Yêu Ma
Chương 10. Con Ma Thứ 3(3.2)
-Thôi ngay đi! Tao giết hết lũ chúng mày bây giờ! – Cô đứng dậy, hét ầm lên.
Cách Nhiên! Cách Nhiên ơi, cô trúng kế rồi, trúng thật rồi nhé, giờ thì hãy quay lên và nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô Cao Hoa nào!
-Thanh Cách Nhiên!!!
-Dạ… – Giọng cô run lên.
-Làm phiền em ra khỏi lớp được không nhớ là khi về nhà thì hãy bảo mẹ gọi điện cho cô nhé!
Cô nếm mùi thật rồi đấy. Đúng là điên thật rồi. Cô đen đủi, xui xẻo hay quá mức điên khùng. Khi ở ngoài hành lang cô vẫn có thể nghe rõ những tiếng cười đùa ngỡ ngẩn của lũ bè bạn rẻ tiền và Thảo Mi thế mà cô Cao Hoa lại không nghe thấy nhỉ, hay cô điếc, không, rõ ràng là cô giả bộ không nghe thấy, vì cô “ưa” Thảo Mi và “không ưa” Thanh Cách Nhiên.
-Khốn kiếp!
Những tiết học sau cũng chẳng khá hơn được, cô một là bị phạt vì không làm được bài, hai là “em chẳng đáng để được lưu tâm”.
“ Reng… reng… reng”
-Ze! Vậy là hết tiết! Hết học!
Cách Nhiên nhảy cẫng lên vì vui sướng, cô chán học hành mệt óc, cô chán lũ người “man dợ” không phải bạn bè, cô chán sự gò ẹp và cô thèm tách trà vừa thơm vừa mát của ông Tư béo.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ vẩn vơ về mấy món ăn thì bỗng có một tiếng âm thanh rít lên phía sau lưng rồi một thứ xe kì quái chạy vụt qua. Hóa ra đó là chiếc xe đạp điện của Thảo Mi, rõ ràng là nhỏ cố tình làm vậy.
-Con nhỏ đáng ghét!
Cách Nhiên hét lên giận dữ.
-Lần này thì điên thật rồi nhé! Con nhỏ đáng ghét cậy mình giỏi mà …
Sau cơn giận dữ bất thường, cô thở dài như thể thở thêm nữa cũng không bớt giận, thế rồi cô cố tình đi thật nhanh để đến nhà ông Tư nơi mà có thứ trà giúp cô hạ hỏa.
Trên con đường với nhưng giọt nắng rơi ngập tràn mọi nẻo đường. Bỗng cô dừng lại ngay nơi mà hôm qua cô và anh cãi nhau. Gió mới về thổi nhẹ mái tóc cô, mắt cô nheo lại như trói nắng rồi bất chợt bước tiếp như thể cô đã ném anh vào quá khứ. Thật độc ác!
-Cướp! Cứu tôi với! Cướp!
Cách Nhiên bỗng nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên thất thiểu phía sau lưng, trước con đường vắng, cô thấy một tên thanh niên với chiếc mũ lưới trai che kín mặt chạy vụt qua.
Đã bắt được mục tiêu chút giận.
Cô chỉ mất vài giây để lấy lại tinh thần và chạy vụt theo. Hắn chạy rất nhanh, chắc là trộm chuyên nghiệp, cô không nên đụng vào, thế mà cô biết nhưng vẫn cứ chạy theo.
-Đứng lại! (Cô hét lên )Cướp, hắn là cướp đấy! – Cô tiếp tục gào to khi thấy hắn chạy qua một đám thanh niên nhưng chẳng có tên nào can thiệp thậm chí còn tránh ra cho hắn chạy, đúng là vô dụng.
Tên trộm chạy qua một hành lang dài rồi mất hút qua con ngõ ngoặt nghèo.
-Khốn nạn!
Cô ngả người thở dốc khi đã khẳng định mình đã để mất dấu hắn, tên trộm đáng chết. Và cũng bởi lo lắng cho cô gái đó mà cô nghĩ mình không nên bỏ cuộc.
Cô tiếp tục chạy theo và trong một con ngõ nhỏ, hẹp và dài, Cách Nhiên tìm kiếm khắp nơi. Chợp Cách Nhiên thấy một ông lão gầy nhom ngồi trước cửa một căn nhà nhỏ, cô chạy lại hỏi chuyện :
-Cháu chào ông! Ông có thấy một tên trông rất khả nghi đội mũ lưới trai chạy ngang qua đây không ạ?
Toàn thân ông lão run lên, người già ai chả thế, ông lão ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời, đây gọi là phản xạ cần thời gian :
-A… a… a… con trai ta chưa về… hu hu…!!!
Đúng là một sai lầm lớn khi mà hỏi chuyện một ông lão quá đối lẩm cẩm.
-Thôi, cháu xin phép đi! – Cô thở dài.
-Bởi làng nước ơi! Sao mày dám chửi tổ tông nhà tao lên!!!
