Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới - Ta muốn sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới


Ta muốn sống



Bốp…

Vương Nhất lãnh trọn một cú quất trời giáng từ con quái thú vào người.

Rắc… rắc…

Tiếng xương gẫy giòn tan vang lên hòa lẫn với tiếng da thịt bị xé.

Vương Nhất bị đánh bay đập vào tảng đá. Rồi nó quay mặt ra sau, trông nó có vẻ như là thủ lĩnh, nó ra hiệu cho đồng bọn cùng xông lên xé xác Vương Nhất. Nó cố ý đánh Vương Nhất đánh bay vào tường, có vẻ như nó muốn dồn Vương Nhất vào chân tường để xé xác hắn.

(A… Ta… cứ vậy mà chết sao?…)

Ngay một khắc trước khi bị xé xác, hai mắt Vương Nhất bỗng dưng mờ mịt, trong đầu hắn bỗng nảy lên một câu hỏi như vậy. Bị dồn vào chân tường hắn cảm thấy thật tuyệt vọng.

Trước khi chết, con người thường nhớ lại những chuyện trong cuộc đời mình trước kia. Và ngay bây giờ đây hắn cũng gặp trường hợp tương tự.

Những chuyện trong mà hắn đã trải qua trong quá khứ, những thứ tưởng chừng đã bị chôn dưới lớp bụi thời gian nay lại một lần nữa hiện ra ngay trước mắt hắn.

Vương Nhất chợt nhớ lại những lời thì thào cuối cùng bà hắn để lại trước khi mất. Bà hắn nói rằng: “Con người chúng ta vốn là một sinh vật yếu đuối, một sinh vật tràn đầy khuyết điểm. Nhưng trời luôn đối xử công bằng với vạn vật, và con người chúng ta cũng không ngoại lệ. Tuy chúng ta không có nhiều khả năng phi thường như những loài khác, chúng ta không nhanh bằng bọn chúng, chúng ta không khỏe bằng bọn chúng, chúng ta không sống lâu bằng chúng. Nhưng… chúng ta có trí tuệ siêu việt hơn những loài vật khác, chúng ta có lòng cầu sinh mãnh liệt, luôn tiến bước về phía trước mặc kệ phía trước mịt mờ như thế nào. Đó là lúc con người chúng ta bộc lộ toàn bộ tiềm năng của chính mình, là lúc chúng ta chói sáng nhất. Sau này, nếu con có lâm vào hiểm cảnh, bế tắc, ta tin con có thể giải quyết được, bộc lộ hết tài năng của mình cho bon chúng thấy, hãy cho bọn chúng biết con có thể làm được gì. Ta tin ở con… Và ta ước gì… ta được ở bên con lâu thêm chút nữa.” Nói xong bà hắn nở một nụ cười dịu dàng rồi từ từ nhắm mắt lại, bàn tay già nua đang vuốt ve gò má hắn cũng dần dần buông xuống. Bà hắn đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngàn thu. Bà ra đi với khuôn mặt yên bình và nụ cười thanh thản trên môi. Máy đo nhịp tim biểu thị một đường thẳng cùng với một tràng âm thanh chói tai kéo dài, biểu thị bệnh nhân đã chết.

Vương Nhất nhớ đến đây, chợt sống mũi hắn cay cay.

Nhớ lại di ngôn của bà trước khi chết, Vương Nhất đã hoàn toàn hiểu được những điều bà muốn gửi gắm cho hắn mà hắn ngây ngô của trước kia không hiểu được.

Một ngọn lửa lớn cháy hừng hực bùng nổ ra bên trong hắn. Ngọn lửa của sự tức giận cùng không cam lòng.

Đôi mắt hắn đỏ lên từng sợi tơ máu, các sợi cơ bắp dưới da căng phồng lên lộ ra mấy dấu gân dữ tợn, cả người hắn như một cự nhân cơ bắp cường tráng. Hắn điên cuồng gào lên…

“TA KHÔNG CAM LÒNGGGG…”

Hắn dùng một loại tốc độ phi nhân loại vọt tới phía trước.

Đám quái đang xông về phía Vương Nhất thấy hắn đột nhiên nổi điên rống lớn lên rồi một màn Hulk biến hình diễn ra khiến bọn nó sững sờ, chưa kịp phản ứng với một màn vừa mới xảy ra.

Đang hoang mang trong tíc tắc thì con thủ lĩnh cảm nhận được một tên đồng bọn đứng bên cạnh nó bị Vương Nhất dùng cái dao đá xọc xiên cổ họng một đòn vừa nhanh vừa ngoan độc vừa chính xác. Máu bắn ra tung tóe.

