãy cứ đến sàn nhảy của tôi và tìm hiểu hiện tượng bí hiểm ở đó! Nhưng kể cả các cậu, giống như tất cả các người khác, cũng phải trả 29 dollar tiền vào cửa. Chưa kể tiền uống nước.
Bob bạo dạn nhìn anh ta. – Có vẻ như vì tiền lãi, anh sẵn sàng bước qua xác người, Cowley! Chẳng lẽ anh có thể bình tĩnh ngồi yên, để ngay cuối tuần tới sẽ lại có thêm một chiếc xe cứu thương đến đỗ trước cửa sàn nhảy Planet – Evil?
Nếu thế thì chính anh là người có tội!
Theo bản năng, Cowley vụt giơ bàn tay lên, sẵn sàng giáng cho Bob một bạt tai. Nhưng rồi giữa chừng chuyển động, anh ta bất ngờ ngưng ngang, và thay vào đó, đút tay vào túi áo kimônô bằng vải bông, miệng nhành ra một nụ cười hể hả. – Hãy quên đi lời đề nghị ban nãy. Tôi đã ghi nhớ rất kỹ nét mặt của bộ ba các cậu, và sẽ ra lệnh cho người gác cửa đuổi các cậu chạy đi chỗ khác, chỉ cần các cậu dám lảng vảng đến gần sàn nhảy của tôi!
Không thèm nhìn ba cậu thiếu niên thêm một lần, người đàn ông xoay người, sập cửa vào ổ khoá với một tiếng nổ ầm vang. Như bị sét đánh trúng bộ ba thám tử đứng đờ ra trước ngôi nhà một tầng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!