Ông lão hét lên giận dữ, đúng là cái bệnh “lãng tai” tuổi già. Mà cô cũng chẳng buồn đôi co làm gì, cô chạy vụt đi như thể phía sau có hàng ngàn hàng vạn con linh dương đuổi theo.
“Tóm lại là nghỉ không chơi nữa”, Cách Nhiên nghĩ thầm, thôi thì đó cũng không phải của mình với lại có tìm cũng chưa chắc lấy lại được.
Nhưng giờ đây cô mắc phải một điều còn ngớ ngẩn hơn, đường nào là đường về nhà?
-Chạy cho lắm vào để không nhớ đường về, ngốc, ngốc lắm luôn!
Cô độc thoại một mình trong lúc đang ngó nghiêng xem đâu mới là đường ra khỏi con ngõ đáng nguyền rủa này. Trời đã tối rồi mà cô vẫn không thể thoát khỏi con ngõ này mà cô lại không dám hỏi thăm đường bởi sợ lại gặp một kẻ còn gàn dở hơn ông lão kia.
-Này cô em, đi chơi với anh không?
Cách Nhiên liền quay lại và thấy một anh chàng vô cùng bảnh bao, chàng ta đang tiến đến chỗ cô.
“ Sao lại vào lúc này, mình còn chưa trang điểm mà”
Cách Nhiên tưởng bở liền đứng yên chờ chàng trai đó tiến lại làm quen. Quen trong tình cảnh cô bị lạc đường, gặp phải lão già điên.
-Chào baby, anh là Kenki, anh làm quen em được không?
Kenki tự tiện chạm vào tay Cách Nhiên, hắn nâng tay cô lên và hôn ngón áp út đang đeo nhẫn.
-Chàng trai may mắn nào đã có cơ hội kết nối với tiểu thư vậy?
Cách Nhiên dù có đanh đá đến mấy cũng vẫn là con gái, trên giấy tờ là vậy.
-Một tên thất hứa! – Nhắc đến “người ấy” cô lại có cảm giác toàn thân mình trở nên lạnh lùng.
-Vậy nếu hắn đã điên rồ bỏ rơi baby thì anh có thể có cơ hội bước vào trái tim baby không?
Cô cảm thấy thật sung sướng khi có một chàng trai đẹp như trai Hàn Quốc đến hỏi làm quen, vì cái cảm giác qua đường đó mà cô đánh mất chính mình.
-Sao anh lại để ý đến em?
-Bởi em quá đối xinh đẹp!
Và cô đã tin anh ta!
Kenki kéo cô ra khỏi con ngõ đến bên một con hồ đượm buồn với những cơn gió thôi hiu hiu.
-Em là ai? – Kenki dở điệu bộ sát gái và chắc nịch đây sẽ là con mồi tiếp theo.
-Là em chứ là ai?
Có thế hắn sẽ thất bại nếu như đó là Thanh Cách Nhiên, cô gái ngốc nhất quả đất mà cũng là con cáo già nhất trần gian, cứ thử xem sao.
-No, no, anh muốn hỏi em là thần tiên hay ma quỷ mà có sức mạnh khiến trái tim anh xao xuyến thế này.
Kenki bất chợt ôm lấy vòng eo cô và như hơi nghiêng nghiêng. Bao lâu nữa thì cô sập bẫy?
Trước bầu trời đêm huyền ảo, những ngọn nến khổng lồ phát sáng chiếu rọi xuống mặt hồ lấp lánh, gió như ngừng thổi.
-Hãy cho anh được hôn em!
Hắn say đắm. Nhưng nào cô có cho không ai bao giờ, cô cho Phong Dương là vì anh giúp cô và cô không cho Kenki vì anh ta làm lưng cô mỏi.
-Không! – Cách Nhiên nói chắc nịch.
Hắn bất ngờ đến mức suýt nữa thì tuột tay làm ngã cô nhưng có vẻ như anh chàng Kenki này lấy lại được ý thức nhanh hơn tưởng tượng.
-Tại sao? Chẳng lẽ anh không xứng!
-Không, không phải vậy chỉ là… chỉ là… – Cách Nhiên cuống quýt.
-Chỉ là gì, em?
-Chỉ là nó đi quá nhanh hơn em tưởng – Cô quay đi.
Kenki thả cô ra, tiến về phía trước vài bước và không quay đầu lại, hắn ta đứng lại, vịn vào lan can ngăn cách giữa hồ và con đường :
-Anh cũng chẳng biết mình bị sao nữa, anh phải làm sao đây?
Có khi hắn ta lại nghĩ nếu nói mấy lời này thì cô cũng như mấy cô gái khác sẽ chạy đến ôm chầm lấy hắn. Cách Nhiên thì khác nhé!
Đợi một chốc mà chẳng thấy phản ứng gì nên Kenki liền quay lại và hắn ta nhìn thấy cô đang say mê ngắm nhìn mặt hồ sáng lấp lánh. Thật hết thuốc chữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!