Con dao này vốn không có khả năng tổn hại đến lớp da ngoài của tụi nó dù tên dùng nó có sức lực bằng tụi nó đi nữa thì với tính chất cứng rắn của đá sẽ bị vỡ ra.Nhưng đằng này, tên trước mắt này có thể làm được, chuyện ảo diệu gì vừa mới xảy ra? (Con quái thủ lĩnh không thông minh đến nỗi nghĩ ra những điều như vậy, đây chỉ là dòng suy nghĩ của những người ngoài cuộc như chúng ta thôi ;))

Con đầu đàn thấy đồng bọn mình chết. Nó không nghĩ gì nhiều về câu chuyện ảo diệu vừa mới xảy ra, nó rống một tiếng giận dữ rồi chồm qua bên cạnh hòng bắt Vương Nhất trả thù cho đồng bọn.

Con đầu đàn tui hơi ngu ngu nhưng cũng ngủ tới nỗi nhận ra tên trước mắt có chút không ổn, hắn vừa mới bị nó vả vỡ mồm, thụ thương rất nặng, nhưng bây giờ hắn lại chạy nhảy như không có việc gì khiến nó hoài nghi tên này có phải vừa mới chích thuốc lắc không mà sao bây giờ nó high dữ vậy. Nó phải giết nhanh diệt gọn tên này phòng ngừa nguy hiểm xảy ra.

Suy tính của nó vừa mới dứt, đã bị Vương Nhất thần không biết, quỷ không hay cứa một phát vào cổ từ sau lưng đoạn tuyệt sinh cơ, thủ đoạn ra tay cũng tương tự khi nãy. Nhanh, ngoan độc, chính xác.

Thấy thủ lĩnh của mình bị Vương Nhất móc lốp chết, hai con còn lại cũng điên tiết, nhào tới quyết sống mái với Vương Nhất.

Vương Nhất cũng đồng thời lao tới, hắn dùng tốc độ cực nhanh, so với bọn quái thú này còn phải nhanh hơn gấp bội. Có lợi thế về tốc độ giúp hắn chiếm tiên cơ, hắn cho mỗi con một nhất dao ngay cổ khiến bọn chúng nằm ạch xuống, nghỉ thở.

Nói về việc tại sao mỗi lần Vương Nhất ra tay hắn đều nhằm vào cổ, tại vì cổ là một bộ phận trọng yếu của cơ thể và cũng đồng thời là nơi trọng yếu của hầu hết mọi loại thú, nên Vương Nhất mỗi lần ra tay đều là chọn chỗ đó. Hắn đã có thói quen này kể từ lần hắn vẫn còn sinh tồn ở trong khu rừng.

Vương Nhất hạ thủ xong cũng vì bị thương quá nặng mà ngã gục xuống, tuy hắn chưa chết nhưng cũng cách cái chết không bao xa.

Hắn lê lết về phía con dốc, cả người hắn bây giờ đang phải hứng chịu hậu quả của trận chiến vừa nãy. Các thớ cơ trong cơ thể hắn co giật khiến hắn cảm giác đau muốn hét lên, tiếng xương vỡ kêu lên lạo xạo bên trong cơ thể hắn mỗi khi hắn cử động, làn da nát bét truyền đến từng trận đau rát.

Hắn đau đớn, hắn có cảm tưởng rằng mình đang vừa bị lăng trì vừa bị đập vỡ xương, cảm giác đau như thế nào đã không thể hình dung thêm nữa. Khoảnh khắc này cứ như là địa ngục đối với Vương Nhất.

Bằng mọi giá hắn phải lết tiếp, lết đi tìm người giúp, dù đau đớn đến mấy cũng phải tìm người giúp. Hắn thà cố hết sức chứ không bao giờ chờ chết. Hắn muốn sống.

-“Ta muốn sống… Ta muốn tiếp tục sống… Ta… không… muốn chết…”- Hắn rên rỉ trong đau đớn, khó khăn lắm mới phát ra chữ, cơ hàm hắn cũng đau nhức không thể tả.

Vương Nhất từ khi sinh ra vốn đã có một ý chí cầu sinh to lớn, mãnh liệt. Nó đã trở thành bản năng của hắn, bản năng nguyên thủy nhất, thuần túy nhất. Hắn bất chấp sự dơ bẩn, tàn nhẫn, âm độc trong việc làm của mình, hắn bất chấp tất cả, chỉ vì một mục đích duy nhất…

Sống sót.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN